Khi tôi tỉnh lại thì thấy mình đã nằm ở trên giường, Miêu Miêu và Bao cùng bà mẹ chồng đứng quây quần bên giường tôi họ đang nói chuyện gì đó. Tôi giật mình nhổm dậy nhìn quanh. Cửa sổ trong phòng tôi vẫn đóng nguyên, chiếc rèm cửa màu đỏ từ hôm đón tôi về đây đang khẽ đung đưa trong gió. Thấy tôi tỉnh dậy, Miêu Miêu chạy đến nắm tay tôi. Con bé nói một tràng tiếng Trung, nhưng tôi chẳng hiểu gì. Bao đứng bên cạnh giường, sau gọng kính cận của anh ta, tôi thấy mắt anh ta thâm quầng lại, có lẽ đêm qua không ngủ. Riêng bà mẹ chồng thì không có biểu lộ gì đặc biệt, chỉ đứng nhìn tôi.
Bao làm vài động tác để diễn tả cho tôi câu hỏi của anh ta. Ý tứ của anh ta rất rõ ràng, đó là muốn hỏi xem hôm qua tôi thấy gì mà lại bất tỉnh ở cửa? Tôi khua chân múa tay một lúc, cuối cùng mọi người cũng hiểu đêm hôm qua bố anh ta trở về. Tôi không hề kể tỉ mỉ chuyện hôm qua đã xảy ra như thế nào, chỉ vờ vịt rằng muốn ra ngoài thắp nhang cho ông ấy mà thôi. Thấy tôi có lòng như vậy, Bao gật đầu ngay mà chẳng hề mảy may suy nghĩ, gương mặt mẹ anh ta cũng trở nên dịu đi ít nhiều.
Tôi nhìn chăm chăm vào bài vị trên ban thờ, trong lòng băn khoăn không biết có phải đêm qua ông ta hiện về tìm tôi là bởi vì biết được tôi có ý định bỏ trốn khỏi gia đình này không? Người đang có âm mưu làm chuyện kín đáo thường hay giật mình chột dạ, tôi vội vàng vái lấy vái để vài cái rồi đứng dậy giục Bao đưa tôi đến nhà chị Oanh như đã hẹn. Để chuẩn bị đi, tôi mặc cái áo khoác lần trước Bao đưa cho.
Trong túi áo tôi đã khéo léo chia tiền ra để bỏ vào nhiều ngăn. Ngoài tiền thì tôi còn giữ thêm một sợi dây chuyền có dính tóc của cô bạn bị bọn thằng Ngụy cưỡng bức đến chết, và một lọn tóc cùng vết cắt của cái áo bông của con bé đã chết cạnh tôi trong ngày đầu tiên lưu lạc đến đất nước này. Tôi khấn vái hai người ấy trong đầu, mong sao mọi người sống khôn thác thiêng phù hộ cho tôi để có thể trở về được quê hương. Chiếc bút bi và cây đũa cùng với con dao rọc giấy hôm qua được ghim ở trong túi áo ngay bên tay phải, khi cần có thể dùng ngay. Chuẩn bị xong xuôi, tôi theo Bao ra khỏi nhà. Bậc cầu thang có 17 bậc, tôi không thể nào quên được những con số đó.
......................................................
Từ nhà tôi đến nhà Oanh không quá xa, nhưng vì hôm nay có tuyết rơi lác đác nên Bao quyết định sẽ lái xe trở tôi đến đó. Ngồi trên chiếc xe oto có phần cũ kỹ, tôi cố gắng quan sát thật kỹ con đường mà mình đang đi. Đầu tiên sẽ phải đi qua nhà tang lễ, rồi tiếp tục đi qua chợ, sau đó rẽ vào một khúc quanh bên tay phải, đi thêm khoảng một cây số nữa là đến. Mặc dù vẫn được coi là ở thị trấn, nhưng nhà của Oanh lại mang đậm kiến trúc của nông thôn Trung Quốc ngày xưa.
Căn nhà có bức tường gạch đỏ, với mái ngói màu xanh phủ đầy tuyết nổi bật giữa khoảng không trắng xóa mịt mùng. Trước cửa nhà còn treo thêm hai hàng ngô đã được phơi khô, cùng một hàng thịt hong gió lủng lẳng. Tôi khẽ ngừng lại để ngắm nhìn ngôi nhà trong chốc lát, nếu như bây giờ tôi không phải rơi vào tình cảnh trớ trêu này, nhất định tôi sẽ cảm thán khung cảnh nên thơ ở nơi này. Vậy mới nói, dù Trung Quốc được xem là quốc gia có tốc độ phát triển kinh tế nhanh, nhưng ở nhiều nơi vẫn giữ nếp sinh hoạt hệt như trước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT