Trời càng về tối, dòng người đổ dồn về nơi này càng đông. Thấy cái Châu đứng cạnh cô chủ nhiệm, tôi vội gọi với theo. Không biết có phải không nghe thấy tiếng tôi gọi hay không, mà nó vẫn quay lưng về phía tôi, cười đùa với mấy đứa bạn khác. Tôi cố hết sức chen lấn giữa đám đông để đi về phía đó, thế nhưng lại bị lọt thỏm giữa rừng người cao lớn. Tôi gọi cái Châu, gọi cô giáo nhưng cứ như thể có ai đó đã che mất mắt họ. Khoảng cách giữa họ và tôi ngày càng xa, tôi có cảm giác mình giống như một con cá đang bơi ngược dòng, càng cố gắng bơi gần đến bờ thì càng bị đẩy ra xa. Khi chen được đến một khúc quanh, tôi vô tình vấp vào một hòn đá, liền ngã sõng soài xuống đất. Cú ngã khiến đầu óc tôi choáng váng, tôi ngồi phịch xuống đất để định thần, từ trong khoang miệng rỉ ra một ít máu tươi chảy từ chân răng. Đúng lúc đó, tôi chợt nhìn thấy một chiếc ví màu xanh nhạt nằm lẫn dưới đống lá cây xơ xác. Tôi với tay ra lấy chiếc ví, bên trong khá dày. Tôi không kịp phủi bụi bẩn trên quần áo mình, cũng chẳng kịp xem xét cái ví đó kĩ càng, mà vội đứng bật dậy, hòng tìm kiếm bóng dáng đám bạn cùng lớp giữa dòng người đông nghịt.
Đám bạn tôi đã đi đâu mất hút, tôi nhìn bốn xung quanh nhưng không thấy nổi một ai quen thuộc. Tôi lớn tiếng gọi cái Châu, cũng chẳng có ai trả lời. Không một ai để ý đến tôi, cũng không có ai tỏ vẻ là đã mất cái ví, dòng người cứ thế chen lấn nhau, ùn ùn kéo nhau vào những hàng quán hai bên đường. Không khí lạnh lẽo lúc tôi mới đặt chân đến đây dường như đã bị thân nhiệt của dòng người này làm cho biến mất. Trong lòng tôi sợ hãi vô cùng. Tôi bàng hoàng nhận ra, mình bị lạc mất rồi.
Ngay từ bé, rất nhiều lần chú Long đã dạy tôi với cái Châu cách ứng phó khi bị đi lạc. Tôi cố gắng trấn tình nhớ lại những lời chú dặn. Đầu tiên là phải bình tĩnh, tuyệt đối không được hoảng loạn.
Tôi hít sâu một hơi trấn an mình, sau đó nhét thẳng chiếc ví màu xanh nhạt kia vào trong túi áo khoác, cố gắng làm ra vẻ thật tự nhiên, không để ai biết mình đi lạc. Bước tiếp theo, không được chạy lung tung, hãy ở một nơi thật an toàn để tìm cách liên lạc với người thân. Tôi nhìn dọc theo con phố đông đúc, xung quanh là hàng quán đông nghịt, chỗ nào cũng chen chúc người ăn ăn uống uống, cười nói oang oang. Tôi vừa đi bộ vừa quan sát, bất chợt tôi nhìn thấy một tiệm mì khá đông khách, ngồi tràn cả bên trong lẫn bên ngoài tiệm. Tôi quyết định bước vào, tìm một bàn trống. Phục vụ đứng bên ngoài quán có lẽ chỉ bằng tuổi tôi, vừa nhìn thấy tôi, nó vội vàng sà vào nói một tràng bằng tiếng Trung. Đầu óc tôi lúc đó chợt tình táo lạ thường, tôi đoán nó đang hỏi tôi muốn ăn gì, hoặc đi mấy người. Tôi giơ ba ngón tay trước mặt thằng bé, nó tươi cười gật đầu rồi dẫn tôi tới chiếc bàn nằm trong góc quán. Tôi run run gật đầu, cố tỏ vẻ tự nhiên, rồi đi thẳng tới đó.
Tôi ngồi đó quan sát xung quanh. Tiệm mì này là một tiệm ăn Trung Hoa điển hình, có bàn ghế gỗ, có một quầy bán mì, một kệ để đầy những vò rượu sứ, trên tường còn treo một ban thờ Quan Công bằng gỗ đỏ. Thằng nhóc phục vụ rời đi một lúc, nói chuyện gì đó với người đầu bếp đang ở sau quầy, hai người liếc mắt về phía tôi rồi quay đi ngay. Thấy vậy, tôi không khỏi cảm thấy có chút lo lắng, nếu lúc này mà tôi đứng dậy bỏ đi ngay thì chưa chắc đã yên ổn. Tôi ngoái đầu về phía sau, chợt nhìn thấy cánh cửa có ghi hai chữ WC to tướng màu đỏ. Tôi lập tức đứng dậy, đi vào bên trong. Khi chỉ còn một mình, tôi ngồi phịch xuống bồn cầu, hai tay bụm lên miệng, cố gắng ngăn bản thân mình bật khóc thành tiếng, tự trấn an bản thân từ lúc đi lạc đến giờ vẫn chưa quá lâu, hoàn toàn có thể tìm lại được đoàn của mình. Nghĩ thế nên tâm trạng tôi dần bình ổn trở lại. Tôi lấy chiếc ví vừa nhặt được ra kiểm tra. Bên trong có khá nhiều tiền, toàn là tờ có số 100, có lẽ là một trăm tệ. Tôi đếm sơ qua, phải được hơn mười nghìn tệ. Tôi ngẩn người nhìn đống tiền trên tay, không hiểu chủ nhân của nó gặp rắc rối gì mà lại làm rơi mất số tiền lớn thế này. Tôi định sẽ đem chiếc ví tới đồn công an trả cho người mất, nhưng cuối cùng lại đổi ý.
Tôi nhẩm đếm số tiền mình có trong túi, tất cả chưa tới một trăm tệ. Sau vài giây cân nhắc, tôi quyết định vứt chiếc ví vào thùng rác bên cạnh bồn cầu, sau đó chia số tiền ra làm hai phần, nhét vào trong tất. Tiền của tôi vẫn để trong túi áo, tôi tuyệt nhiên không muốn động đến số tiền không phải của mình. Ngộ nhỡ có ai đó phát hiện ra tôi đang giữ chiếc ví này, không biết chừng sẽ đổ oan cho tôi là kẻ trộm. Số tiền tôi mang đi đủ để gọi điện thoại về phòng thông tin cửa khẩu Việt Nam. Tôi khẽ thở phào, cảm thấy may mắn khi chí ít cũng nhớ được một số điện thoại trên bảng biển hướng dẫn trước khi đến đây.
Ngoài cửa có tiếng phụ nữ gắt gỏng đòi vào, tôi vội vã mở cửa bước ra, cố giữ nét mặt bình thản nhất có thể. Thằng nhóc phục vụ khi nãy nhìn thấy tôi trở ra thì vội vàng bưng bát mì đến cho tôi, lúc đặt cái khay xuống, nó vô tình làm rơi chiếc bút bi xuống dưới bàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT