Trong nhà lúc này có tiếng người nói ồn ào. Tôi nghe thấy chú Long gọi điện thoại cho ai đó, tiếng bà sụt sịt khóc, rồi cả mùi nhang khói len lỏi trong không khí. Tôi cố gắng đứng dậy nhưng toàn thân đau nhức, miệng khẽ gọi: “Ba ơi! Ba!”
Nghe tiếng tôi gọi, bà nội và chú Long lật đật chạy vào. Vừa nhìn thấy tôi, bà vội thốt lên: “Trời ơi! Cháu tôi. Sao giờ này mày mới tỉnh? Bà với chú mày cứ tưởng là…”
Tôi ngơ ngác nhìn hai người, khẽ hỏi: “Ơ… tưởng gì hả bà? Cháu mới ngủ dậy thôi mà, chứ có bị làm sao đâu.”
Chú Long ngẩn người nhìn tôi. “Bốn giờ chiều rồi! Gọi thế nào cũng không đánh thức được mày dậy. Chú còn sợ… mày bị hôn mê ấy.”
Tôi giật mình nhìn đồng hồ. Rõ ràng tôi bị đánh thức giữa đêm qua vì cơn mưa bất chợt, sau đó gặp bóng người có đôi mắt sáng rực, ngồi thu lu nơi cuối giường. Lúc tôi ngủ lại, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, sao giờ đã là bốn giờ chiều?
Tôi ngẩn ngơ nhìn bà rồi nhìn chú. Thấy tôi không sao, chú Long lại phải đi ngay, làm công an nên chú lúc nào cũng vội vàng như thế.
Khi chi còn hai bà cháu ở lại trong phòng, bà mới lân la hỏi dò:
“Đêm qua cháu có làm theo đúng lời bà dặn không? Có đóng cửa cần thận không đấy?”
Tôi gật dầu xác nhận: “Cháu có làm theo ạ.”
“Thế có mơ thấy gì không?” Bà lại hỏi.
Lần này tôi tiếp tục nói dối: “Cháu chẳng mơ thấy gì hết.”
Gương mặt bà thoáng nét nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi gì thêm nữa. Tôi khẽ thở phào, vì từ trước đến giờ tôi vốn nói dối rất tệ. Tôi trở dậy đánh răng rửa mặt rồi đi xuống dưới bếp nấu cơm chiều. Bà tôi năm nay đã cao tuổi, ngoại trừ thỉnh thoảng bà quét dọn nhà để vận động đôi chút, thì tôi chẳng để bà phải động tay vào bất cứ việc gì.
Lúc tôi đang lúi húi nhặt rau sau bếp thì cái Châu, bạn thân của tôi, đi tới. Từ trước đến giờ, chỉ có nó mới dám đến căn nhà quỷ trạch của gia đình tôi mà không hề cảm thấy sợ hãi. Bố nó vốn làm chiến sĩ biên phòng, thường xuyên phải đi công tác, cho nên ngay từ khi còn bé, nó đã quen với việc ở nhà một mình. Những năm tháng tuổi thơ ấy đã tôi luyện con bé trở thành một người mạnh mẽ và gan dạ. Hễ thấy ai xì xầm về cái chết của bố mẹ tôi cùng số vàng bị mất, nó đều gạt đi, không muốn người đời xoáy sâu vào nỗi đau của tôi nữa. Chính vì thế mà tôi quý nó lắm.
Mấy hôm nay tôi quyết định nghỉ học, phần vì muốn ổn định chỗ ở, phân vì không muốn nghe đám học sinh trong trường xì xào về trận hỏa hoạn hôm trước. Có lẽ cái Châu lo lắng cho tôi nên tìm đến tận nơi để hỏi thăm. Vừa trông thấy tôi, nó đã mỉm cười rạng rỡ. Hai đứa hàn huyên một lúc, tôi liền kể cho nó nghe về giấc mơ dài đằng đẵng đêm qua. Chỉ duy có chi tiết người con trai kia có nốt ruồi giống hệt thằng bé năm nào thì tôi giấu biệt đi, không hề kể lại. Ban đầu tôi cứ nghĩ rằng mình lo lắng và mệt mỏi nên mới sinh ra mộng mị như thế. Nào ngờ vừa nghe xong, cái Châu liền nhìn tôi với ánh mắt vô cùng kinh hãi, nó thì thầm: “Mày có biết mơ như kiểu mày người ta gọi là gì không?”
Tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Là gì? Chỉ là giấc mơ thôi chứ là gì?”
Cái Châu lắc đầu đáp: “Không! Là duyên âm đấy! Mày có duyên âm đi theo rồi.”
Lần đầu tiên trong đời tôi nghe đến thứ lạ lùng như thế, liền trả lời nhát gừng: “Tao có ai đâu mà duyên với chẳng âm. Mày đừng có nghĩ linh tinh.”
Cái Châu vẫn khăng khăng: “Không! Nhất định mày có. Duyên âm còn đi theo mày như thế chứng tỏ không phải ngày một ngày hai đâu. Tao… nghe nói, có người còn bị bắt đi nữa cơ.”
Lần này thì tôi có phần lo sợ, hỏi dồn: “Bắt đi là như thế nào?”
Con bé phán một câu xanh rờn: “Là chết! Chết theo người ấy.”
Rổ rau tuột khỏi tay tôi rơi xuống, những cọng rau sắng vương vãi trên nền đất. Tôi vội vã cúi xuống nhặt chúng trở lại. Cái Châu biết là tôi vẫn chưa tin, nó lại hỏi:
“Mày có muốn kiểm tra xem có thực là có duyên âm đi theo mình không?”
Nghe thấy thế tôi gật đầu ngay. “Kiểm tra bằng cách nào?”
Cái Châu khẽ thì thầm vào tai tôi. Tôi cảm thấy cách làm này có phần hơi quái dị nhưng cũng không quá khó để thực hiện. Đêm hôm ấy, tôi quyết định làm theo.
Cho tới mãi sau này, tôi cũng không thế xác định được, việc tôi làm đêm hôm ấy là ngu ngốc hay là đã cứu tôi một mạng. Chỉ biết rằng, kể từ khi ấy, cuộc sống của tôi đã không còn bình thường như trước nữa.
Tối hôm đó, chờ bà nội ngủ say, tôi quyết định làm theo cách cái Châu chỉ. Từ bé đến giờ, tôi đã từng nghe rất nhiều về chuyện duyên âm, thậm chí ngay cả chuyện có con với vong cũng chẳng lạ gì. Tôi nhớ trước đây có lần cái Châu còn rủ tôi đi xem một người bị bùa yêu của người âm hành hạ đến mức phát điên phát dại, người nhà hết cách, phải nhốt vào chuồng lợn. Người bị bỏ bùa ấy chẳng ai xa lạ mà chính là cô ruột của thằng Minh. Nghe người ta đồn, ngày còn trẻ cô ấy xinh đẹp lắm, nhưng lại trót đem lòng yêu một người nào đó rồi chẳng may có bầu. Cả gia đình hết lời khuyên răn lẫn đe dọa nhưng cô ấy không hề hé răng nửa lời người ấy là ai.
Người trong thị trấn ai cũng đoán già đoán non rằng có thể là người bản địa, cũng có khi là mấy gã thương lái vẫn ghé qua nơi này. Thế nhưng là ai thì cô gái vẫn chẳng hề khai nhận.
Ngày ấy, những người con gái không chồng mà trót dại có chửa chẳng khác gì tội đồ của họ tộc. Dòng họ nhà thằng Minh quyết định khai trừ cô ấy ra khỏi gia phả, rồi bỏ vào rừng sâu, tự sinh tự diệt.
Thế nào mà đêm hôm ấy, cô ấy về đập cửa nhà thằng Minh, xin nắm cơm rồi ngủ nhờ. Bố thằng Minh thương em gái, đành cho cô ấy tá túc, nhưng sau đó lại sợ có người phát hiện ra nên đưa cô ấy xuống trốn tạm ở dưới chuồng lợn, mỗi ngày thằng Minh đều mang cơm qua.
Cô ấy ở được vài tháng thì chết. Cái chết của cô ấy cũng thật thương tâm. Vào cái đêm định mệnh ấy, trời mưa to gió lớn, sét đánh trúng cột điện rồi một dây diện rơi trúng chum nước ngay cạnh chuồng lợn nhà thằng Minh, một sợi khác rơi vào vũng nước đọng trước cửa. Nửa đêm, cô ấy khát nước, bèn ra ngoài đó múc nước uống, nào ngờ vừa chạm chân vào vũng nước mưa thì bị điện giật, tóc tai dựng đứng cả lên, đôi tay co quắp cong về phía trước, rồi chết tức tưởi.
Lúc trời ngớt mưa, người ta đi kiểm tra cột điện thì mới lần ra được xác chết tím tái, nằm cứng còng bên chuồng lợn nhà thằng Minh. Thi hài lúc này bụng đã chửa lớn, toàn thân cháy sém, mắt trợn ngược, còn miệng thì há to, để lộ hai hàm răng trắng ởn. Điều kì quái hơn nữa, trên xác của cô ấy nổi vằn từng dòng chữ nguệch ngoạc màu đỏ chói, đối lập với làn da tím đen. Vì cái xác quá rùng rợn, cho nên mấy chú công an vội vã đưa đi ngay trong đêm. Ấy thế mà cũng có người nhanh trí chụp lại được bức ảnh ấy, sau đó đem lên huyện in ra thành ảnh. Tấm ảnh đó được lan truyền khắp nơi, lũ trẻ con chúng tôi cũng tò mò nghe ngóng, hệt như chuyện của mình. Vài cụ già trong thị trấn bảo rằng, cô của thằng Minh bị người ta lừa mang thai để luyện thành quỷ nhi. Cái thai đó chưa chắc đã là con của người bình thường, mười phần thì chín phần là thai của người âm. Sau đó ít lâu, gia đình nhà thằng Minh giàu lên trông thấy, nhiều người cho rằng chính bố mẹ nó đã hi sinh em gái ruột của mình để làm bùa ngải thư ếm. Bởi lẽ, người nào trước khi chết, nỗi oán hận càng ngập trời thì thứ bùa ngải tạo ra từ đó càng có công hiệu mạnh.
Cuối tháng Sáu Âm lịch năm đó, nhà thằng Minh chuyển đi chỗ khác, căn nhà cũ bỏ hoang không một bóng người. Thế nhưng, vào những đêm trăng sáng, người ta vẫn thường trông thấy bóng dáng của một người đàn bà tóc dài xõa xượi, ngồi trên mái chuồng lợn, nhìn xa xăm về hướng con đường lên biên giới. Ai cũng bảo đó là cô ruột thằng Minh hiện về, và ngoài căn nhà cũ của bố mẹ tôi ra, nơi ấy cũng bị coi là một quỷ trạch. Chỉ tiếc là người trong cuộc đã chết, chẳng còn ai có thể đối chất được nữa. Câu chuyện mang thai với người âm để luyện bùa ngải mãi vẫn chỉ là một ẩn số.
Tôi khẽ buông tiếng thở dài. Từ khi nghe cái Châu suy đoán tôi có thể bị duyên âm đeo bám, tôi cứ suy nghĩ mãi về điều này. Nghe nói, những người biết mình có duyên âm đều bắt nguồn từ những giấc mơ. Có người mơ thấy mình bị bóng đè, toàn thân nặng trĩu, cũng có người thấy người đàn ông trong mơ tự nhận là chồng mình, rồi thường xuyên xúi giục mau treo cổ để cùng anh ta đoàn tụ dưới suối vàng. Tôi chưa từng mơ thấy những điều như thế, chỉ thấy người thanh niên kia dẫn tôi từ ngôi làng tử khí về đến Phó Bảng, sau đó chứng kiến đám ma khô của người H'Mông. Mọi thứ lúc ấy rất mờ nhạt, cảnh vật trong giấc mơ cứ chập chờn, ảo ảnh như chìm trong màn sương lảng bảng.
Thế nhưng, tôi nhớ như in người ấy có một nốt ruồi ở giữa mũi, giống hệt thằng bé đã tha cho tôi một mạng vào cái đêm mưa gió năm nào. Chính điều đó khiến cho tôi quyết định làm theo lời cái Châu. Dù tôi không biết hai kẻ đã giết bố mẹ tôi còn sống hay đã chết, nhưng chỉ cần một chút manh mối, tôi cũng phải nắm chắc trong tay. Tôi hít một hơi thật sâu rồi ngẩng lên nhìn đồng hồ. Lúc này đã là mười một giờ bốn mươi lăm phút, chỉ còn mười lăm phút nữa là tới nửa đêm. Tôi phải nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ mọi đồ dùng cần thiết.
Theo như lời cái Châu dặn, để biết được bản thân mình có thực sự bị duyên âm đeo bám hay không, việc cần thiết nhất là phải khiến người âm ra mặt. Tôi chuẩn bị hai cây nến đỏ, thắp trước gương, rồi cài lên mái tóc một bông hoa cũng màu đỏ. Để thêm phần hiệu nghiệm, tôi còn mặc một chiếc áo dài đỏ, rồi ngồi trước gương chải tóc. Trong gương phản chiếu bóng hình của tôi với gương mặt nhợt nhạt, nhưng vẫn giống một cô dâu. Tôi khẽ châm ba cây nhang rồi thì thầm:
“Hồn ơi hồn hỡi!
Nếu hồn có theo
Thì hiện cho khéo
Cho tôi được biết
Duyên âm làm sao
Theo tôi thế nào
Hồn từ đâu tới
Nói cho tôi hay…”
Tôi lẩm nhẩm ba lần bài thơ ngang phè phè, rồi ngẩng lên nhìn vào trong gương. Cái Châu dặn đi dặn lại rằng, nhất định phải hướng mắt về phía đằng sau. Nếu như quả thực tôi có duyên âm thì chắc chắn sẽ thấy bóng người hiển hiện. Dưới ánh nến tù mù, tôi căng mắt nhìn về phía sau tìm kiếm. Từ chỗ chiếc bàn trang điểm tôi đang ngồi tới góc tường chỉ cách khoảng hai mét. Ngoài chiếc tủ quần áo cũ kĩ kê bên bàn học, tôi không thấy bất cứ thứ gì kì lạ. Để nhìn rõ hơn, tôi lấy một tờ khăn giấy để lau mặt gương. Chiếc bàn trang điểm này đã chứng kiến toàn bộ cái chết của bố mẹ tôi, riêng tấm gương thì bị máu của mẹ tôi bắn vào khiến nó bị ố, không sao lau rửa được. Tôi vốn định giữ lại nguyên vẹn tấm gương, nhưng bà nội tôi lại cho rằng gương vốn là nơi hấp thụ âm khí, bản thân nó vốn đã độc, lại từng nhuốm máu của người chết nên tuyệt đối không thể để ở trong nhà. Thế nên ngày ấy khi tổ điều tra giao lại căn nhà, bà nội đã thuê người tháo cái gương ra rồi thay chiếc khác vào. Tôi không nỡ rời xa di vật của mẹ mình, nên lén giữ lại một mảnh gương vỡ bằng lòng bàn tay rồi giấu trong cặp sách, thỉnh thoảng lại lôi ra ngắm nghía.
Tôi vừa nhìn vào gương vừa bần thần nghĩ ngợi. Năm phút, bảy phút, rồi mười phút trôi qua, vẫn không thấy có gì quái lạ, ngay cả một cơn gió giữa đêm cuối hè cũng không có. Que nhang cắm trên cái ống đựng bút đã tàn đi một nửa. Tôi khẽ lắc đầu thất vọng. Có lẽ mọi chuyện chỉ là trùng hợp, ngay cả cảm giác có người vuốt ve mái tóc, rồi cái bóng đen lặng lẽ bò lên giường tôi với đôi mắt sáng rực ấy chỉ là tác phẩm của trí tưởng tượng. Tôi không khỏi nghi ngờ mình là nạn nhân của trò tự kỉ ám thị do chính mình nghĩ ra. Có lẽ vì tôi tín căn nhà quỷ trạch này thực sự có vong hồn nên mới xuất hiện những giấc mơ kì quặc như thế. Tôi tự cười nhạo chính mình rồi thay chiếc áo dài màu đỏ tươi bằng bộ đồ ngủ chân bông đã cũ.