Tần Thu đứng ở một bên liếc mắt khinh khỉnh, hiển nhiên đang rất coi thường hai người họ. Tiểu Thực lại rất thật thà, vắt óc suy nghĩ một lúc lâu. Cậu vẫn còn nhớ hôm đó, lúc ở trong cổ mộ, Phương Hồng Khanh ôm lấy cái xác nữ ấy, còn chai tóc cho ả rồi bảo “Nàng vẫn rất xinh đẹp”. Rõ ràng đây là chuyện không hề liên quan đến hắn, nhưng hắn vẫn cố vơ vào mình, lại còn đối xử dịu dàng với cái xác nữ đó. Tiểu Thực lại nhớ lúc cả ba chui ra khỏi hầm mộ, nụ cười cùng đôi mắt sáng long lanh của Phương Hồng Khanh dưới bầu trời tuyết rơi lả tả đã khiến cậu cảm nhận được thế nào gọi là “sự ấm áp giữa ngày xuân”. Một Phương Hồng Khanh như thế, tuyệt đối không thể là người xấu, tuyệt đối không phải là kẻ có thể gây ra những tội ác như giết người phóng hỏa được.
“Nhất định là có hiểu lầm!” Tiểu Thực nghiêm túc nói, sau đó lớn tiếng khẳng định: “Hồng Khanh anh nhất định không phải là kẻ xấu, nhất định không làm ra những chuyện xấu xa!”
Phương Hồng Khanh ngẩn người một lúc, sau đó cười phá lên, xoa xoa đầu Tiểu Thực, làm mái tóc ngắn của cậu rối bù như tổ quạ. Trước sự tin tưởng của cậu thiếu niên trước mặt, hắn cười nói: “Tôi đúng là đã từng phạm tội. Đồ vật của ai đó nếu không giữ cẩn thận, tôi sẽ không hỏi mà lấy đi luôn.”
Tiểu Thực ngây người. Không hỏi mà lấy, chẳng phải chính là “trộm cắp” sao? Phương Hồng Khanh thật sự là kẻ đã làm chuyện xấu, trở thành tội phạm bị truy nã ư? Trong lòng cậu thiếu niên bỗng rối như tơ vò, hai trạng thái “tin tưởng” và “hoài nghi” liên tục tranh đấu. Nhưng điều khiến cậu cảm thấy hoang mang nhất không phải là cái kết luận Phương Hồng Khanh là kẻ xấu, mà là nỗi lo lắng liệu sau này Hồng Khanh có bị cảnh sát bắt đi không? Nếu cảnh sát ập tới thì biết làm thế nào? Nếu mọi người có thể gom góp tiền để đền bù thì có thể miễn truy cứu hay không?
Nhìn thấy bộ mặt lo lắng khổ sở của Tiểu Thực, Phương Hồng Khanh ung dung cười nói: “Yên tâm đi, không có chuyện gì lớn đâu!”
“Không có chuyện gì lớn?” Tần Thu hừ lạnh một tiếng, giật lấy chai nước cam của Phương Hồng Khanh, vứt ra phía sau. “Trộm cả bảo vật số một của quốc gia mà còn dám bảo là không phải chuyện lớn? Tội đáng bị xử bắn mà còn dám bảo là không phải chuyện lớn?”
“Cái gì? Xử bắn?” Tiểu Thực hét lên kinh hãi. Nhìn thấy bộ dạng trợn trừng mắt như bị Thiên Lôi đánh trúng đầu của cậu, Phương Hồng Khanh cười mãi không dứt, gí ngón tay vào đầu cậu, nói: “Tiểu quỷ, không nghe thấy tôi nói là “lúc trước” à? Tất cả đều là chuyện quá khứ rồi.”
Thật ra cái gọi là “chuyện quá khứ” ấy mới xảy ra cách đây hai năm. Lúc đó, Phương Hồng Khanh còng đang học cao học tại một trường đại học nổi tiếng ở Nam Kinh, chuyên ngành bảo tồn văn vật. Học đến năm thứ ba, hắn bắt đầu đau đầu nhức óc với chuyện nên học tiếp lên tiến sĩ hay ra trường đi làm. Qua sự giới thiệu của thầy giáo hướng dẫn, hắn đên thực tập ở Viện bảo tàng Kim Lăng. Đối với một kẻ luôn si mê nền văn hóa lịch sử Trung Quốc cổ đại như hắn thì việc này giống như chuột sa hũ gạo vậy. Đến kí túc xá hắn cũng chẳng thèm về, cả ngày chỉ trốn trong viện bảo tàng, đam mê đến quên cả trời đất. Vốn dĩ lãnh đạo sắp xếp cho hắn một chân việc vặt trong văn phòng, nhưng khi nhìn thấy hắn đứng ngắm các bảo vật được trưng bày đến si mê bất động, cả ngày đi tới đi lui trong phòng triển lãm, họ bèn giao luôn cả công việc bảo vệ cho hắn.
Đúng như ý nguyện, cuối cùng Phương Hồng Khanh cũng danh chính ngôn thuận trở thành bảo vệ của viện bảo tàng, thỉnh thoảng còn kiêm luôn vai trò hướng dẫn viên. Nếu có du khách nào hứng thú với các vật triển lãm đúng vào lúc hắn đang rảnh rỗi, hắn sẽ đến giới thiệu cho họ nghe về lịch sử và những điển cổ liên quan đến bảo vật ấy. Vốn là một thanh niên tuổi đời còn trẻ, ngoại hình tuấn tú, cả ngày luôn nở nụ cười, cách kể chuyện cũng rất thú vị chứ không dông dài và nhàm chán như mấy nhà nghiên cứu già nua, vậy nên hắn rất được du khách yêu thích. Nhiều du khách nước ngoài còn kéo hắn lại bên ngoài cổng viện bảo tàng để chụp ảnh lưu niệm. Lúc đó, mái tóc của Phương Hồng Khanh vẫn chưa bạc trắng, hắn đích xác vẫn là một thanh niên ưu tú tóc đen, mắt đen của Trung Quốc. Còn lí do tại sao tóc hắn lại trở nên như thế, đó là chuyện của sau này…
Hắn thực tập chưa được bao lâu, viện bảo tàng tổ chức một cuộc triển lãm chuyên đề quy mô lớn: Xác ướp nữ giới nghìn năm tuổi trong khu mộ Mã Vương Đôi đời Hán được đưa đến thành Kim Lăng. Cái tên gọi “Xác ướp nữ giới nghìn năm tuổi” này không hề khoa trương, đây cũng có thể coi là một trong những kì tích số một trên thế giới. Cái xác đã trải qua hai nghìn một trăm năm lịch sử những vẫn được bào toàn nguyên vẹn, thân thể hồng hào, mái tóc dài thẳng, thậm chí làn da vẫn giữ nguyên được tính đàn hồi vốn có, rất giống với thi thể mới được chôn cất. Nếu so với cái xác ướp này thì các thể loại như xác ướp Ai Cập gì gì đấy đều không thể sánh bằng. Thế nhưng, thành thaatk mà nói, một bảo vật cấp quốc gia quý báu như vậy, chẳng may trong quá trình vận chuyển phát sinh rắc rối nào đó thì sẽ phiền phức to, có muốn đền cũng chẳng đền nổi, cho nên xác ướp trong cuộc triển lãm lần này chỉ là đồ phục chế mà thôi. Nhưng tất cả những bảo vật còn lại, bao gồm đồ sơn mài, to lụa, tượng gỗ, nông sản, thảo dược, binh khí, đồ quân dụng, nhạc khí, đồ trang điểm, tiền âm phủ, sách lụa, tranh lụa, vân vân… đều là đồ thật do người ta sưu tầm được, thứ nào cũng là kì trân dị bảo hiếm có trên thế giới.
Cuộc triển lãm lần này trưng bày những cổ vật nghìn năm quý giá của quốc gia, vì vậy tình thần của mọi người trong viện bảo tàng đều tập trung hơn gấp mấy lần, nhân lực cũng được tăng thêm để bảo đảm an toàn. Phương Hồng Khanh đương nhiên cũng được giao thêm nhiệm vụ, cách mấy ngày lại phải đi trực đêm một lần.
Khi màn đêm buông xuống, khách tham quan đã ra về hết, viện bảo tàng dần rơi vào tĩnh lặng, trong sảnh chính rộng lớn chỉ còn lại vài nhân viên bảo vệ. Nhưng mấy nhân viên bảo vệ này lại bị phân tán đến mười hai khu vực trưng bày khác nhau trong viện bảo tàng như khu đồ đồng xanh, khu đồ ngọc, khu đồ mỹ nghệ, khu đồ gốm sứ, khu đồ quý báu, khu đồ sứ thời Minh - Thanh, vân vân… Gần như cả đêm không ai có thể chạm mặt nhau. Phương Hồng Khanh được phái đi tuần tra ở ba khu vực lớn, đó là khu đồ đồng xanh, khu đồ ngọc và khu triển lãm chuyên đề mới, nơi trưng bày xác ướp trong khu mộ Mã Vương Đôi đời Hán.
Khác hẳn với cảnh người người đi lại tấp nập lúc ban ngày, vào ban đêm, viện bảo tàng rơi vào sự yên tĩnh chết chóc. Phương Hồng Khanh có thể nghe rõ nhịp điệu bước chân mình trên nền đá cẩm thạch. Trong đêm tối, chỉ thấy thứ ánh sáng màu xanh lục nhợt nhạt hắt ra từ mấy tấm biển “lối thoát hiểm”. Phương Hồng Khanh giơ đèn pin lên, quét qua những báu vật đang được trưng bày trong tủ kính.
Mỗi món đồ nhỏ bé này mang trong mình cả một giai đoạn thăng trầm của lịch sử. Tất cả những thành bại thịnh suy, bi hoan ly hợp, phồn hoa tịch mịch của các thời kì lịch sử đều được quy tụ lại trong những đồ vật bé nhỏ nằm sau lớp kính này. Mỗi khi nhìn thấy những đồ vật ấy, trong lòng Phương Hồng Khanh lại dấy lên một sự trầm mặc không thể diễn tả thành lời. Hắn say mê nghiên cứu và bảo tồn văn vật, nhưng lại cảm thấy những món đồ ở đây hình như thiếu sót một điều gì đó. Những món đồ được trưng bày sau tấm kính ở nhiệt độ tiêu chuẩn, mặc dù được khai quật lên từ dưới lòng đất sâu, sau ngàn bạn năm mới có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, nhưng nhìn chúng cứ như vẫn đang say sưa ngủ. Một giấc ngủ dài, tiếp tục chìm đắm trong giấc mơ ngàn vạn năm.
Ánh sáng màu vàng ấm áp của cây đèn pin lần lượt rọi qua những bảo vật quý giá đang say giấc nồng ấy. Từ những phiến ngọc được gọt đẽo thô sơ, những vòng ngọc quý chạm khắc hình Thao Thiết[8*], những chiếc xuyến ngọc lung linh trong suốt đến những “kim chi ngọc thiền[9*]” được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ. Năm nghìn năm lịch sử Trung Hoa đang hiển hiện trên con đường tối đen dài hơn trăm mét này. Từ thời viễn cổ cho đến cận đại, từ thuở hồng hoang cho đến những thời đại phồn hoa thịnh vượng nhất…
Một thần thú hung hãn trong thần thoại phương Đông, thường được khắc trên các vật dụng bằng đồng thời nhà Chu và nhà Thương, hoặc được khắc trên các mảnh ngọc ở thời đồ đá mới, chẳng hạn như trong nền văn hóa Lương Chử.Trang sức có hình cành lá bằng vàng, bên trên là mảnh ngọc hình con ve.
Đúng lúc Phương Hồng Khanh đang thầm cảm khái, hắn bỗng nghe thấy một âm thanh kì quái. Từng tiếng, từng tiếng một, chậm rãi nhưng đều đặn, giống như tiếng từng giọt nước đang nhỏ xuống mặt đất vậy. Hắn nghĩ bụng, có chỗ nào bị dột chăng, rồi đi về hướng phát ra âm thanh. Hắn vừa bước được mấy bước, chiếu đèn pin xuống, quả nhiên nhìn thấy trên sàn nhà có một vũng nước đọng.
Thông thường, sau khi viện bảo tàng đóng cửa, nhân viên vệ sinh phải đi quét dọn một lượt, không thể nào có nước đọng như thế này được. Phương Hồng Khanh sinh lòng nghi hoặc. Sau đó, tiếng nước nhỏ giọt lại vang lên, nghe rất rõ ràng trong màn đêm tĩnh mịch.
“Tí tách… Tí tách…”
Trong bóng tối vô biên chỉ nổi lên duy nhất âm thanh ấy. Phương Hồng Khanh bước về phía phát ra tiếng động. Điều khiến hắn không thể tưởng tượng được là trên sàn nhà, cứ cách vài bước lại xuất hiện một vũng nước, giống như có vật gì đó đang đi về phía trước vậy…
Phương Hồng Khanh lần theo những vũng nước đọng, không bao lâu đã bước vào khu vực trưng bày đồ ngọc. Hắn ngẩng đầu lên, chiếu đèn phin về phía cánh cửa khu triển lãm ở đằng trước, nhìn thấy mấy chữ “Xác ướp nữ giới trong mộ Mã Vương Đôi đời Hán”. Trong lòng hắn bắt đầu xuất hiện những dự cảm không lành…
Phương Hồng Khanh chiếu đèn pin về phía trước, chỉ thấy những vũng nước đọng liên tục nối tiếp nhau, kéo dài tới tận bên trong khu triển lãm. Hắn cứ thế lần theo những vũng nước, ánh đèn pin luôn soi xuống mặt sàn cẩm thạch, cuối cùng rọi lên một vật thể màu xám đen. Phương Hồng Khanh khẽ nhích cây đèn pin lên, lập tức nhận ra trước mắt hắn là một cỗ quan tài.
Hắn bỗng cảm thấy sống lưng lạnh buốt, toàn thân nổi da gà. Cần phải biết rằng, xác ướp nữ giới trong khu mộ Mã Vương Đôi đời Hán này chính là xác ướp nghìn năm có một không hai trên thế giới. Ngày cỗ quan tài được khai quật, trong quan tài ngập đầy nước, nữ chủ nhân Tân Truy của nó nằm yên trong làn nước trong vắt, vẫn giữ nguyên dung nhan xinh đẹp lúc mới qua đời, giống như đang ngủ một giấc ngủ say kéo dài hơn hai nghìn năm vậy. Nhưng khi mở nắp quan tài ra, vừa mới tiếp xúc với không khí được mấy giây, nước trong cỗ quan tài nhanh chóng bị vẩn đục, biến thành màu vàng, thi thể của nàng Tân Truy cũng phát sinh biến hóa, không thể phục hồi lại bộ dạng xinh đẹp khiến người ta phải trầm trồ như lúc đầu nữa. Tuy tính đàn hồi của làn da, sự linh động của cơ khớp cùng mái tóc được bảo tồn hoàn hảo vẫn khiến cho mọi người phải kinh ngạc, nhưng không thể không thừa nhận rằng, nếu nói một cách hơi thô thiển, chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi đó, Tân Truy đã trở nên xấu xí rồi.
Trong phòng triển lãm tuyệt đối không thể có nước đọng được. Nghĩ đến cái xác ướp hơn hai nghìn năm tuổi, lại còn một đoạn đường đầy những vệt nước kéo dài đến tận bên trong quan tài, Phương Hồng Khanh liền nảy sinh một sự liên tưởng, không khoa học lắm. Hắn ngập ngừng giơ đèn pin lên, chiếu vào cỗ quan tài, trong lòng rất sợ hãi. Lỡ như không thấy cái xác ướp trong cỗ quan tài nữa, hắn phải làm gì đây…
Cũng may, tình huống kinh khủng như thế không xảy ra. Khi ánh đèn pin rọi xuống, hắn nhìn thấy một cái xác ướp đã ngả vàng. Mái tóc đen tuyền chỉ còn thưa thớt, hàm răng hơi lộ ra, làn da ngả vàng không còn săn chắc nữa, khi bị ánh sáng chiếu vào, cả khuôn mặt với ngũ quan dèn dẹt, không rõ đường nét ấy bỗng trở nên vô cùng đáng sợ.
Thế nhưng Phương Hồng Khanh vẫn thở phào nhẹ nhõm vì cái xác đang nằm yên trong quan tài. Hắn không kìm được bèn phì cười, tự giễu bản thân đã xem quá nhiều phim và đọc quá nhiều tiểu thuyết kinh dị. Trong giây phút vừa rồi, hắn quả thật đã nảy ra một ý nghĩ quái đản: “Chẳng lẽ Tân Truy đã bò ra ngoài sao?”
Nhìn cái xác ướp toàn thân lõa lồ, chỉ có một mảnh vải trắng che phủ những bộ phận quan trọng, đang nhắm mắt ngủ say cả nghìn năm qua ấy, Phương Hồng Khanh không khỏi có chút thương xót. Thân là một nhà nghiên cứu lịch sử và cũng là nhân viên bảo tồn văn vật, hắn biết rằng khảo cổ là một lĩnh vực cần thiết. Tuy rằng việc khai quật được cái xác ướp nữ giới trong khu mộ Mã Vương Đôi đời Hán này là một phát hiện lớn của lịch sử Trung Quốc, nhưng ở nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng mình, Phương Hồng Khanh vẫn cảm thấy có lỗi. Nếu như các nhà khảo cổ không phát hiện ra cỗ quan tài này rồi khai quật nó lên để tìm thi thể thì có lẽ nàng Tân Truy vẫn sẽ bảo toàn được dung mạo xinh đẹp của mình, vĩnh viễn ngủ say dưới lòng đất, chứ không bị biến thành bộ dạng đáng sợ như bây giờ. Quấy rối giấc ngủ của người chết, đào người ta từ dưới mộ lên, sau đó mổ xẻ thi thể để phân tích rồi đem trưng bày trước mắt tất cả mọi người trong thiên hạ, điều này đối với họ mà nói chẳng khác gì sự xúc phạm.
“Xin lỗi!” Phương Hồng Khanh khẽ nói với cái xác ướp đã không còn xinh đẹp, trong lời nói còn có chút nuối tiếc. “Có lẽ nàng nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được rằng, phí bao tâm sức để xây dựng mộ phần như vậy, cuối cùng lại rơi vào nông nổi này. Haiz, thôi thì coi như nàng đã cống hiến cho việc nghiên cứu lịch sử Trung Hoa đi vậy.”
Câu nói mang tính biện bạch này vừa dứt, Phương Hồng Khanh bỗng nghe thấy một âm thanh kì quái. Đó là những tiếng “hu hu” trầm đục, vừa chậm rãi vừa kéo dài, giống như có người đang thút thít khóc. Âm thanh ấy vang lên trong màn đêm tĩnh mịch ngay sau khi Phương Hồng Khanh vừa nói những lời như vậy với Tân Truy khiến hắn cảm thấy tóc gáy dựng đứng, toàn thân lạnh buốt.
“Hu hu!”
Tí tách… Tí tách…