Lúc tôi đang hoang mang sợ hãi, đứa bé gái kia đã lạnh lùng tiến tới quàng lên người tôi một cái khăn điều đỏ rực, nó đẩy tôi ngồi phịch xuống đất theo tư thế quỳ rạp rồi dùng tay giữ chặt cho tôi không nhúc nhích. Mùi nhang khói bốc lên mù mịt trong căn phòng cùng với mùi đặc trưng của formone làm cho tôi cảm thấy khó thở. Người đàn bà phía trước bắt đầu lầm rầm khấn vái toàn bằng tiếng Trung. Tôi thấy người thanh niên cũng quỳ rạp bên cạnh mình, giọng anh ta ho húng hắng, chắc cũng chẳng dễ chịu hơn tôi là mấy. Tôi vừa đưa mắt nhìn sang bên cạnh thì bàn tay lạnh lẽo của đứa con gái kia gì chặt đầu tôi xuống. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?
Bàn tay lạnh lẽo của con bé kia nhấn đầu tôi xuống ba lần. Sau đó, tôi nghe thấy người đàn bà hô lớn một tiếng, rồi cả hai lùi ra ngoài, rồi đóng cửa lại. Tôi lập tức hất tung chiếc khăn điều phủ trên đầu rồi nhìn xung quanh. Khung cảnh bây giờ quái dị đến mức làm cho tôi sững sờ. Thi hài của người đàn ông kia ngồi trên xe lăn, hai mắt trợn ngược ngồi đối diện với chiếc giường ngủ trải ga màu đỏ rực. Tôi giật mình nhận ra, vừa rồi mình vừa hành lễ giao bái với người thanh niên đeo kính trước mặt cỗ thi hài này. Cảnh tượng này không hề giống với những bộ phim truyền hình mà tôi đã từng xem cùng bà nội.
Không có ai hô “ nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái”, thứ tôi cảm thấy duy nhất đó là mùi formone và hơi lạnh tỏa ra từ tử thi. Tôi đã từng ngủ bên cạnh người chết tới hai lần, nhưng dù vậy những người thiếu nữ đáng thương đó bất quá cũng chỉ mới chết vài giờ, thi thể vẫn còn hơi ấm. Trái lại thi thể này đã chết quá lâu, lại được ngâm trong dung dịch giữ xác. Điều khiến tôi băn khoăn không hiểu là tại sao gia đình này lại phải giữ cái xác như thế để làm gì?
Tôi quay mặt sang người thanh niên bên cạnh, phát hiện ra anh ta đang nhìn mình. Thấy tôi phát hiện, anh ta lập tức quay đi, gương mặt đỏ ửng lên trông thấy. Tôi khẽ chỉ vào cái xác rồi hỏi anh ta bằng tiếng Việt:
“Đây là ai?”
Anh ta chỉ vào người đã khuất rồi chỉ vào bản thân mình. Nhìn điệu bộ của anh ta, tôi có thể đoán được đây là cha ruột của anh ta. Mùi hăng hắc từ thi hài đang chảy nước khiến cho tôi cảm thấy buồn nôn khủng khiếp. Tôi vội vàng đứng phắt dậy đi về hướng cửa sổ để tìm cách mở cửa cho thoáng, thế nhưng cánh cửa chẳng hề mảy may suy chuyển. Người thanh niên kia đi tới, khẽ lắc tay tôi rồi làm động tác như ngủ, sau đó chỉ lên trên chiếc giường. Tôi hoang mang hỏi lại:
“Anh bảo tôi đi ngủ ngay á? Anh có bị điên không? Tôi làm sao ngủ được khi có người chết nhìn chằm chằm vào mình như thế?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play