Chiếc xe chạy bon bon trên đường, trời lúc này đã gần sáng, hai bên đường vắng tanh vắng ngắt không có nổi một nóc nhà. Hình như xe đang đi qua một cánh đồng. Gã thanh niên tôi gặp trong tiệm mì ban nãy đang ngủ gật trên ghế phụ. Trên ghế lái là một gã có thân hình phốp pháp, miệng phì phèo hút thuốc lá. Trong xe tràn ngập mùi khói thuốc, mùi hôi hám từ người gã béo, mùi thức ăn còn sót lại và cả mùi của tử thi. Từ lúc bị gã đàn ông kia đánh, tôi trở nên bình tĩnh hơn. Bi kịch về những người phụ nữ bị bán sang các vùng nông thôn hẻo lánh ở biên giới Trung Quốc làm vợ của những kẻ người không ra người, ngợm không ra ngợm mà tôi từng được nghe trước đây, ít giờ nữa thôi, sẽ trở thành hiện thực. Xe chuyển hướng khiến cái xác lạnh ngắt lần nữa đập vào người tôi, mùi máu tanh ngai ngái từ miệng cái xác tỏa ra khiến tôi lợm giọng. Toàn thân tôi không ngừng run rẩy, hai hàng nước mắt chảy ròng ròng, cố gắng không nhìn vào cái xác ấy nữa. Đôi mắt con bé vẫn mở trừng trừng, nhìn thẳng về phía trước. Nó chết mà không nhắm được mắt.
Tôi không biết nó là ai, cũng không biết tại sao nó lại ra nông nỗi này, chỉ biết duy nhất một điều, cả hai chúng tôi đều roi vào tay bọn bắt cóc. Tôi khẽ lau nước mắt, giờ có khóc cũng không giải quyết được gì. Bụng tôi cồn cào vì đói, thế nhưng cổ họng lại trào lên một con buồn nôn. Thứ mùi hỗn tạp tiên xe khiến người tôi nôn nao khó chịu, cơn say xe ập đến khiến mắt tôi mờ đi. Tôi bụm miệng nôn khan một tiếng, gã béo nghe thấy thế thì cằn nhằn một câu tiếng Trung rồi ném cho tôi một đống túi ni-lông. Từ miệng hắn phả ra thứ mùi hôi thối khiến tôi không tài nào chịu được, lập tức vục mặt vào túi, nôn thốc nôn tháo. Từ bé đến giờ, chưa khi nào tôi nôn dữ dội đến như vậy. Khoảng mười phút sau, dạ dày của tôi lúc này đã trống rỗng, vài sợi mì đầy dầu mõ mà tôi cố ăn lúc ở tiệm mì kia đã tiêu hóa từ đời nào. Không khí lạnh khiến tôi rùng cả mình, cứ thế ho một tràng dài.
Nghe thấy tiếng động, gã thanh niên kia giật mình tỉnh giấc. Hắn thảy cho tôi một miếng kẹo gừng và một chai nước lọc, rồi tiện tay mở cửa kính vứt túi nôn của tôi đi. Tôi đã định tự vứt qua cửa sổ cạnh mình, nhưng lại phát hiện cửa kính này không mở được, cửa ghế sau cũng đã khoá chặt. Tôi thầm hiểu, chắc chắn đây là chiếc xe chuyên dùng để chở những nạn nhân bị bắt cóc như tôi và cái xác kia, bọn chúng làm vậy để đề phòng con mồi có cơ hội thoát ra ngoài.
Sau khi nôn hết ra, tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Gã thanh niên nhìn tôi một lát rồi mở lời: “Cô em xinh đấy, lại ít khóc lóc. Con bé đang ngồi cạnh cô em khóc nhiều quá, lại còn tự đập đầu vào cửa kính để tìm đường thoát thân, nên mới bị bọn tao trói lại. Ai ngờ nó còn quậy dữ hơn, còn cắn vào tay tao chảy cả máu. Mẹ kiếp, điên tiết quá nên tao bóp cổ nó cảnh cáo, ai ngờ nó chết thật. Đúng là chó má! Thế là mất mất một miếng mồi ngon.”
Tôi nghe vậy thì sợ đến điếng người. Thấy tôi không có phản ứng gì, gã béo lại quay xuống nhìn tôi, cười khả ố rồi nói một câu tiếng Việt bằng giọng lơ lớ: “Đẹp thế này mà không hưởng trước thì hơi phí nhỉ? Cô em tên gì?”
Trong lòng tôi chỉ cảm thấy kinh tởm. Thấy tôi không trả lời, gã béo liền chửi tục: “Con điếm! Tao đang hỏi mày đấy!”
Gã thanh niên ngồi ghế phụ ngoái lại nhìn tôi rồi hất hàm: “Nói đi! Đã rơi vào tay bọn tao rồi thì một cái tên có đáng gì…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT