Tiếng nước nhỏ giọt bí ẩn lúc trước cũng vang lên cùng lúc với tiếng nức nở, hai thứ tiếng hòa quyện vào nhau, dội đi dội lại trong đại sảnh trống trơn. Âm thanh ấy thực sự rất giống tiếng một người con gái đang khóc…
Phương Hồng Khanh lấy hết can đảm lia đèn pin về hướng phát ra tiếng khóc. Ánh đèn pin giống như bị nuốt chửng, biến mất trong màn đêm thăm thẳm. Kèm theo tiếng nức nở ấy, trong khoảng không gian tối đen phía trước hình như có vật gì đó đang chậm chạp chuyển động…
Phương Hồng Khanh đang căng mắt để nhìn cho rõ bóng đen trước mặt, bỗng từ phía sau gáy có một luồng gió thổi tới. Hắn còn chưa kịp quay đầu lại thì một đôi tay ẩm ướt lạnh giá đã chộp lấy cổ hắn.
Đôi tay ấy ra sức bóp thật chặt. Phương Hồng Khanh cố sống cố chết quơ tay lên giằng tay của kẻ tấn công ra, liền chạm phải một làn da nhăn nheo, ướt sũng nước. Trong lúc khó thở, hắn bỗng ngửi thấy một mùi vừa quái lạ vừa kích thích, giống như mùi cồn vậy. Đó chính là mùi của thứ dung dịch dùng để bảo quản cái xác trong cỗ quan tài.
Là Tân Truy!
Đây chính là phán đoán cuối cùng và duy nhất của Phương Hồng Khanh trước khi não bộ hắn trở nên trống rỗng. Tiếp đó, hai lá phổi không được cung cấp đủ khí khiến hắn hoàn toàn mất đi ý thức.
Đêm hôm ấy, lúc đang nửa tỉnh nửa mơ, Phương Hồng Khanh mơ hồ nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng kì quái. Nam thanh nữ tú mặc trang phục thời nhà Hán đi qua đi lại tấp nập trong đình viện tú lệ. Trong đó có một vị phu nhân ăn mặc rất lộng lẫy đang ngồi nghe hát. Phương Hồng Khanh biết đó chính là Tân Truy, bởi vì ngoài lớp trang phục bên trong, nàng còn khoác thêm một chiếc áo chẽn ngắn mỏng như cánh ve. Chiếc áo này chính là bảo vật “tố sa đơn y” nổi tiếng của quốc gia, vân áo rực rỡ, nhẹ như sương khói, nặng chưa đến một lạng, là vật đại diện cao cấp nhất cho trình độ dệt may thời Tây Hán.
Trong cảnh xuân tươi đẹp, giữa đình viện phồn hoa, Tân Truy đang ngồi ngắm hoa nghe nhạc. Tiếng tiêu nhè nhẹ vang lên, xa xăm da diết. Một khúc trường ca du dương trầm bổng, như nỉ non, như thì thầm.
Chính là tiếng tiêu! Phương Hồng Khanh bừng tỉnh. Hóa ra âm thanh nỉ non mà hắn nghe thấy trong đêm tối chính là tiếng tiêu. Chỉ vì nó không có giai điệu nên hắn mới nghe thành tiếng “hu hu” như ma quỷ đang khóc. Cây tiêu sáu lỗ này cũng được trưng bày trong triển lãm giống như những vật bồi táng khác được khai quật dưới ngôi mộ của Tân Truy. Ngoài ra còn có một cây đàn thất huyền. Đây đều là những vật chứng giúp ích cho việc nghiên cứu về âm nhạc thời kì sơ khai của Trung Quốc.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play