Thấy thái độ của Oanh, tôi hiểu rằng cô ta đang hoảng sợ. Thế là tôi lập tức nói thêm:
“Em nhìn thấy đứa trẻ con bám sau lưng chị. Không phải là nó muốn ám chị đâu, chỉ là nó thấy hợp thì nó đi theo thôi.”
Oanh há hốc miệng nhìn tôi. Người phụ nữ đang ngồi trước mặt tôi có tính cách rất điển hình ấy là bộp chộp, không suy nghĩ sâu xa và có phần đơn giản. Khi cô ta định nói thêm thì bên ngoài vang lên tiếng lạch cạch mở cửa sắt. Theo phản xạ cả hai chúng tôi lập tức quay về hướng có tiếng động. Chừng 30 giây sau, tôi thấy Bao bước vào nhà, theo sau anh ta là bà mẹ và đứa em gái. Tôi không nghĩ gia đình này lại về sớm như vậy, nghe Oanh nói chuyện với mẹ anh ta rồi kể lại tôi mới biết, thì ra người muốn hỏa táng quá nhiều cho nên người ta phải chờ tới lượt. Thấy tôi đứng ở ngoài phòng khách, Bao và bà mẹ có vẻ ngạc nhiên, tôi khẽ cúi đầu coi như đã chào hỏi.
Bà mẹ kia không nói gì, chỉ nhìn tôi một cái rồi bước thẳng vào trong phòng. Còn riêng Bao thì cầm theo một chiếc điện thoại để nhắn tin cho ai đó. Chiếc điện thoại làm cho tôi nhớ đến thằng Ngụy cũng có một chiếc giống y hệt như vậy. Tim tôi đập thật mạnh, trong đầu tôi chợt lóe lên suy nghĩ...Nếu như...nếu như tôi có thể lấy trộm điện thoại ấy để gọi điện tới phòng thông tin ở ngay cửa khẩu, thì có thể họ sẽ biết được tình hình của tôi lúc này. Tôi còn nhớ rất rõ bác công an ở đó từng nói: “Chỉ cần có một thông tin dù là nhỏ nhất về những người bị bắt cóc đem đi bán, chúng tôi cũng sẽ quyết tâm tìm cho ra.”
Hy vọng được về nhà càng lúc càng được thổi bùng lên trong lòng tôi. Thế nhưng để đầu óc trở nên sáng suốt, tôi phải thật bình tĩnh trong thời gian này. Tôi cố gắng nói chuyện với Oanh thật vui vẻ, chị ta nói với tôi rằng, nếu sinh con trai thì sẽ đặt tên là Vu Hạo, nếu sinh con gái thì sẽ đặt là Thang Duy. Tôi khẽ mỉm cười rồi lấy tay xoa lên chiếc bụng của chị ấy, gương mặt lấp lánh hạnh phúc của Oanh quay ra nói gì đó với Bao khiến anh ta mỉm cười. Có lẽ chị ta thực tâm muốn một ngày nào đó tôi cũng sẽ có được may mắn như vậy. Nếu như biết họ biết được rằng tôi vẫn nung nấu ý định muốn rời đi, không biết sẽ tức giận đến mức nào.
Ngồi được một lúc thì Oanh bỏ vào phòng tôi để ngủ. Vốn dĩ chị ta định sẽ về ngay trong ngày, nhưng việc hỏa thiêu của bố ruột Bao dài hơn so với dự tính cho nên phải ở lại để trông chừng tôi. Ngẫm lại cũng đúng, ai mà có thể tin được cô dâu mới bị mua về từ hôm qua lại có thể ngoan ngoãn an phận ở lại nhà chồng được. Đổi lại là tôi, có khi tôi còn cảnh giác hơn thế.
Căn phòng lúc này đã vơi bớt mùi formol, chỉ còn đọng lại một chút trong không khí. Tôi đi theo Oanh vào trong phòng. Nhìn chị ta ngủ có vài phần giống hệt gương mặt của cái Châu bạn thân của tôi. Nhớ đến cái Châu, trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Tôi chờ khi Oanh đã mơ màng nằm trên giường, bèn khẽ lấy đôi tay lạnh ngắt sờ vào trán chị ta rồi thầm thì:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play