Đúng lúc đó, lại có một người gào thét chạy tới. Mặt mũi của người này biến dạng, không còn nhìn ra hình thù gì, khiến Phương Hồng Thu kinh hãi đến mức không thốt nên lời. Người đó cứ chạy điên loạn, trong lúc chạy, gã há cái miệng rộng ngoác, la hét thê thảm, nhưng tiếng hét càng lúc càng yếu dần rồi tắt hẳn.
Người đó nặng nề ngã xuống đất, không còn bò dậy được nữa. Đường hầm lại rơi vào yên tĩnh. Nhưng ngay sau đó, tiếng nước tí tách kì quái đột ngột vang lên, dường như từ phía đốm lửa cuối đường hầm truyền lại. Dưới ánh sáng lay lắt của đốm lửa, trên mặt đất bỗng xuất hiện một vũng nước.
Phương Hồng Khanh nín thở, nhìn chằm chằm vào vũng nước. Ánh lửa lúc sáng lúc tối, soi tỏ một góc váy màu trắng. Nước đang nhỏ xuống từ trên góc váy trắng đó. Thế rồi một khuôn mặt trắng bệch đột ngột hiện ra. Trái tim Phương Hồng Khanh như bị bóp chặt. Cái xác chết nữ toàn thân ướt sũng ấy chính là người con gái vừa thổi tiêu vừa trầm mình xuống sông lúc nãy. Hắn nhìn theo bóng dáng người con gái ấy chầm chậm bước lên từ dưới hầm mộ, qua mỗi bậc thang đều để lại một vệt nước. Bỗng nhiên, trong khoảnh khắc ấy, hắn nghe thấy một tiếng nổ rất lớn, giống như ở đoạn đầu đường hầm đã bị phá sập xuống vậy.
Xác chết máy móc đánh vào tảng đá đang bít kín đường hầm, từng cú từng cú một. Phương Hồng Khanh quan sát hành động cứng nhắc của ả, trái tim như thắt lại. Ánh lửa lịm dần đi, trong bóng tối vô biên tĩnh mịch, tiếng gõ dập hòa lẫn với tiếng nước nhỏ giọt tí tách vang lên trong đường hầm chật hẹp, từng nhịp từng nhịp, liên miên không dứt…
Lúc Phương Hồng Khanh tỉnh lại, hắn phát hiện mình vẫn đang nằm ngửa trên sàn nhà lát cẩm thạch trong khu triển lãm của viện bảo tàng. Ánh mặt trời buổi sáng sớm xuyên qua ô kính cửa sổ, chiếu vào trong phòng, thổi bay không khí âm u tĩnh lặng khiến người ta sợ hãi lúc nửa đêm. Trên sàn nhà không hề có vệt nước khả nghi nào, Tân Truy vẫn đang yên vị trong quan tài, hàng trăm cổ vật khác vẫn đang nằm ngay ngắn trong tủ kính. Dường như tất cả mọi chuyện diễn ra tối qua chỉ là một cơn ác mộng.
Phương Hồng Khanh đứng dậy, nhặt chiếc đèn pin đang rơi ở bên cạnh lên. Hắn nhìn vào một góc của khu triển lãm, trong chiếc tủ kính đằng ấy đang trưng bày nhạc cụ bồi táng được khai quật lên từ khu mộ Mã Vương Đôi nhà Hán: đàn thất huyền và cây tiêu sáu lỗ.
Nếu như vừa rồi chỉ là một giấc mơ thì tính logic của nó có phần chặt chẽ quá. Cuối cùng hắn đã nghĩ ra tại sao trang phục của đôi nam nữ kia lại không giống với trang phục thời nhà Hán của thi thể trong mộ. Bởi vì đó là trang phục của thời nhà Tần, được kế thừa từ phong cách phục sức của thời kì Chiến Quốc. Năm thứ hai sau khi Tần Thủy Hoàng thực hiện chính sách “Đốt sách” , cũng chính là năm 212 trước Công nguyên, Tần Thủy Hoàng hạ lệnh giết chết hơn bốn trăm sáu mươi thuật sĩ ở kinh đô Hàm Dương của nhà Tần lúc bấy giờ. Đây chính là màn “chôn học trò” tàn bạo nổi tiếng trong lịch sử. Trong đám người bị chôn sống năm đó, ngoài thuật sĩ ra còn cod không ít nho sinh. Người con gái mất đi tình lang, đành ôm theo cây tiêu sáu lỗ của chàng mà trầm mình xuống sông tự vẫn. Sau đó, bọn trộm mộ lẻn vào hầm mộ của nàng, cuỗm mất cây tiêu sáu lỗ ấy, khiến nàng sống dậy. Có lẽ tên trộm bỏ lại đồng bọn của mình để tháo chạy thoát thân kia đã đem bán cây tiêu sáu lỗ này đi, sau đó nó rơi vào tay Tân Truy, trở thành thứ nhạc cụ mà nàng yêu thích nhất, cuối cùng trở thành vật bồi táng cho nàng sau khi nàng chết.
Phương Hồng Khanh lặng lẽ siết chặt nắm đấm. Nhìn bảo vật đang say ngủ sau lớp kính, hắn thầm nảy ra một quyết định mạo hiểm.
Lấy trộm cây tiêu sáu lỗ này, đem trả lại cho người con gái ấy!
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT