Vào khoảng ba giờ sáng, đang mơ mơ màng màng, tôi bỗng nghe thấy có người gọi tên mình: “Linh! Linh ơi! Dậy đi.”
Tiếng nói vang lên bên tai nhưng tôi tảng lờ như không nghe thấy. Chừng một phút sau, lại có tiếng thì thầm xen lẫn tiếng cười khúc khích: “Dậy đi! Dậy mà xem trước cửa nhà kia kìa.”
Lần này, tôi khẽ giật mình, lẳng lặng bước xuống giương, sàn nhà lạnh toát giống như đóng một lớp băng dày. Cái Châu đã biến mất từ bao giờ, cửa phòng đang hé mở. Tôi nhỏ giọng gọi: “Châu ơi!
Mày đang ở đâu đấy?” Không có ai trả lời, chỉ có tiếng nói của tôi vọng lại trong gian nhà trống trải. Tôi phát hiện cánh cửa lớn phía trước mở toang, ngoài trời hình như đang đổ mưa, từng giọt nước hắt vào khiến bầu không khí như giảm xuống vài độ. Tôi mò mẫm bước ra ngoài hiên, từ đó có thể nhìn ra chỗ cây bàng đang chằng dây phong tỏa đứng lặng lẽ trước sân. Dưới ánh trăng chênh chếch của đêm Rằm tháng Bảy, tôi lại nhìn thấy một đôi chân buông thõng giống như hồi sáng. Tôi vội vàng chạy tới, giật phăng sợi dây niêm phong của mấy chú công an rồi ngẩng mặt nhìn lên tán cây. Giữa cảnh tranh tối tranh sáng, tôi thấy đứa bạn thân nhất của mình đang gục đầu trên một cành cây, gương mặt nó đối diện thẳng với mặt tôi, nó cười khành khạch như bị ma nhập, hai mắt sáng rực trong đêm tối. Giọng nó eo éo, giả lả đến lạ lùng: “Lên đây đi Linh.
Đi với tao. Tao dẫn mày đi tìm bố mẹ mày.”
Tôi ngây người trước cảnh tượng này, không biết làm sao, đành quát lên: “Mày làm sao thế? Xuống ngay. Muốn chết đấy à?”
Cái Châu nghe thấy thế thì không cười nữa, nó bắt đầu run rẩy:
“Linh ơi! Cứu tao! Tao không xuống được. Cái cổ của tao…”
Lần này thì giọng nói của nó bình thường trở lại, tôi phát hiện cổ nó bị mắc kẹt giữa hai nhánh cây, khiến nó không rút đầu ra được.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play