Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi lên lớp tuyết đọng trên mái ngói đen, khiến tuyết tan chảy mất một nửa, để lại những vệt dài giống như những dòng nước mắt. Tiểu Thực cưỡi “con ngựa sắt” của mình, băng qua con đường trước mặt trường thi Giang Nam đầy văn bia. Cậu đeo tai nghe, gật gù lắc lư theo giai điệu của bài Long văn, miệng lẩm nhẩm “Trường Thành một dãy xa vời/Chữ Số mộtnét ngất trời ngân vang”. Bờ sông Tần Hoài buổi sáng sớm không có vẻ phồn hoa, tấp nập như ngày thường. Chỉ có ánh mặt trời lặng lẽ chiếu lên miếu thờ Thiên Hạ Văn Xu lấp lánh ánh vàng.

Lúc hát đến đoạn “Cung, thương, giốc, chủy, vũ”, Tiểu Thực bỗng nhớ lại chuyến phiêu lưu mấy ngày trước. Phương Hồng Khanh nói hắn không thể nhớ được cầm phổ cổ đại, thế mà vẫn có thể ung dung mở được cơ quan trong hầm mộ, thật quá sức lợi hại! Nghĩ đến đây, Tiểu Thực như được tiếp thêm sức lực, chân đạp càng lúc càng nhanh, vừa bóp còi vừa rẽ vào một con hẻm nhỏ ở bờ Bắc sông Tần Hoài. Xe đạp dừng lại trước một tiệm đồ cổ không có biển hiệu.

Cửa mở he hé, nhưng tiệm chưa mở hàng. Tiểu Thực bước qua ngưỡng cửa, lại ngửi thấy mùi hương thoang thoảng kì lạ kia. “Ông chủ?” Cậu gọi vài tiếng nhưng không có ai đáp lời. Cậu bước thêm mấy bước, lại gọi: “Phương Hồng Khanh?”

Cửa tiệm im ắng lạ thường, thời gian như ngưng đọng. Chỉ có ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ, soi sáng những hạt bụi li ti đang bay mông lung trong không khí, cho thấy thời gian vẫn đang trôi qua. Làn khói xanh trong chiếc lư hương nhè nhẹ tản mát. Tiểu Thực nhìn quanh bốn phía, cảm giác có chút gì đó khang khác so với lần đầu tiên cậu đến đây, nhưng lại không thể nói rõ là khác ở chỗ nào. Cậu định đi về phía cánh cửa nhỏ dẫn vào buồng trong, bỗng có một luồng không khí lạnh thổi tới sau lưng. Tiểu Thực ngoái đầu lại, liền nhìn thấy một cặp mắt đen hung ác.

Tiểu Thực sợ hãi kêu “Á” một tiếng, lập tức nhảy vọt về phía sau. Đến lúc đó, cậu mới nhìn ra vấn đề. Cặp mắt to đen lấy ấy không rõ là làm bằng vật liệu gì, được khảm trong hốc mắt của một con sư tử đá. Con sư tử này không giống với những con sư tử giữ cổng bình thường khác. Nó không giẫm chân lên quả cầu hay có những con sư tử nhỏ ngồi bên cạnh, mà chỉ hung dữ đứng yên một chỗ, bộ dạng nanh ác giống như hung thần vậy. Vì con sư tử đá này được đặt ngay trước cái tủ gỗ, chiều cao vừa hay ngang bằng với Tiểu Thực, cho nên khi cậu vừa quay đầu nhìn lại, liền thấy ngay bộ mặt canh lè cùng đôi mắt đen to đùng của nó, khiến cậu sợ chết khiếp.

Tiểu Thực thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực để làm giảm bớt sự sợ hãi lúc nãy. Vừa mới bình tĩnh được một chút, cậu liền nghĩ, lúc trước rõ ràng cậu đã men theo cái tủ gỗ này mà đi vào, làm gì thấy con sư tử nào, tại sao vừa quay đầu lại, nó đã lù lù xuất hiện?

Sống lưng Tiểu Thực lạnh toát, toàn thân nổi da gà. Cậu thử đi vòng qua con sư tử, nhưng cho dù cậu vòng qua bên trái hay bên phải, đôi đồng tử đen thui nanh ấy vẫn luôn trừng trừng nhìn thẳng vào mắt cậu.

Trong phòng vô cùng tĩnh lặng, Tiểu Thực có thể nghe thấy rất rõ tiếng tim mình đập thình thịch, dường như càng lúc càng mạnh. Cậu thử lùi lại mấy bước, nhưng lại đôi đồng tử đen tuyền kia khóa chặt lại. Không biết có phải do tác động tâm lí hay không, cậu bỗng cảm thấy vị trí của con sư tử luôn rất gần mình.

Càng nghĩ, tóc tai cậu càng dựng đứng ngược lên. Tiểu Thực cố ra lệnh cho bản thân không được nghĩ ngợi linh tinh, lấy hết can đảm xông lên phía trước. Trong phút chốc, cậu đã vượt qua con sư tử để tới chỗ chiếc tủ. Tiểu Thực xoa xoa ngực, đứng là mình tự dọa mình mà, con sư tử đó vốn là vật vô tri, chẳng lẽ có thể đuổi theo người khác sao?

Tiểu Thực vừa tự cười giễu mình vừa quay đầu lại xem, chỉ thấy một cặp mắt to thô lố đang nhìn mình chằm chằm, cách cậu không đến mười centimete.

Tiểu Thực hét toáng lên, bất giác lùi lại, đâm sầm và chiếc tủ gỗ. Đúng lúc đó, cậu đột nhiên cảm thấy hoa mắt. Đến khi nhìn rõ lại, cậu phát hiện mình đã đứng ở bên ngoài cửa tiệm, quay lưng về phía cửa, bộ dạng giống như vừa bước ra vậy.

Tiểu Thực hoang mang xoay người về phái cửa tiệm. Tiệm đồ cổ nho nhỏ với cánh cửa chính và khung cửa sổ bằng gỗ cũ kỹ vẫn lặng lẽ nằm ở trước mặt cậu, hoàn toàn không có điểm gì khác thường.

Chẳng lẽ cậu đã nằm mơ giữa ban ngày? Phải chăng cậu chưa hề bước chân vào cửa tiệm ấy? Tiểu Thực bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của mình. Sau khi định thần lại, câu một lần nữa nhẹ nhàng, thận trọng bước vào tiệm đồ cổ. Vị trí của các đồ vật không hề khác biệt so với ngày thường, cậu chậm rãi đến gần chiếc tủ gỗ. Thế nhưng, đúng lúc ấy, cậu đột nhiên thấy mắt mình hoa lên. Đến khi nhìn rõ trở lại, cậu thấy bản thân vẫn đang đứng ngoài cửa tiệm, tư thế giống như vừa mới từ bên trong bước ra vậy.

Đến lúc này, Tiểu Thực mới bắt đầu hoảng loạn. Chẳng… chẳng lẽ đúng như trong truyền thuyết nói… Chuyện này là do “Ma chặn tường” gây ra sao?

Nghĩ đến đây, Tiểu Thực lại dựng tóc gáy. Cậu lập tức nhảy vọt lên xe đạp, phóng thật nhanh rời đi. Đúng lúc ấy, cậu bỗng nhìn thấy bóng một chiếc xe Jeep quẹo vào con hẻm.

Đó chính là xe của Tần Thu. Tiểu Thực hoảng hốt đạp tới, không đợi Tần Thu dừng lại đã bám lấy cửa kính. “Ông chủ! Trong tiệm của anh có ma!”

Tần Thư nhướng mày, dừng xe, tắt máy, xách theo một chiếc túi giấy xuống. Thấy y đi vào cửa tiệm, Tiểu Thực hoảng hốt ngăn cản. “Đừng vào! Có ma thật đấy, tôi vừa gặp phải ma chặn tường.”

Tần Thu không chút sợ hãi, bước nhanh vào trong tiệm. Tiểu Thực thấy thế thì cuống lên, vội đi theo để giúp đỡ. Chỉ thấy khi Tần Thu bước vào trong phòng, việc đầu tiên y làm chính là dập tắt lư hương. Sau đó, y hướng về phía phòng trong, hét lên: “Phương Hồng Khanh, còn đùa giỡn nữa à?”

Cửa phòng trong được mở ra, một người đàn ông mi thanh mục tú có mái tóc màu trắng bạc xuất hiện, cười híp mắt bước tới. “Ai da, bạn tốt, đừng có giận dữ như thế chứ!”

“Là tên khốn nào sáng bảnh mắt đã đòi uống nước cam? Chưa cho cậu ăn phát đạn là may mắn lắm rồi đầy!” Tần Thu giống như ăn phải thuốc súng, hoàn toàn khác biệt với hình tượng mặt sắt lạnh lùng, nghiêm túc thường ngày. Y vừa mắng vừa móc từ trong túi giấy ra một chai nước cam, ném tới. Sau đó, y giơ chân đá bay mấy chiếc ghế trong phòng rồi dịch kệ hoa sang một bên.

Thấy hai người kia nhàn rỗi đối đáp qua lại, Tiểu Thực phải lên tiếng nhắc nhở: “Nghe tôi nói đây, chỗ này thật sự có ma đấy!”

“Ma cái con khỉ!” Tần Thu quắc mắt nhìn cậu, rồi lại trừng mắt nhìn sang người thanh niên đang hí hửng uống nước cam. “Là tên quỷ kia bày trận dọa cậu đấy.”

“Hả? Bày trận?” Tiểu Thực trợn tròn mắt, nghĩ một lúc lâu mới hỏi với vẻ khó tin: “Ý anh là trận pháp ư? Ngay trong cửa tiệm này? Có thể bày trận sao?”

Phương Hồng Khanh ung dung dựa vào kệ hoa, cười nói: “Ai da, cậu đừng khinh thường tri thức ngàn vạn năm của chúng ta. Chỉ cần vài viên đá sỏi bên sông, Gia Cát Lượng cũng có thể bày ra kì trận chế ngự quân địch. Nên biết rằng, thuật phong thủy và kì môn độn giáp trong truyền thuyết, lớn thì có thể giết giặc lập công, hưng quốc an bang, nhỏ thì có thể…” Phương Hồng Khanh lại cười trêu: “Nhỏ t hì có thể dọa cho Tiểu Thực bé nhỏ của chúng ta sợ đến mức tè ra quần đấy!”

“Ai… ai tè ra quần cơ?” Tiểu Thực đỏ mặt, lên tiếng phản bác. Nghĩ đến việc bộ dạng la hét hoảng hốt của mình lúc nãy đã lọt vào mắt của kẻ chết tiệt này, Tiểu Thực chỉ giận không thể cào rách cái miệng đang cười xấu xa của hắn. Thế nhưng sự bực bội của cậu không kéo dài lâu, chẳng mấy chốc nó đã bị lòng hiếu kì chiếm chỗ. Cậu không kiềm được, sáp lại gần hỏi: “Hồng Khanh, sao anh có thể làm được như vậy?”

Phương Hồng Khanh không trả lời, chỉ tay về phía mấy chiếc ghế và kệ hoa bị Tần Thu đá bay lúc nãy. Tiểu Thực bán tín bán nghi. “Chỉ dựa vào mấy cái này à? Tôi không tin đâu. Lúc nãy tôi nhìn thấy nhiều thứ quỷ quái hơn cơ!”

“Có phải là cái này không?” Tần Thu lấy từ trên tủ gỗ ra một con sư tử đá to bằng nắm tay đưa cho cậu. Tiểu Thực trợn mắt nhìn kĩ, đôi mắt đen tuyền, khuôn mặt nanh ác, bộ dạng quả nhiên giống hệt thứ kì quái lúc nãy cậu nhìn thấy, chỉ khác nhau ở kích cỡ mà thôi.

Nhìn ra sự ngỡ vực của cậu, Tần Thu liên trừng mắt nhìn Phương Hồng Khanh một cái, rồi mới quay người giải đáp thắc mắc của Tiểu Thực: “Mùi hương này có thể tác động đến hệ thần kin của con người, tạo nên ảo giác.”

Tiểu Thực chớp mắt, đến giờ đã hoàn toàn hiểu rõ. Thì ra ngay từ lúc bước chân vào cửa tiệm, cậu đã bị lừa rồi. Bởi vì ngửi thấy mùi hương này, lại nhìn qua đồ vật trên tủ gỗ, cho nên cậu mới sinh ra ảo giác là nhìn thấy một con sư tử đá to lớn đáng sợ. Còn chuyện tại sao cậu lại bị đẩy ra ngoài tiệm đến hai lần là do trúng phải trận pháp của Phương Hồng Khanh. Nghĩ đến việc bị kẻ chết tiệt này đùa giỡn, đáng lẽ Tiểu Thực phải cảm thấy tức giận, nhưng trong lòng cậu lại dâng lên một sự ngưỡng mộ không thể diễn tả bằng lời. Cậu hướng về phía kẻ chết tiệt đang nhàn rỗi tựa lưng vào kệ hoa uống nước cam ấy, bật thốt: “Hồng Khanh, anh rốt cuộc là người thế nào vậy?”

“Ây dà!” Gã thanh niên tóc trắng lại cười híp mắt, trả lời. “Tôi á, lúc trước chỉ là một tên tội phạm bị truy nã thông thường mà thôi.”

Tội phạm bị truy nã? Lúc trước? Lại còn “thông thường” ? Nghe xong câu nói của Phương Hồng Khanh, Tiểu Thực bỗng cảm thấy trời đất như sụp đổ. Sống trên đời đã mười bảy năm, Tiểu Thực luôn là một người nghiêm túc, tuân thủ pháp luật, ngũ giảng tứ mỹ[7*], tôn trọng nội quy của nhà trường, thậm chí còn chưa bao giờ gian lận hay quay cóp. Hạng người xấu nhất mà cậu từng gặp cũng chỉ là những nam sinh hư hỏng, đầu tóc quái đản, hay trống trong nhà vệ sinh nam hút thuốc mà thôi. Thế mà bây giờ cậu lại dám đứng đây tán gẫu với tội phạm bị truy nã.

Ngũ giảng là ăn nói văn minh, lễ phép, lịch sự, có trật tự, có đạo đức. Tứ mỹ là tâm hồn đẹp, lời ăn tiếng nói dễ nghe, việc làm tốt, điều kiện tốt.

Tiểu Thực kinh ngạc, không kìm được lại quan sát Phương Hồng Khanh từ đầu đến chân, đánh giá một lượt. Chỉ thấy hắn có ngũ quan tuấn tú, nụ cười ôn hòa, ngoại trừ mái tóc bạch kim và làn da trắng đến nhợt nhạt mới nhìn qua sẽ thấy không giống với người bình thường lắm thì không có gì đáng để nói đến cả. Phong thái này, cộng với sự hiểu biết, trải nghiệm phong phú, tri thức sâu rộng cùng thuật kì môn độn giáp, nhìn kiểu gì cũng thấy hắn là một kẻ trí thức.

“Chuyện đó…” Tiểu Thực lắp bắp hỏi. “Phương Hồng Khanh, anh đã phạm phải tội gì vậy?”

Phương Hồng Khanh vẫn điềm tĩnh, thong dong, nở nụ cười như trêu ngươi. “Cậu đoán xem!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play