Khi tôi về đến nơi thì cũng là lúc chiếc xe bus khác lại tới. Tôi ước lượng tần suất thì nhận thấy, cứ khoảng 30 phút sẽ có một chuyến xe bus một lần. Thời gian dừng đón khách ít khách nhất là lúc 9h giờ tối, đông nhất là lúc 19 giờ. Sở dĩ tôi phải quan tâm đến thời gian dừng ở bến vì nếu trót dại bước lên chuyến xe đông khách, thời gian chờ lâu hơn sẽ khiến cho hành tung của tôi dễ bị bại lộ hơn nhiều lần. Chỉ cần nhà chồng thấy xe bus đang chờ ở điểm dừng, nhất định sẽ đoán ra ngay tôi đang ở trong xe. Vì thế, giải pháp tốt nhất là phải lên được chuyến xe có thể rời điểm dừng ngay lập tức. Xe càng ít người, cơ hội trốn thoát của tôi càng cao.
Tối hôm đó Bao không ngủ ở nhà, anh ta bận rộn ở dưới phòng khám để phẫu thuật cho một con chó không may bị ruột thừa. Oanh đã về nhà từ chập tối, trước khi ra về, cô ấy còn dặn tôi, nếu như cảm thấy buồn chán quá thì có thể bảo Bao đưa đến nhà cô chơi cho khuây khỏa. Dần dần tôi sẽ quen với cuộc sống ở đây giống như cô ấy. Tôi ậm ừ không nói gì nhiều, nhưng vẫn gật đầu chào tạm biệt. Gia đình nhà Bao vẫn khóa chặt chiếc cổng sắt trước nhà, tôi biết rằng họ vẫn chưa tin tưởng tôi hoàn toàn.
Ngồi trong phòng mãi cũng chẳng biết làm gì, tôi bước ra ngoài gõ cửa phòng đứa em gái. Tôi nghe Oanh gọi con bé này bằng cái tên là Miêu Miêu. Không biết đó là tên thật hay biệt danh, nhưng tôi vẫn bắt chước gọi. Khoảng 8 giờ tối, con bé vẫn đang học bài trong phòng. Thấy tôi gọi nó ngoài cửa, nó mở cửa cho tôi ngay. Từ hôm qua khi tôi giúp nó làm bài tập, Miêu Miêu đã có vẻ thân thiết với tôi hơn nhiều.
Phòng ngủ của con bé không có gì đặc biệt ngoài việc có một chiếc bàn học và giường ngủ màu hồng. Có thể thấy, nó khá được chiều chuộng. Trên bàn Miêu Miêu còn có một chiếc máy tính để bàn. Tim tôi đập rộn ràng hẳn lên khi nhìn thấy chiếc máy tính. Tôi hít một hơi thật sâu để bản thân tỏ ra bình thường nhất có thể khi ngồi xuống ghế đối diện với máy vi tính của Miêu Miêu. Con bé vẫn không hề để ý điều gì, nó lấy bài tập toán ra để nhờ tôi giải.
Tôi mỉm cười đồng ý. Vì không hiểu tiếng Trung, cho nên tôi đành lấy một bài tập tương tự, chỉ thay số dữ liệu trong đó để làm mẫu cho con bé xem. Khi tôi ngẩng lên thì nhìn thấy Miêu Miêu đã ngủ, tôi khẽ lay nó dậy nhưng con bé vẫn ngủ say. Thời cơ lúc này đã tới. Tôi vội vàng bước tới cánh cửa phòng rồi khóa trái bên trong, tiếp tục sau đó là bật máy tính. Màn hình vụt sáng rồi hiển thị lên. Tim tôi đập rộn ràng khi thấy máy tính của nhà này có nối mạng, thế nhưng màn hình lại trống trơn, chỉ có vài biểu tượng dày đặc chữ Trung Quốc mà tôi chẳng hiểu gì.
Tôi khẽ vỗ vào ngực để bản thân mình thật bình tĩnh. Thế rồi tôi nhớ ra Bao vốn làm bác sĩ thú y, vậy thì theo lẽ thường ít nhất anh ta cũng phải tìm hiểu về bệnh tình của thú vật trên các diễn đàn y học. Tôi nhấp chuột vào ô tìm kiếm trên máy tính rồi gõ đại chữ Yahoo. Nào ngờ trên máy tính này quả thực có phần mềm đó. Tôi còn nhớ, thầy giáo mình đã từng nói, Trung Quốc không cho phép người dân sử dụng công cụ tìm kiếm toàn cầu hoặc ứng dụng nhắn tin như ở các quốc gia khác, họ có ứng dụng của riêng mình.
Để có được phần mềm này, chắc rằng Bao đã phải làm thủ thuật gì đó mà Miêu Miêu cũng không thể phát hiện ra. Tôi run run mở yahoo, sau đó gõ tên tài khoản và mật khẩu của mình vào. Biểu tượng loading của mạng bắt đầu xoay tròn rồi kết nối... Tim tôi như vỡ òa vì sung sướng. Hàng trăm tin nhắn liên tục hiển thị trước mặt tôi, khiến cho máy tính “đơ đơ” một lúc. Người thân của tôi, bạn bè của tôi ở Việt Nam gửi tin nhắn để tìm kiếm tôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT