Không hiểu sao ánh mắt âm u của con bé lại khiến tôi nhớ đến những cái hố chôn người nằm sâu bên trong đại ngàn Tây Bắc. Tôi khẽ gật đầu, rồi nhìn nó dần biến mất trong màn sương mù bảng lảng. Một hồi còi xe vang lên đánh thức tôi. Khi tôi mở mắt ra thì trời đã sáng. Tôi giật mình nhìn quanh, cái xác vẫn còn đó nhưng xe đã dừng lại tại một trạm xăng nhỏ ven đường. Gã béo đang nhai kẹo cao su, còn gã thanh niên kia vẫn đang ngủ say như chết. Tôi định gào lên để đánh động cho người ở trạm xăng biết, thế nhưng khi thấy gã béo rì rầm to nhỏ với tên nhân viên đổ xăng rồi hướng ánh mắt về phía tôi, thì tôi lập tức hiểu ra trạm xăng này cũng nằm trong đường dây của chúng. Tim tôi đập thình thịch, thật may là vừa rồi tôi đã không hành động dại dột.
Chiếc đồng hồ trên xe nhấp nháy con số sáu giờ hai mươi phút.
Như vậy nghĩa là tôi đã bị cuốn vào cơn mộng mị kia gần ba tiếng đồng hồ. Tôi lặng im nhìn cái xác của con bé con. Rõ ràng nó vừa báo mộng cho tôi biết, nó muốn tôi đưa nó về nhà. Nhìn cái xác chết nhỏ xíu ấy, cùng bộ dạng của hai kẻ buôn người ở phía trước, trong lòng tôi trào dâng một cơn căm phẫn đến nghẹt thở. Tôi biết chắc, chúng tôi không phải là nạn nhân đầu tiên, càng không phải là nạn nhân cuối cùng. Nếu những kẻ táng tận lương tâm này chưa chết thì sẽ còn nhiều người vô tội nữa lâm vào cảnh ngộ giống tôi. Trong lòng tôi lúc này không chỉ muốn trở về nhà, mà còn dâng lên một niềm khao khát cháy bỏng, đó là tiễn hết bọn chúng xuống địa ngục. Tôi vừa nghĩ đến đó thì gã thanh niên ngồi ghế phụ giật mình tỉnh dậy. Theo phản xạ, gã quay lại nhìn tôi rồi lè nhè cười đểu: “Cô em dậy rồi à? Đã đói chưa?”
Tôi gật đầu không chút khách khí. Tôi quyết định sẽ tỏ ra ngoan ngoãn để chúng lơ là cảnh giác. Gã béo lại quay đầu nhìn tôi tỏ ý thèm thuồng. Tôi cố vờ như không để ý. Chiếc bút bi vẫn giấu sâu trong tất, trong trường hợp xấu nhất, tôi sẽ không ngần ngại rút nó ra, đâm thẳng vào kẻ định giở trò với mình. Bộ phận dễ bị tổn thương nhất trên mặt là đôi mắt. Đúng vậy! Nó sẽ là mục tiêu của tôi.
Tôi ngước mắt nhìn sang hai bên đường, hình như nơi này vẫn là một vùng nông thôn gần với biên giới. Tôi cố gắng nhớ từng ngôi nhà, từng ngõ nhỏ để sau này nếu có trốn thoát thì còn biết mình đang ở đâu. Thế nhưng, có rất ít biến hiệu ở nơi này có kí tự chữ cái Latin, phần lớn đều là chữ Trung Quốc. Càng nhìn tôi càng cảm thấy nản lòng.
Xe đi thêm được một tiếng đồng hồ thì đột ngột rời đường quốc lộ, rẽ vào một con đường vắng vẻ ít người qua lại. Càng đi đường càng hẹp. Gã thanh niên quay xuống nhìn tôi, cười: “Này! Anh đây chưa thấy đứa con gái nào như cô em đấy.”
Tôi hiểu hắn muốn nói gì, chỉ lạnh lùng hỏi lại: “Như tôi là sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play