Tôi im lặng không nói gì thêm. Lúc này, đầu óc tôi đã tỉnh táo hoàn toàn, tôi không thể nào ngủ được, nhất là khi những hình ảnh trong giấc mơ ban nãy lại hiện về. Cảm giác bàn tay của người thanh niên kia nắm tay tôi chạy trong đêm mang lại rất giống với cảm giác người vuốt tóc tôi vào đêm hôm trước. Tôi rùng mình nhận ra, đêm hôm ấy mình đã ngủ cùng với người chết???
Vừa nghĩ đến đó, tôi liền rùng mình, vội xua đi nỗi rờn rợn thường trực trong lòng. Tôi nhớ đến lời anh ta dặn trước khi rời đi.
Không biết họa sát thân của tôi khi nào mới tới? Liệu tôi có sống sót để thoát khỏi tai ương này không? Tôi nắm chặt tay, mím môi quyết tâm, dù trong bất kì hoàn cảnh nào, tôi cũng không được gục ngã, nhất là khi chưa làm sáng tỏ được vụ án mạng năm xưa của bố mẹ.
Người đời vẫn có câu ‘chẳng mấy ai học được chữ ngờ’, đúng như thế thật, sáng hôm sau trước cửa nhà tôi xuất hiện một xác chết.
Đồng hồ vừa điểm năm giờ sáng, tôi lục tục trở dậy, mở toang cửa nhà cho thông thoáng. Bầu trời cuối hạ đầu thu ở thị trấn nhỏ quê tôi lúc nào cũng tràn ngập gió heo may và mùi thơm của lúa mới. Tôi khẽ hít hà không khí tươi mới của buổi sớm mai thì đột nhiên từ đâu xộc vào mũi một mùi tanh tanh lờm lợm. Trong tích tắc, tôi nhận ra ngay đó là mùi máu.
Tôi cầm chiếc dao gọt hoa quả lên, rón rén bước ra ngoài xem xét. Tôi không còn lạ gì cái mùi tanh này, bởi nó đã ăn sâu vào tâm trí tôi suốt những ngày thơ ấu. Tôi vòng ra phía sau hông nhà nhưng chẳng thấy gì. Tôi tiếp tục đi ngược trở lại phía trước. Từ chỗ bụi hoa hồng leo trước cửa nhà tới cây bàng lùn tịt, tôi thấp thoáng nhìn thấy một đôi chân trắng nõn đang buông thõng. Trong đầu tôi chợt bùng lên cảm giác bất an xen lẫn tò mò. “Quái lạ thật! Sao ai lại trèo lên cây vào giờ này?”
Tôi chầm chậm bước tới để nhìn cho rõ thì hỡi ôi… trên cành cây bàng trước mắt là một người phụ nữ mặc một cái váy đỏ ướt sũng, không biết do dính máu hay do cơn mưa đêm qua. Người cô ấy gập lại treo giữa cành cây, mặt chúi xuống đất, lưng song song với trời.
Tôi gào lên một tiếng rồi ngã phịch xuống đất, hồn vía như bay lên mây. Lúc này, tôi nhìn thấy gương mặt người ấy be bét máu, mắt đã bị ai đó khoét ra, chỉ còn là hai cái hốc toàn máu là máu. Nơi gò mó có hai dòng máu đã khô đặc lại, riêng phần miệng thì bị khâu kín bằng sợi chỉ. Tôi cố hét lên nhưng hai hàm răng va vào nhau lập cập, không thốt nổi nên lời. Nghe thấy tiếng động bên ngoài, bà nội tôi liền từ trong nhà tập tễnh bước ra. Nhìn thấy tôi ngã ngồi giữa sân, bà vội vàng chạy lại đõ, khẽ chép miệng: “Ơ kìa, sao lại ngã lăn xuống đất thế này?”
Tôi ngước gương mặt nhoè nhoẹt nước mắt nhìn bà, khóe miệng run run không nói lên lời, ngón tay chỉ về phía tàn cây trước mặt. Bà nội đưa mắt nhìn theo. Thế rồi bà thốt lên một tiếng hãi hùng rồi ngất xỉu. Tháng cô hồn năm ấy, người trong thị trấn lại được phen bàn tán xôn xao về căn nhà quỷ trạch của gia đình tôi lại có thêm xác người bị giết thê thảm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT