Nơi đây, sự yên tĩnh chết chóc bao trùm, Tiểu Thực có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch. Hơi thở nặng nề của cậu như được khuếch đại lên trong màn đêm, khiến cậu bất giác bước chậm lại. Cậu mơ hồ cảm thấy mình đang bước đi trong một đường hầm chật hẹp. Duỗi tay sang hai bên do thám, cảm giác vô cùng lạnh lẽo, có lẽ đó chỉ là vách tường nhưng lại buốt lạnh đến run người.
Đột nhiên, ở phía cuối đường hầm xuất hiện một đốm sáng màu đỏ, lúc tỏ lúc tắt, vô cùng quỷ dị. Tiểu Thực nín thở, nhìn chằm chằm vào đốm sáng đó cho đến khi nó từ từ tắt lịm. Hai giây sau, một tia sáng yếu ớt màu đỏ bất ngờ xuyên qua màn đêm, rọi xuống mặt đất xanh đen, tạo thành một cái bóng mờ ảo.
Cái bóng mờ nhanh chóng uốn cong giống như một con rắn dài đang vặn vẹo, cuối cùng xoắn lại thành một cái sừng nhọn hoắt. Ánh sáng càng lúc càng ảm đạm, cái bóng mờ càng lúc càng nhạt dần, hòa lẫn với màu xanh đen của mặt đất. Cùng lúc đó, Tiểu Thực bỗng nhận thấy chỗ cái bóng mờ vặn vẹo lúc nãy xuất hiện một vật màu trắng, nó đang chậm rãi len qua ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối…
Tiến lại gần!
Tiểu Thực nuốt nước bọt. Âm thanh ấy cũng trở nên vô cùng rõ ràng trong màn đêm chết chóc này. Cậu trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào vật màu trắng kia. Từng sợi, từng sợi không ngừng lay động giữa luồng ánh sáng mỏng manh, ập về phía trước như nước thủy triều đang điên cuồng ào đến. Cậu vội vàng lùi về phía sau theo bản năng, nào ngờ lại giẫm phải thứ gì đó khiến cậu ngã ngồi xuống mặt đất lạnh lẽo. Tiểu Thực liền quơ tay mò mẫm phía dưới chân, lập tức sờ thấy một vật hình trụ thon dài. Cả người cậu chợt lạnh run. Đây… hình như là một khúc xương…
Tiểu Thực hốt hoảng vứt khúc xương đi, khiến nó đập vào vách tường, phát ra một âm thanh trầm đục. Đúng lúc cậu đang sợ đến toát mồ hôi lạnh, ánh sáng yếu ớt ở cuối đường hầm bỗng nhiên vụt tắt. Bóng tối vô tận đột ngột bủa vây như muốn nuốt chửng cậu. Cùng lúc đó, tia sáng trắng lạnh lẽo kia nhanh chóng trườn đến mắt cá chân cậu, ướt át và nhớp nháp hệt như một miếng da ếch ướt sũng. Tiểu Thực hoảng loạn đạp mạnh chân, nhưng dù có đạp thế nào cũng không thể gột rửa cảm giác ghê tởm ấy…
“Ai da!”
Từ dưới bắp chân truyền lên cảm giác đau điếng, não bộ lập tức đưa ra phán đoán “Bị chuột rút rồi!”. Cậu bèn mở choàng mắt, chẳng kịp nghĩ ngợi gì, mặc kệ cơn đau lẫn sự lạnh lẽo, lồm cồm bò xuống giường, đứng thẳng dậy. Khi cơn đau nhữ ở bắp chân giảm bớt, toàn thân cậu liền nổi da gà. Cậu vừa vội vã mặc áo bông vừa liếc nhìn đồng hồ báo thức. Vừa qua năm giờ. Cậu đấu tranh tư tưởng giữa việc “thức dậy” và “ngủ thêm chút nữa” một lúc lâu, cuối cùng thở dài cam chịu, dậy mặc áo len và quần dài rồi ngồi xuống mép giường.
Sau đó, cậu thò tay vào trong ngăn kéo ở chiếc tủ đầu giường, lấy ra một chiếc lược màu xanh, đặt vào lòng bàn tay rồi lật tới lật lui ngắm nghía.
Chiếc lược được làm bằng ngọc, tuy nhiên chất ngọc không tost lắm, có thể thấy rõ không ít vân trắng lần trong màu xanh biếc của ngọc. Có lẽ chính vì lí do này mà nó bị mất giá. Hai bên bề mặt chiếc lược khắc hoa văn hình sóng gợn, kết hợp với màu ngọc xanh pha trắng, ít nhiều cũng có chút đặc sắc. Có điều cũng thật đáng tiếc, chiếc lược bị thiếu mất một răng. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Tiểu Thực không thể không mua nó.
Bốn ngày trước, một kẻ nhàn rỗi như cậu đột nhiên muốn dạo chơi chùa chiền một phen. Men theo con sông, vượt qua bức tường lớn là đến bờ Bắc không mấy phồn hoa. Nơi đây không nhiều du khách, chỉ có dăm ba quán xá nhỏ vắng teo. Trong đó có một quán bán đồ cổ, từ bên trong tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Mùi hương ấy không hề nồng đậm mà rất nhẹ nhàng, dễ chịu. Tiểu Thực không biết mình đã đến nhầm chỗ, tùy hứng bước vào trong ngó nghiêng, rồi trông thấy một món đồ không biết là vật gì đang đặt trên kệ tủ. Cậu tiện tay cầm lấy, còn chưa kịp nhìn ngắm đã lỡ tay làm gãy mất một chiếc răng của nó.
Vừa ngẩng đầu lên, cậu liền bắt gặp một người đàn ông từ trong phòng bước ra. Người này mặt mày vuông vức, thân thể cường trang, mày rậm mũi cao, có điều khuôn mặt lạnh lùng chẳng hề có vẻ “hòa khí sinh tài[1*]”. Tiểu Thực bỗng thấy lạnh gáy, chỉ cần nhìn qua đã biết gã này không phải là người dễ nói chuyện. Hơn nữa, vật này là do cậu lỡ tay làm hỏng, vì vậy cậu đành phải móc tiền túi ra mua nó. Cũng may, ông chủ nhìn mặt có vẻ khó đối phó nhưng không đến mức mượn cớ để chặt chém cậu.
Nghĩa là chu đáo, niềm nở với khách hàng để thu hút khách hàng đến với mình.
Trở lại chuyện ác mộng, đây đã là ngày thứ ba câu mơ thấy giấc mơ quái dị này. Hai lần trước, cậu còn cho rằng mình xem quá nhiều tiểu thuyết trộm mộ nên ngày nghĩ thế nào đêm mơ thế ấy. Nhưng ba ngày liên tiếp đều mơ đúng một giấc mơ như thế khiến cậu không thể không nghi ngờ việc này có liên quan đến chiếc lược ngọc kia. Cậu ngồi dưới bóng đèn một lúc lâu, cuối cùng cậu quyết định quay lại tiệm đồ cổ ấy, tìm ông chủ mặt lạnh hỏi thử xem sao.
Ai cũng bảo Kim Lăng[2*] là chống địa linh nhân kiệt, núi sông liền kề, vừa có anh hùng tài tử chí khí hào hùng lập nước, vừa có giai nhân má hồng đẹp say lòng người. Thế nhưng con sông Tần Hoài êm đềm với tiếng đọc sách ê a hòa với tiếng hát ca êm ả năm xưa giờ đã bị những nhãn hàng nổi tiếng như Baleno, Lacoste, Adidas vây quanh. Trường thi Giang Nam năm ấy có người vui kẻ sầu với biết bao chuyện thăng trầm của đời người nay cũng bị quây kín giữa những cửa hàng cửa hiệu, duy có cánh cổng son là vẫn còn đó.
Tên gọi cũ của thành phố Nam Kinh.
So với bờ Nam buôn bán tấp nập, nườm nượp người qua kẻ lại, bờ Bắc yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ có một vài cửa tiệm nhỏ rất vắng vẻ. Có một ông lão bọc kín người trong chiếc áo lông vũ, trông tròn như quả bóng, đang ngồi phơi nắng trước cửa tiệm của mình, vừa cầm cái lồng chim trên tay vừa tặc lưỡi với con chim trong lồng. Không biết giữa người và chim thì có thể nói được với nhau những gì?
Tiểu Thực nhớ lại đoạn đường đã đi hôm ấy, khó khăn lắm mới tìm được cửa tiệm nọ. Lúc trước cậu không để ý, giờ mới phát hiện nơi này không hề có biển hiệu. Mặt tiền của tiệm không rộng nhưng không gian bên trong rất sâu. Tiểu Thực sờ tay vào chiếc lược ngọc trong túi, lượn qua lượn lại trước cửa tiệm cả nửa ngày mà vẫn ngại không dám bước vào. Chuyện này… nói ra cũng thật kì cục! Dù sao cậu cũng là một thanh niên nghiêm túc, hiện đại, không thể để lão chủ mặt lạnh như quan tài kia cười nhạo là phần tử mê tín được.
Đang lúc Tiểu Thực đấu tranh tư tưởng, bỗng có một con chó vàng cạy vọt ra từ cửa hàng bán dụng cụ du lịch bên cạnh, hướng về phía cậu mà sủa ỏm tỏi. Bình thường cậu vốn không sợ chó, nhưng tiếng chó sủa bất ngờ vang lên trong buổi sáng mùa đông yên tĩnh như thế này khiến cậu giật nẩy mình, bất giác nhảy bổ vào trong tiệm.
Cửa tiệm tuy không rộng nhưng đồ đạc chẳng hề ít. Nơi đây không có tủ kính bóng loáng, đèn điện sáng trưng như những cửa hàng khác mà chỉ kê duy nhất một cái tủ gỗ lớn. Tiểu Thực cũng không rõ cái tủ này được làm từ loại gỗ gì, chỉ thấy nó có màu hơi đỏ, lúc đến gần còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng. Cửa tủ để mở, trưng bày vô số sản phẩm lớn nhỏ. Nào là ngà voi chạm khắc tinh xảo, nào là đồ sứ đẹp đẽ tinh tế, còn có cả đồ đồng xanh gỉ sét loang lổ màu. Tiểu Thực tự nhủ: Mấy thứ đồ chơi này vừa nhìn đã biết là giả. Cái đỉnh đồng xanh này toàn vẹn ngay ngắn, bề mặt khắc thú rõ ràng tỉ mỉ, cả ba chân không có sứt mẻ nào, xét về hình dáng thì đây chính là đặc trưng của cổ vật nhà Ân thời Tây Chu. Một cổ vật quý hiếm như thế sao có thể xuất hiện trong cửa tiệm xập xệ này chứ! Chắc chắn là đồ giả để lừa khách du lịch.
Tiểu Thực đang thầm nghĩ đến từ “gian thương” thì cửa nhà trong bỗng bị đẩy ra, một mùi hương thoang thoảng lan tỏa trong phòng. Ông chủ mặt lạnh bước ra, liếc nhìn Tiểu Thực một cái, chẳng thèm chào hỏi lấy một tiếng, cứ thế bước thẳng đến phía bên kia bàn, thắp một nén hương vào trong chiếc đỉnh đồng xanh tinh xảo. Tiểu Thực xoa xoa mũi, mặc dù cậu cũng chẳng hi vọng y sẽ tuân theo tôn chỉ “khách hàng là Thượng đế” nhưng chí ít cũng không đến nỗi coi khách hàng như không khí thế này chứ!
“Lần này muốn làm hỏng cái gì đây?”
Tiểu Thực những tưởng ông chủ sẽ “im lặng là vàng” từ đầu đến cuối, vì vậy khi một giọng đàn ông trầm thấp bất ngờ vang lên, cậu lập tức ngẩn người. Cậu nhìn trái nhìn phải một vòng, xác định chính xác xung quanh không có ai mới chỉ vào mình, hỏi: “Ông… đang nói với tôi sao?”
Ông chủ liếc mắt vẻ xem thường. “Thấy lạ lắm hả?”
Mặc dù giọng điệu y lộ rõ sự khó chịu nhưng lại khiến Tiểu Thực thở phào nhẹ nhõm. Tuy đối phương nói chuyện không mấy “nhiệt tình” và “thiện ý” , nhưng cái giọng điệu như thể người khác đang mắc nợ mình mấy chục ngàn nhân dân tệ ấy lại khiến cho Tiểu Thực cảm thấy êm tai đến khó có thể diễn tả bằng lời. Tiểu Thực nhếch mép, móc chiếc lược ngọc từ trong túi ra, nói: “Ông chủ, vật này hình như có chút kì quái.”
Ông chủ liếc xem cậu, đáp: “Hàng đã bán, miễn trả lại.”
Giọng điệu lạnh lẽo và quy tắc đó của ông chủ không làm Tiểu Thực bỏ cuộc. “Tôi không nói sẽ trả lại. Ông chủ, tôi nói thật, từ khi mua vật này ở chỗ ông, đêm nào tôi cũng mơ thấy một giấc mơ rất kì dị. Không phải ở đây có thứ gì…” Tiểu Thực ngưng lại một lúc, cuối cùng đành nuốt lại mấy lời “không sạch sẽ chứ?” vào bụng.
Gian phòng lại chìm vào yên ắng. Ánh mặt trời mùa đông ấm áp xuyên qua khung cửa sổ bằng gỗ nhưng cũng không đủ để sưởi ấm hết không gian chật hẹp này, chỉ có thể rọi lên mấy cây hương trong cái lư đồng xanh trên bàn, phản chiếu làn khói xanh mờ ảo. Lần này, ông chủ mở to mắt nhìn thẳng vào mặt Tiểu Thực, không chút kiêng dè, khiến Tiểu Thực vội cất tiếng để xua tan bầu không khí trầm mặc: “Chuyện là, tôi chỉ muốn hỏi xem, thứ đồ vật này rốt cuộc có lai lịch thế nào?”
Ông chủ không trả lời ngay, chỉ quay người đi đến bên cạnh chiếc bàn, rót một tách trà. Tiểu Thực không ngờ y lại cầm tách trà tới, đưa cho cậu. Cậu bèn vội vàng giơ tay đón lấy, miệng nói “Cám ơn”.
Ông chủ khoanh tay, đứng dựa vào cửa, liếc nhìn cây lược trên tay Tiểu Thực. “Đây là do đổ đấu mà có được.”
Đổ đấu? Không phải chính là trộm mộ sao? Tiểu Thực phun ngụm trà trong miệng ra. “Cái… cái gì? Đồ của người chết hả?”
Dường như không mấy hài lòng với thái độ kinh hãi của Tiểu Thực, ông chủ không nói câu nào, chỉ cầm lấy miếng giẻ rồi đi lau chùi mấy món bình lọ bảo bối của mình, mặc cho Tiểu Thực đứng thất thần ở đó. “Chẳng trách lần nào cũng năm mơ thấy một nơi âm u như cổ mộ, kẻ tóc trắng kia có khi là nữ quỷ cũng nên…”
Ông chủ đột nhiên dừng tay, quay đầu nhìn cậu, hỏi: “Cậu mới nói kẻ tóc trắng?”
Tiểu Thực còn đang đứng ngây ngốc, tay vẫn cầm cây lược, nghĩ rằng thứ này giữ cũng không được mà vứt đi cũng chẳng xong, căng thẳng đến mức không nghe thấy lời của ông chủ. Đến khi bình tĩnh lại, cậu mới thấy ông chủ ném phịch cái giẻ lau mình đang cầm xuống mặt bàn, lông mày nhíu chặt, miệng lẩm rầm chửi mấy câu thô tục. Sau đó, y vào phòng trong, vác ra một cái ba lô, bên trong nhét nào là đèn pin, nào là dây thừng, nào là dao găm, còn có cả mấy ống thép không biết để làm gì. Ông chủ thành thục đeo ba lô lên, nói đúng một câu “Hôm nay đóng cửa” , không chút ngại ngùng đuổi Tiểu Thực ra ngoài.
Tiểu Thực bị đẩy ra ngoài cửa, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy không đúng lắm. Trang bị như vậy, điệu bộ như vậy, chẳng phải chính là mô kim hiệu úy[3*] được nhắc đến trong tiểu thuyết sao? Hóa ra ông chủ này chính là dân đổ đấu à?
Chỉ người trộm mộ.
Đầu cậu chợt nóng ran, những màn mạo hiểm đầu tính kích thích lập tức kéo đến trước mắt cậu như cây đèn kéo quân. Cậu không kịp nghĩ gì nữa, vội vàng túm lấy ba lô của ông chủ, nói:
“Tôi cũng đi!”
Xe hai bánh đuổi theo xe bốn bánh, cảnh tượng đó như thế nào nhỉ?
Tiểu Thực đạp xe như bay trên đại lộ thành Nam, hai chân không ngừng chuyển động, vừa thở hổn hển vừa tự động viên bản thân: “Rùa còn thắng thỏ cơ mà, mình không tin là y không cần dừng đèn đỏ.” Tiểu Thực quyết tâm phải lợi dụng lúc đối phương dừng đèn đỏ để bắt kịp y, thế nhưng cậu lại quên mất một điều: Xe đạp cũng phải dừng đèn đỏ.
“Két!” Tiếng thắng xe đột ngột rít lên.
Đến lúc Tiểu Thực kịp phản ứng, cậu đã thấy mình ngã nhào xuống đất. Chiếc xe đổ nghiêng về một bên, bánh xe vẫn quay tròn theo quán tính. Một chiếc ô to dừng cách cậu đúng mười centimete. Nếu thắng xe không nhạy, e là đã đâm sầm vào cậu rồi. Tài xế vô cùng kinh hãi, hạ cửa kính xe xuống, quát ầm lên: “Mù à?”
Tiểu Thực ngẩn người, suýt nữa tì cậu đã bay đi gặp Diêm Vương rồi. Ba hồn bảy vía còn chưa kịp quay lại, cậu không hề có chút phản ứng nào trước lời mắng chửi của gã tài xế kia. Đúng lúc đó, một cánh tay bỗng đưa ra, kéo Tiểu Thực đứng dậy.
Mặt vẫn lạnh như tiền, ông chủ không nói câu nào, một tay nhấc chiếc xe đạp của Tiểu Thực đang ngã chỏng chơ, ném lên chiếc xe Jeep của mình, một tay túm Tiểu Thực đang ngơ ngẩn mất hồn, đẩy lên ghế ngồi bên cạnh ghế lái.
Thế là Tiểu Thực đã hoàn thành được nhiệm vụ “rùa thắng thỏ” vĩ đại. Lúc đầu, ông chủ còn mỉa mai cậu là đứa “ăn no rửng mỡ” , nhưng Tiểu Thực luôn phát huy tinh thần “bại không nản” , nhất quyết thực hiện “ba nghìn câu hỏi của Tiểu Thực” , liên tục hỏi “một trăm câu hỏi tại sao” , cuối cùng cũng moi được một ít thông tin từ ông chủ.