Vừa nằm lên giường, đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện, ba cây nhang chưa tắt. Tôi nhoài người ra khỏi chăn định thổi tắt nhang thì lại nhớ tới lời cái Châu. Nó bảo rằng nhang là lời mời gọi vong hồn người đã khuất, nếu nhang chưa tàn mà mình đã dập tắt thì thực là thất lễ. Nghĩ thế nên tôi liền rụt tay lại.
Mùi nhang khói khiến phòng ngủ của tôi trở nên ngột ngạt, tôi mở hé cánh cửa để khói theo gió bay ra ngoài bớt. Nằm trên giường, nhìn ra tán cây um tùm ngoài cửa sổ, tôi tự nói bâng quơ, nếu có ai đó thực sự đang theo tôi thật thì xin hiển hiện cho tôi được biết. Tôi không muốn thấp thỏm như thế này mãi. Nói xong, tôi quay sang nhìn chiếc bàn trang điểm cuối chân giường, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên lạnh lẽo.
Vậy là cách thứ nhất mà cái Châu bày cho tôi đã không có tác dụng. Tôi quyết định chuyển sang cách thứ hai. Cách này thì đơn giản hơn, chỉ cần đi một chiếc tất vào bên chân trái rồi ngủ, nghe nói sẽ gặp được người trong mộng. Đi tất xong, tôi khẽ đặt mũi dép hướng lên giường. Mặc dù tôi biết bà nội chắc chắn sẽ trách mắng, nhưng từ tận đáy lòng, tôi vẫn mong gặp lại người thanh niên kia một lần nữa. Biết đâu nhờ đó mà tôi biết thêm được về vụ án mạng năm xưa. Ngoài trời lúc này lác đác vài hạt mưa rơi lộp bộp, không khí xung quanh càng lúc càng lạnh. Tôi nghe người ta nói, những ngôi nhà có vong, nhiệt độ thường thấp hơn bình thường. Chẳng lẽ lúc này có vong hồn nào đó đang lảng vảng bên cạnh tôi? Nằm nghĩ ngợi một lúc, hai mắt tôi trĩu nặng, đúng như ý nguyện, người con trai hôm trước lại hiện về.
Chưa bao giờ tôi có một giấc chiêm bao lạ kì đến vậy. Tôi lại nhìn thấy đám ma khô của người H'Mông lần trước. Lão thầy mo hôm trước lại ngồi trước cửa nhà, tung hai gióng tre để hỏi ma, nhưng chẳng lần nào được như ý. Mỗi lần gióng tre tung lên, người làng xúm xít xung quanh lại ồ lên kinh ngạc. Đến lần thứ mười, lão thầy mo quay ra nói với người đàn bà tóc đã điểm bạc: “Nếu lần này mà còn không được thì năm sau lại cúng nữa nhé, A Tú.”
Người đàn bà tên A Tú nhìn lão thầy Mo bằng đôi mắt đỏ hoe, sau đó khẽ gật đầu. Gióng tre tung lên, tất cả mọi người không ai dám rời mắt, ngay cả tôi cũng thấy hồi hộp. Tiếng cạch của gióng tre rơi xuống nền đất khiến tôi tò mò đến nỗi cố gắng lại gần để xem. Kết quả là hai gióng tre đều nằm sấp. Lần này thì bà A Tú òa lên khóc nức nở: “Con ơi là con! Mày còn lưu luyến dương gian thế nào nữa mà không đi đi hả con? Mẹ xin mày!”
Trước cảnh tượng ấy, người trong bản chỉ biết nhìn nhau, lắc đầu ái ngại. Một ông cụ có vẻ là già làng thấy thế thì khẽ khuyên nhủ:
“Thôi nào A Tú! Chắc thằng Phong nó còn có tâm nguyện chưa hoàn thành. Đợi đến Tết, nhà mày lại làm cơm mời nó về, rồi khuyên nó báo mộng cho mày biết.”
Người đàn bà vừa khóc vừa gật đầu. Người làng lũ lượt ra về, thỉnh thoảng có người còn ngoái lại nhìn người đàn bà với ánh mắt ái ngại. Chẳng mấy chốc, căn nhà chênh vênh trên sườn núi lại chìm trong cảnh vắng lặng.
Lúc tôi còn đang lúng túng nhìn xung quanh không biết đi theo hướng nào, thì người con trai hôm trước bất ngờ xuất hiện ngay phía sau tôi. Lần này thì tôi nhìn rõ được gương mặt anh ta. Làn da anh ta hơi xanh xao, đôi lông mày rậm và ánh mắt sáng nhìn tôi chăm chú, trên mũi còn có một cái nốt ruồi. Lần đầu giáp mặt, tôi hơi ngỡ ngàng nhưng rồi cũng lắp bắp mở lời: “Có phải, bạn là người mà tôi đã gặp đêm mưa bão ấy đúng không?”
Người thanh niên ấy không đáp lời, lần đầu tiên đứng gần một người con trai đến vậy nên tôi không khỏi cảm thấy lúng túng. Tôi khẽ cúi đầu, bước lùi lại. Lúc tôi nhìn xuống thì thấy phía dưới có sương mù che phủ, không thể nhìn thấy chân anh ta ở đâu, sau đó lại tự trách mình sao lần nào cũng để ý tới chân cẳng của người ta.
Khi tôi chưa biết phải làm gì tiếp theo thì người thanh niên trước mặt đã nói: “Đi theo anh!”
Không kịp để tôi kịp phản ứng, người ấy đã cầm tay tôi chạy thật nhanh. Bàn tay anh ta lạnh toát, giống như băng đá vậy. Chúng tôi cứ thế chạy vào con đường mòn trong rừng. Trời đang sáng bỗng trở nên âm u hệt như sắp tối. Con đường mà anh ta dẫn tôi đi rất lạ, càng đi sâu càng dốc, hệt như con đường mà mấy người cửu vạn vẫn thường cõng hàng từ biên giới về. Tôi vừa thở hổn hển vừa hỏi:
“Đây là đâu mà lạ thế?”
Nghe tiếng tôi thở dốc, anh ta chạy chậm dần rồi chỉ vào một pho tượng ngã đổ ở bên đường: “Đây là pho tượng cụt đầu bọn thổ phỉ hay thờ cúng. Bọn chúng tin rằng, nếu như nhấc pho tượng này lên thì những người chúng đã giết hại sẽ hiện hồn về đòi mạng.”
Tôi khẽ đưa mắt nhìn pho tượng màu xám nhạt, nằm nghiêng bên vệ đường, trong lòng cảm thấy rờn rợn. Đi được vài bước, anh ta lại chỉ vào cái hốc đá bên cạnh một cái cây có thắt dây đỏ. Giọng anh ta trầm hẳn xuống: “Anh đã nằm lại ở dưới này. Em nhất định phải nhớ kĩ từng vị trí, nếu không sau này sẽ không tìm được đường về nhà đâu.”
Tôi hơi giật mình, bèn hỏi: “Nơi này là ở đâu?”
Anh ta nhìn tôi, nói với giọng nhẹ nhàng: “Anh đang dẫn em về nhà anh. Sau đó, anh sẽ đưa em về nhà mình. Em đang ở xa nhà lắm.”
Tôi nhìn cảnh vật u ám xung quanh, ánh trăng trên cao kia nói cho tôi biết, con đường mòn giữa rừng càng lúc càng hẹp dần.
Trong lòng tôi hoảng sợ nhưng ngoài mặt vẫn không dám mở lời. Đi được một lúc, tôi nhìn thấy phía trước có một căn nhà lụp xụp, sau đó lại ngẩn người phát hiện, căn nhà đó hệt như nhà làm bằng giấy, giống mấy ngôi nhà hàng mã mà tôi vẫn thấy người ta đốt cho người thân đã mất vào dịp cô hồn tháng Bảy. Đang ngơ ngác nhìn, tôi bị anh ta kéo vào trong nhà. Bên trong rất rộng, dễ chừng phải bằng hai lớp học của tôi gộp lại. Đồ đạc cũng đều làm bằng giấy, tuy nhiên lại hết sức xa hoa. Anh ta dẫn tôi đi qua một cái gương, phút giây đó tôi phát hiện mình đang mặc chiếc áo dài đỏ ban nãy. Đúng lúc này, xung quanh vang lên tiếng cười nói của rất nhiều người:
“Cô dâu ra rồi kìa…”
“Xinh quá nhỉ!”
“Cô dâu còn trẻ quá!”
Tôi ngơ ngác nhìn quanh, càng lúc càng không thể hiểu nổi những gì đang xảy ra xung quanh mình. Người thanh niên ở bên cạnh tôi đã thay sang bộ áo dài, khăn xếp từ lúc nào, nhìn anh ta giống hệt nhân vật bước ra từ trong phim. Anh ta ra hiệu cho tôi chào mọi người. Cả người tôi run lên, khẽ cúi đầu chào hệt như con rối bị người ta điều khiển. Lúc này, tôi mới có cơ hội nhìn kĩ, những người đang cười nói, chúc tụng tôi đều là hình nhân. Khung cảnh xung quanh tôi phủ một màu xám xám nhờ nhờ, hệt như đang đứng giữa một bộ phim trắng đen thời trước. Tôi sợ hãi nói thầm với anh ta: “Ở đây… sao toàn là người giấy thế? Mà sao mùi nhang khói nồng nặc vậy?”
Vẻ tươi cười trên gương mặt anh ta bỗng nhiên tắt ngúm. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi vùng chạy ra ngoài. Anh ta liền gọi với theo: “Linh! Linh ơi! Đừng đi!”
Mặc kệ anh ta đuổi theo phía sau, tôi vẫn cắm đầu chạy. Một lúc sau, trời bắt đầu đổ mưa, mưa càng lúc càng to, giống hệt như lân trước. Tôi vội vàng đứng trú dưới một tán cây, nhưng lại sợ sét đánh trúng nên liền tránh sang chỗ khác. Bốn xung quanh chỉ toàn là cây rừng, ngay một tiếng cú rúc cũng không có. Lần này cũng giống hệt như lần trước. Đúng lúc tôi đang tuyệt vọng nhất, thì người thanh niên kia tìm đến nơi. Gương mặt anh ta ướt sũng nước mưa, lúc này tôi mới phát hiện ở bụng anh ta có một lỗ đen sâu hoắm. Tôi quên cả sợ hãi, vội chỉ tay vào cái lỗ trước bụng anh ta rồi run giọng hỏi:
“Anh bị thương à?”
Người kia nhìn tôi, mặt buồn rười rượi. Tôi hiểu ra. “Anh bị thương trước khi chết phải không?”
Anh ta không đáp lời mà chỉ đưa tay ra, khẽ giọng nói: “Về nhà thôi!”
Tôi không đón lấy bàn tay kia mà chỉ hỏi anh ta điều mà mình mong muốn được biết nhất: “Anh chính là cậu bé năm ấy đã xuất hiện trong nhà tôi vào đêm bố mẹ tôi chết. Phải không?”
Anh ta sững người trong giây lát rồi nhìn tôi trân trân như muốn hỏi tại sao tôi lại biết. Tôi chỉ tay lên mũi mình, đúng vị trí cái nốt ruồi kia. Anh ta dường như đã vỡ lẽ, thấy tôi có vẻ cương quyết, anh ta mới gật đầu vẻ buồn bã. “Đêm đó hắn ta đã giết bố mẹ em.
Anh… không làm gì khác được. Khi anh nhìn thấy em, anh… anh không muốn có thêm một người chết nữa.”
Tôi ngồi thụp xuống đất. Trái tim như bị ai đó xé toang thành từng mảnh. Tôi ngước nhìn anh ta hồi lâu, cảm xúc trong lòng vô cùng hỗn tạp. Anh là ai? Một kẻ đồng lõa hay chỉ là một người bị bắt ép phải phục tùng hai tên sát nhân đó.
Người thanh niên nhìn tôi với ánh mắt như chìm trong hố sâu của sự tuyệt vọng. Tiếng lẩm bẩm xin lỗi của anh ta hòa vào màn mưa bắt đầu nặng hạt. Cuối cùng anh ta thở dài: “Người giết bố mẹ em cũng chính là kẻ thù không đội trời chung của anh. Em có tin không?”
Ánh mắt của anh ta chạm vào mắt tôi khiến gương mặt tôi nóng bừng. Trong giây phút ấy, tôi mơ hồ nắm lấy tay anh ta thêm một lần nữa. Chúng tôi chạy rất lâu dưới mưa, đến khi căn nhà quỷ trạch của tôi hiên hiện ngay trước mắt, người thanh niên ấy mới lên tiếng:
“Em nghe cho kĩ đây, em sắp gặp phải đại họa sát thân. Số kiếp của em đã nói rất rõ như vậy. Nếu em qua được kiếp nạn này thì từ nay về sau, cuộc đời em sẽ khá hơn một chút. Còn nếu không thì…”
Tôi giật mình hỏi lại: “Họa sát thân gì? Sao lại thế?”
Người thanh niên lắc đầu. “Hồi nhỏ em từng chết hụt một lần. Đó là họa lần thứ nhất. Còn một đại họa nữa…”
Tôi thở hắt ra, giọng càng lúc càng nhỏ: “Vậy thì khi nào nó ập đến?”
“Không biết được, có thể năm sau, cũng có thể là ngay ngày mai.”
Tôi không biết nói gì thêm, đành lặng lẽ bước vào nhà. Cây hồng leo nở hoa đỏ rực trên giàn cũng không khiến cho tâm trạng của tôi khá hơn chút nào. Tôi quay lại, vẫn thấy người thanh niên đứng nhìn theo. Tôi liền hỏi câu cuối cùng: “Anh không hề giết bố mẹ tôi, nhưng hai người kia là ai?”
Tôi đứng đợi một câu trả lời. Lát sau, một tiêng thở dài rất khẽ vang lên. A Phong cất giọng nặng nề: “Nếu em không gặp chúng, có lẽ sẽ tốt hơn.”
Tôi quay phắt người lại, sẵng giọng: “Đừng tưởng tôi sẽ tin anh.
Tuy anh từng tha chết cho tôi, nhưng anh cũng là kẻ đồng lõa. Biết chưa?”
Không còn ai sau lưng tôi nữa. Người thanh niên trong giấc mơ đã biến mất, bỏ lại tôi với muôn vàn cảm xúc hỗn độn trong lòng.
Tôi không biết cảm giác trong lòng mình lúc này trở nên nhẹ nhõm hay trĩu nặng hơn. Đúng lúc đó, tiếng gà gáy sáng ở đâu vọng lại, cùng với đó là tiếng chó sủa vang lên inh ỏi.
Tôi giật mình tỉnh giấc. Bên ngoài, ánh đèn đường tù mù hắt bóng vào tán cây, tạo thành những mảng sáng tối loang lổ, trông vô cùng ma quái. Tiếng chó sủa bên hông nhà xé toạc bầu không khí yên tĩnh. Tôi vẫn còn đang miên man với giấc mơ ban nãy, bỗng giật mình lo sợ. Xung quanh căn nhà quỷ trạch của tôi chỉ có rải rác vài căn nhà, mỗi căn cách nhau tầm năm, sáu mét, có chuyện gì mà khiến lũ chó sủa ầm ĩ như thế? Tôi bấm vào nút bật đèn ở đồng hồ, bây giờ mới hơn ba giờ sáng. Vậy là giấc mơ kia mới chỉ kéo dài gần ba tiếng đồng hồ. Tôi khẽ gọi bà nội: “Bà ơi! Bà!”
Tưởng đâu bà đã ngủ, nào ngờ vừa nghe thấy tôi gọi, bà đã trả lời ngay: “Cái gì thế?”
Tôi lặng lẽ bước xuống giường, khẽ mở cửa phòng bà rồi ngó đầu vào màn. “Bà có nghe thấy gì không?”
Bà khẽ vén màn để tôi trèo lên giường. Nằm yên vị trên giường rồi, tôi mới thì thào: “Không hiểu sao đêm nay chó sủa kinh thế bà ạ?”
Bà tôi ậm ừ: “Có khi… tháng cô hồn, ma quỷ hiển hiện nên chó nhìn thấy nó sủa.”
Tôi vẫn phân vân: “Không thể nào! Cháu nghe tiếng này là tiếng chó sủa người, chứ không phải sủa ma. Hay là cháu soi đèn pin rồi xuống dưới xem nhé?”
Bà tôi gạt ngay: “Nằm im đấy. Con gái con đứa ra ngoài buổi đêm làm gì? Trời sắp sáng rồi, để sáng hẳn rồi xuống.”