Quỷ tóc trắng xoa xoa mũi, không nói gì, sau vài giây do dự, dường như đã hạ quyết tâm, hắn cúi đầu kiểm tra khẩu súng một lát rồi nắm chặt nó trong tay. “Tôi thông thuộc đường đi lối lại ở đây, để tôi đi trước. Cậu nhóc, cậu cẩn thận một chút, đi theo tôi!”
Tiểu Thực vội gật đầu. Nhìn dáng vẻ ấy, cậu biết rằng quỷ tóc trắng cùng ông chủ sắp đối mặt trực tiếp với cương thi, đó sẽ là một trận quyết chiến vô cùng ác liệt. Thế nhưng không hiểu sao, rõ ràng đã biết cương thi kia chính là kẻ tà ác suýt chút nữa lấy mạng cậu mà Tiểu Thực lại không hề sợ hãi. Trước mặt có quỷ tóc trắng mở đường, sau lưng có ông chủ bọc hậu, dường như mọi nỗi sợ hãi trong cậu đều bay biến.
Ba người bước từng bước đến cuối đường hầm, quỷ tóc trắng đứng lại trước vách tường có vẽ bức bích họa. Lần này, Tiểu Thực mới thấy rõ, quỷ tóc trắng giơ tay gảy dây đàn mà mỹ nữ đang đánh. Tiểu Thực mở to mắt nhìn nhưng lại không hiểu rõ lắm. Cậu không kìm được cất tiếng hỏi: “Đây là cơ quan gì vậy?”
Quỷ tóc trắng dừng động tác, cười nói: “Cậu nhìn bức bích họa này xem, xung quanh ngôi đình là loại hoa gì?”
Tiểu Thực nhìn hồi lâu, chỉ cảm thấy đây là một bức họa vẽ cảnh đẹp trong vườn có một người con gái đẹp đang gảy đàn. Xung quanh, muôn hoa đua nở, lá vừa mảnh vừa dài, đóa hoa không to lắm, màu sắc cũng không quá tươi, thật sự không thể nhìn ra đó là loại hoa gì.
Thấy Tiểu Thực không trả lời được, quỷ tóc trắng không ngại phiền phức, kiên nhẫn giải thích cho cậu: “Hoa nở trong vườn này đều là hoa lan. Người đẹp này đang ở trong đình gảy đàn ngắm hoa. Dựa vào cảnh trí trong tranh, nàng ta đang gảy khúc U lan. Tương truyền vào thời xa xưa, vị đại ẩn sĩ Khâu Minh nhà Lương đã viết ra khúc Kiệt thạch điều u lan, cũng chính là khúc đàn dùng chữ nguyên thủy để ghi lại nhạc phổ duy nhất trên thế giới còn bảo tồn được đến ngày nay. “Kiệt thạch điều” là hình thức của khúc nhạc, còn nội dung của khúc nhạc là viết về hình tượng hoa u lan thanh nhã thuần khiết, cảnh vật yên bình xa xăm, cũng để biểu thị sự bức bối sầu não của con người.”
Vừa dứt lời, quỷ tóc trắng lại chỉ lên bức bích họa, vừa nói vừa gảy ngón tay rất nhanh: “Đây là câu thứ nhất.”
Động tác vừa dứt, bức tường liền chuyển động rồi âm thầm mở ra, không một tiếng động, lộ ra mộ thất tối om. Tiểu Thực đang định khen một câu “Giỏi quá” , liền nhìn thấy ông chủ giơ súng lên, sải bước vượt lên trước quỷ tóc trắng, dẫn đầu bước vào mộ thất.
Đến lúc cả ba người đã bước vào mộ thất, bức tường vẽ bức tranh màu mè kia cũng âm thầm xoay chuyển, đóng lại. Bóng tối vô biên bao trùm lấy ba người bọn họ, bốn bề đều im ắng, tỉnh mịch. Đột nhiên, Tiểu Thực lại nghe thấy tiếng chuông quái dị ấy:
“Leng keng… Leng keng…”
Ông chủ đột nhiên ném ra một viên pháo sáng, ánh sáng rực rỡ bừng lên khiến cả hầm mộ sáng như ban ngày. Nhờ ánh sáng chiếu rọi, Tiểu Thực đã nhìn thấy rõ ràng mọi thứ.
Đó là một xác chết nữ giới, mặc trang phục không rõ thuộc thời đại nào. Trên khuôn mặt trắng bệch của ả hoàn toàn không có nhãn cầu, chỉ có hai đốmg màu bạc. Trên da mặt có một cái lỗ sâu hoắm giống như bị cháy, có lẽ chính là vết đạn do ông chủ bắn trúng lúc này. Điều đáng sợ là, bên dưới lỗ đạn đó còn lộ ra ánh sáng phản chiếu của kim loại. Trong giây phút ấy, Tiểu Thực cứ ngỡ mình đang nhìn thấy một “kẻ hủy diệt”[5*] phiên bản cổ trang.
Series phim nổi tiếng của Arnold Schwarzenegger.
Thứ còn đáng sợ hơn bộ dạng khủng khiếp của xác chết đó chính là bộ tóc giống như sinh vật sống của ả, vừa giống như thủy triều vừa giống như một con rắn dài đang không ngừng uốn éo chuyển động. Đột nhiên, mái tóc đen dài đó quất thẳng về phía ba người.
Ông chủ lập tức bóp cò súng, tiếng súng chát chúa vang vọng trong căn mộ cổ nhỏ hẹp, khiến Tiểu Thực ù cả tai. Trên mặt và thân thể cái xác kia lại xuất hiện thêm vài cái lỗ nữa, lộ ra ánh kim loại màu bạc. Cặp mắt trắng dã hoàn toàn không có nhãn cầu đang nhìn chằm chằm về phía ông chủ. Ngay sau đó, mái tóc đen giống như một con rắn lao đi nhanh hơn cả cơn gió, trong nháy mắt đã quất trúng người ông chủ.
Khẩu súng rơi xuống đất, cổ bị mái tóc đen kia siết chặt, mặt ông chủ bắt đầu sưng đỏ. Quỷ tóc trắng đột nhiên giật lấy chiếc ô sắt trong tay Tiểu Thực, mở ra, nhanh như cắt xoay người đánh tới, cắt được một phần mái tóc kia. Ông chủ lạp tức gỡ hết đống tóc đen đang siết chặt trên cổ mình, sau đó nhanh chóng rút thắt lưng ra, vụt thẳng tới. Chiếc thắt lưng bỗng trở thành một vật cứng rắn và thẳng tắp giống như một chiếc côn sắt. Y vung cây côn dài lên giống như đang múa kiếm, đâm thật mạnh vào người cái xác, phát ra tiếng “keng keng” giống như va vào kim loại. Tuy nhiên, cái xác kia vẫn chẳng hề hấn gì. Mái tóc dài của ả lập tức biến thành một mũi kiếm sắc nhọn, phóng tới như tia chớp, đâm trúng cánh tay của ông chủ.
Thấy mái tóc nhọn hoắc tiếp tục đâm tới, quỷ tóc trắng liền giơ chiếc ô sắt lên để ngăn cản. Nhưng chính vào giây phút đó, mái tóc kia lại đột ngột thay đổi phương hướng. Chỉ nghe “ầm” một tiếng, có mấy mũi tên sắt vun vút bay ra từ bức tường phía sau. Ông chủ nhào tới kéo hai người còn lại nằm xuống đất để né tránh. Thừa lúc đó, mái tóc đen trườn tới như một con ấu trùng, thít chặt cổ họng ba người họ. Tiểu Thừa cảm thấy mình sặp ngạt thở đến nơi, chỉ có thể dùng hai tay kéo mái tóc kia ra, nhưng cậu càng kéo, nó càng thít chặt hơn.
Ngay cả da mặt trắng bệch của quỷ tóc trắng cũng bắt đầu lộ sắc đỏ, hắn mò mẫm loạn xạ trong túi, móc ra một chiếc lược ngọc, đâm thẳng vào mớ tóc đen. Trong giây phút ấy, tiếng chuông lại vang lên, cái xác giống như có phản ứng, lực siết của mái tóc bỗng nới lỏng hơn một chút, nhưng chẳng mấy chốc càng thít chặt. Tiểu Thực vừa mới thở hắt ra một hơi, lại bị nó siết chặt đến sắp tắt thở, bỗng cậu nhìn thấy chiếc lược ngọc đang cắm lên mái tóc…
Chiếc lược ngọc!
Trong tích tắc, Tiểu Thực bỗng nhớ đến chiếc lược ngọc của mình. Cậu cố gắng hớp lấy một hơi, rồi mò loạn xạ trong túi, móc chiếc lược ngọc ra, sau đó học theo quỷ tóc trắng, đâm thật mạnh vào mái tóc kia.
Tiếng chuông “leng keng” đột ngột ngưng bặt. Mái tóc bỗng nhiên mất hết lực đạo, rơi lả tả xuống đất giống như đã mất đi sinh mệnh. Cái xác nữ thình lình ngã vật về phía sau, nằm ngửa trên mặt đất. Hai chiếc lược ngọc cũng lặng lẽ rơi xuống bên cạnh thân thể ả.
Ba người ra sức hít thở rồi đứng dậy. Ông chủ là người đầu tiên đi đến bên cái xác để xác thực rằng ả sẽ không bật dậy tấn công họ được nữa. Quỷ tóc trắng nhặt hai chiếc lược ngọc lên, xem xét một lúc lâu, đột nhiên bật cười, nói: “Thật không ngờ, hóa ra đây là một đôi. Chả trách lại như vậy!”
“Chẳng buồn cười chút nào!” Tiểu Thực ho sù sụ mấy tiếng. “’Chả trách’ cái gì chứ, suýt chút nữa toi mạng rồi đấy!”
Nhìn bộ dạng oán thán của Tiểu Thực, quỷ tóc trắng lại bật cười, nói một câu “Cám ơn” , khiến Tiểu Thực không hiểu gì cả. Cậu càng không thể ngờ quỷ tóc trắng đột nhiên bế cái xác kia, đi thẳng về phía đường hầm.
Ông chủ dường như hiểu rất rõ hắn đang làm gì, liền mở cửa đường hầm giúp hắn.
Ánh sáng của chiếc pháo sáng lịm dần đi, mộ thất lại chìm trong bóng tối đen đặc, như thể trận ác chiến lúc nãy chưa từng xảy ra. Tiểu Thực vội vàng đi theo quỷ tóc trắng và ông chủ, một lần nữa bước vào đường hầm. Chiếc đèn pin trên nón rọi lên bóng lưng quỷ tóc trắng, chiếu sáng mái tóc trắng óng ánh của hắn. Chỉ thấy hắn bế cái xác nữ đến bên chiếc quan tài, đặt ả vào trong đó.
Hắn nhẹ nhàng chải lại mái tóc cho cái xác, âu yếm vuốt ve làn da đã bị đạn bắn thủng lỗ chỗ, rồi chỉnh lại y phục giúp ả. Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là, hắn còn tươi cười, dịu dàng nói với cái xác: “Yên tâm đi, nàng vẫn rất xinh đẹp.”
Tiểu Thực gần như có thể khẳng định đây là một tên điên. Cậu kinh ngạc nhìn quỷ tóc trắng đặt hai chiếc lược ngọc lên ngực xác chết, sau đó nhẹ nhàng đậy nắp quan tài lại.
Không biết có phải do ánh sáng phản chiếu hay không, vào lúc nắp quan tài sắp đóng lại, Tiểu Thực dường như nhìn thấy khóe miệng của xác chết khẽ mỉm cười.
Tiểu Thực sợ đến dựng tóc gáy, vừa định quay sang hỏi, đã nghe thấy ông chủ buồn bả nói: “Lúc nào cũng lo chuyện bao đồng, tốn công tốn sức mà chẳng được gì, Phương ngốc, cẩn thận kẻo mất mạng đấy!”
“Thế đấy, Tần Thu!” Quỷ tóc trắng cười đáp. “Cuộc đời mà, luôn cần phải làm một vài chuyện bao đồng.”
Đến lúc này, khi đã ý thức được xác chết sẽ không còn tấn công bất ngờ nữa, Tiểu Thực vốn đã kìm nén rất lâu, giờ không chịu nổi bèn đem tất cả thắc mắc trong lòng hỏi hết một lượt. Ba người vừa quay ngược trở lại, quỷ tóc trắng vừa giải đáp từng câu hỏi của Tiểu Thực:
“Cậu có biết tại sao lại có câu “xác chết sống lại” không? Trong hoàn cảnh thông thường, ở những ngôi mộ lớn của người giàu có, người ta sẽ đặt một viên minh châu hoặc vật làm bằng ngọc vào trong miệng xác chết. Một khi vật này bị lấy cắp, xác chết sẽ có khả năng sống lại.”
“Ý anh là do những tên trộm mộ lấy trộm cặp lược ngọc của ả nên ả mới sống dậy phải không?”
Quỷ tóc trắng không trả lời trực tiếp câu hỏi của Tiểu Thực mà chuyển sang vấn đề khác: “Vậy cậu có biết tại sao mà người xưa muốn xây mộ đẹp không?”
Tiểu Thực ngẫm nghĩ. “Có lẽ do phong thủy chăng? Chẳng phải người ta vẫn nói nếu xây mộ đẹp thì có thể phù hộ cho con cháu đời sau sao? À, đúng rồi, còn để hưởng thụ nữa, chết rồi vẫn muốn hưởng thụ, cho nên trong những ngôi mộ của hoàng gia mới chôn theo nhiều đồ tùy táng quí báu như vậy.”
Quỷ tóc trắng cười nói: “Vậy cậu cho rằng ma quỷ có tồn tại thật không?”
Tiểu Thực ngớ người. Câu này không thể nói bừa được. Trước đây, cậu luôn tin vào khoa học, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến “cái bánh tông” cương thi này, chỉ e cậu đã vô tình dấn thân vào phạm trù của huyền học rồi…
Quỷ tóc trắng tiếp tục giải thích: “Cho dù là thuyết Thiên đường địa ngục của Cơ Đốc giáo, thuyết Lục Đạo luân hồi của Đạo giáo, hầu hết đều cho rằng, sau khi con người chết đi, linh hồn sẽ có nơi để quay về, không lưu lại nhân gian nữa. Nhưng cậu nói đúng, người của hoàng gia đem theo rất nhiều vật bồi táng quý giá, nếu như linh hồn phải quay về nơi nó vốn dĩ thuộc về, vậy còn có thể hưởng thụ cái gì đây? Cho nên hầm mộ còn có một công dụng khác, đó chính là phong tỏa.”
Tiểu Thực kếu “Á” một tiếng. “Ý anh là, người xưa xây mộ là muốn bản thân sau khi chết đi vẫn có thể lưu lại trong mộ cổ sao?”
Quỷ tóc trắng gật đầu, cười đáp: “Cô gái vừa rồi muốn ở lại, hơn nữa còn muốn lưu giữ được hình hài xinh đẹp. Cậu đã nhìn thấy những vết màu bạc trên da cô ấy rồi đấy, đó chính là thủy ngân. Chỉ có dùng thủy ngân mới khiến da thịt trên thân thể cô ấy luôn tươi đẹp, không bị khô héo mục rữa.”
Tiểu Thực trợn tròn mắt. Thì ra đó là thủy ngân, hèn gì lại phát ra âm thanh kì quái như vậy! Còn nữa, lúc cậu dùng ô sắt tấn công cái xác đó, đối phương chẳng những không hề hấn gì, lại còn khiến bàn tay cậu tê rần. Vậy là cậu đã hiểu được rồi. “Cái… cái xác chết ấy… chết rồi vẫn muốn xinh đẹp à?”
Quỷ tóc trắng lắc đầu. “Cô ấy đang đợi chồng của cô ấy trở về, cho nên mới muốn lưu lại hình hài xinh đẹp nhất.”
Tiểu Thực ngây người. “Sao anh biết?”
“Trong ngôi mộ của cô ấy, ở tiền điện đều là vũ khí lạnh[6*], cho thấy chồng của cô ấy là võ tướng. Hơn nữa, trong bức họa vẽ trên tường, người con gái đẹp ấy đang gảy khúc U lan, thể hiện tình cảm sầu thương, đau khổ, buồn bã, ưu phiền, có lẽ là đang nhớ nhung tình lang nơi phương xa. Chỉ có điều, cô ấy đợi đến lúc chết mà chồng mình vẫn chưa trở về, cho nên mới dùng thủy ngân để bảo toàn xác.”
Tên gọi cung của các loại vũ khí chuyên dùng để đánh giáp lá cà như gươm, giáo, dao găm, vv…
Chẳng trách lúc nãy gã này lại nói với xác chết rằng ả rất xinh đẹp. Nghĩ một lúc, Tiểu Thực lại thấy kì quái. “A, chẳng lẽ anh đến nơi này là để thăm nữa quỷ đó hả?”
Quỷ tóc trắng không trả lời, ông chủ đang lẳng lặng đi ở phía trước bỗng lên tiếng: “Chẳng biết hắn đi dạo loanh quanh ở đâu mà lại nhìn thấy chiếc lược ngọc do bọn đổ đấu lấy được. Bọn chúng còn nói đi trộm mộ gặp phải bánh tông, đồng bọn bị hại chết, chỉ có bọn chúng thoát ra được. Thế là hắn bèn mua chiếc lược ấy rồi mò xuống đây, muốn trả lại sự bình yên cho cô ta, để cô ta không tiếp tục hại người nữa. Nào ngờ chiếc lược ngọc này vốn có một đôi, chỉ một chiếc thì không có tác dụng gì với ả. Vậy nên hắn bị giam cầm ở trong ngôi mộ này chờ chết. Cậu nói xem tôi đoán có đúng không? Phương ngốc, nhìn cậu, tôi chỉ muốn nói một câu: Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.”
Quỷ tóc trắng rõ ràng đã bị ông chủ nói trúng tim đen. Nghe thấy tiếng cười có phần ngượng ngùng của hắn, Tiểu Thực tuy cảm thấy hơi buồn cười những cũng có chút gì đó chua xót trong lòng, có lẽ đây gọi là “cảm động”.
Vừa đi vừa nói chuyện, ba người đã suôn sẻ bò ra đến cửa động, thấy ở phía bên kia cửa động lấp ló chút ánh sáng. Khó khăn lắm mới leo lên được mặt đất, Tiểu Thực bỗng lặng người.
Giữa trời đất rộng lớn, mưa tuyết đang nhè nhẹ bay.
Đây là cơn mưa tuyết đầu tiên của mùa đông, những bông tuyết lất phất rơi xuống mái tóc màu trắng của người nào đó, rồi biến mất không còn dấu vết. Người ấy khẽ nhếch khóe môi, trong mắt lấp lánh ánh cười.
Ngày hôm đó, Tiểu Thực suýt nữa mất mạng. Nhưng qua cuộc mạo hiểm này, cậu đã quen biết được hai người: ông chủ tiệm đồ cổ Tần Thu và kẻ kì quái Phương Hồng Khanh.