Khuôn mặt ấy trắng bệch như tờ giấy, con mắt không có lòng đen, lòng trắng mà chỉ là một đốm trắng lóa, quét mắt qua cũng đủ khiến Tiểu Thực rụng rời tay chân. Cậu vung mạnh chiếc ô sắt đang cầm trên tay, quất thẳng vào đối phương. Chỉ nghe “keng” một tiếng, cậu đã đánh trúng rồi!

Lòng bàn tay cậu bị chấn động, đau đến mức khó có thể chịu đựng được, cánh tay cậu tê rần, khiến chiếc ô sắt đột ngột rớt xuống đất. Bị rơi mất vũ khí, Tiểu Thực đang định cúi xuống nhặt lên, mắt cá chân lập tức bị vật gì đó kéo lại, cả người liền ngã nhoài. Một bộ tóc màu đen dài như nước thủy triều nhanh chóng quấn lấy, thít chặt cổ họng cậu. Ngay một câu “Cứu tôi với” cũng không thể hét lên được, cậu đành liều mạng vật lộn với nó. Tiểu Thực không thể hít thở, chỉ cảm thấy đầu óc càng lúc càng hỗn loạn, phổi như sắp nổ tung. Đúng vào lúc hồi quang phản chiếu, cậu cố gắng hết sức thổi mạnh vào chiếc còi.

Tiếng còi đột ngột rít lên trong mộ cổ âm u, nghe vô cùng chói tai. Vách tường phía trước đột nhiên chuyển động, một bóng người thình lình xuất hiện, tiếp đó là một tiếng sung vang lên ngay phía trên đỉnh đầu Tiểu Thực. Lực siết trên cổ cậu bỗng biến mất, mái tóc màu đen lập tức rụt lại. Tiểu Thực vừa xoa cổ vừa ho rũ rượi, một lúc lâu sau mới cảm thấy không khí lưu thông trở lại, liền bị ông chủ kéo dậy.

Trong một thoáng, cả hầm mộ chỉ nghe thấy tiếng ho của Tiểu Thực. Ông chủ thu súng lại, cúi người nhặt chiếc ô sắt lên, đưa cho cậu. Tiểu Thực khàn khàn hỏi: “Đó… đó là cái gì vậy?”

Dường như bất chợt chú ý đến điều gì, ông chủ không trả lời mà ngồi xổm xuống, quan sát chỗ chiếc ô sắt rơi lúc nãy. Y giơ ngón trỏ ra, quết lấy thứ gì đó giống như tàn thuốc trên mặt đất, đưa lên mũi ngửi. Sau đó, khóe môi y chợt nhếch lên.

“Cái tên này, cuối cùng cũng tìm thấy rồi.”

“Cái tên này? Cuối cùng cũng tìm thấy rồi? Tìm ra ai cơ? Là thứ quỷ quái vừa rồi sao?” Tiểu Thực kinh ngạc đến mức không nói nổi thành lời, chỉ biết nhìn ông chủ đứng dậy, gõ mấy cái lên bức họa trên vách tường. Đột nhiên, vách tường chuyển động, làm lộ ra một đường hầm. Tiểu Thực vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy kì quái, chăm chú nhìn một lúc. Trên bức bích họa có một đình viện trồng cây, còn có một mỹ nữ đang ngồi gảy đàn trong một cái đình ở giữa hồ. Tiểu Thực đang định hỏi ông chủ đã gõ vào cơ quan nào trên tường, thế những cậu vừa ngước mắt lên đã thấy ông chủ đi vào bên trong đường hầm. Lần này, dù thế nào Tiểu Thực cũng không dám rời xa ông chủ nửa bước, cậu lập tức túm lấy thắt lưng của ông chủ, cùng y chui vào đường hầm.

Đường hầm này rộng bằng một thân người, rất giống với đường hầm trong giấc mơ của Tiểu Thực. Cậu bỗng nhiên nhớ lại trong giấc mơ ấy, cậu cũng bị một mái tóc quấn chặt, có điều đó là mái tóc màu trắng. Chẳng lẽ giấc mơ ấy thực sự có liên quan với cảnh tượng trước mắt sao? Nghĩ đến đây, Tiểu Thực bất giác cảm thấy cả người lạnh toát. Đúng lúc này, ông chủ đi trước cậu đột nhiên tắt đèn pin, sau đó quay người tắt cả ngọn đèn trên nó của cậu.

Bốn phía xung quanh là một màn đêm đen kịt, rất giống với cảnh tượng trong mộng. Tiểu Thực run rẩy nhìn về phía trước, chỉ thấy một đốm sáng yếu ớt, lúc tỏ lúc tắt.

Trong bóng tối, đốm lửa đỏ ấy như có sinh mệnh vậy, lúc tỏ lúc tắt, chậm rãi nhưng rất có tiết tấu. Tiểu Thực cảm thấy tóc gáy dựng đứng. Lúc này đây, cậu vô cùng mong muốn ánh sáng xuất hiện, có điều chiếc đèn pin này có một ý nghĩa đặc biệt nào đó. Đột nhiên, ông chủ bước nhanh về phía trước. Tiểu Thực hoang mang túm lấy thắt lưng của ông chủ, chạy theo sau.

Không biết đã bước xuống bao nhiêu bậc thang, ông chủ bỗng nhiên dừng lại. Một luồng ánh sáng chói lọi đột ngột bừng lên khiến Tiểu Thực lóa mắt. Ở chỗ ánh đèn chiếu xuống có một cổ quan tài màu đen. Trên quan tài có một người tóc trắng đang ngồi bắt tréo chân, vênh mặt hút thuốc, cười híp mắt nhìn hai người họ rồi giơ cả hai tay lên.

“Ồ, Tần Thu đã lâu không gặp.”

Trong bóng tối vô biên, chỉ có một luồng sáng rọi xuống cỗ quan tài màu đen. Giữa ngôi mộ cổ âm u, rùng rợn, xung quanh là bầu không khí lạnh lẽo, chết chóc, bỗng nhiên lại nhìn thấy một bóng người trên nắp quan tài, bạn sẽ liên tưởng đến điều gì?

Là bánh tông? Hay yêu ma quỷ quái? Tiểu Thực thậm chí còn nghĩ đến con quỷ Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết. Thế nhưng cậu không thể ngờ kẻ này lại cười híp mắt với ông chủ, còn giơ tay vẫy chào ông chủ một cách thân quen như vậy. Cậu không kìm được nhìn về phía ông chủ, chỉ thấy sắc mặt y càng trở nên khó coi, thậm chí chỉ có thể nói là “tái xanh” … “Tái xanh” ? Chẳng… chẳng lẽ… y là đồng loại của tên quỷ tóc trắng này? Chẳng lẽ ông chủ cũng là một… một… xác chết sao? Aaaaa…

Tiểu Thực thầm than khóc, lập tức cảm thấy suy sụp. Cậu hoang mang bước lùi lại, muốn tháo chạy khỏi hầm mộ quỷ dị này. Thế nhưng cậu quên mất đằng sau mình có rất nhiều bậc thang, gót chân liền vấp phải một bậc, lập tức ngã ngửa về phía sau, mông đập bốp xuống đất, đau đến chảy nước mắt. Chính vào lúc cậu đang rên rỉ xoa xoa mông, tên quỷ tóc trắng liền phát hiện ra sự tồn tại của cậu.

“Ai da, cậu nhóc này, đừng bảo cậu là học trò của Tần Thu nhé!”

“Học trò cái con khỉ!” Ông chủ cắt ngang câu nói của quỷ tóc trắng, tháo chiếc ba lô đang đeo sau lưng xuống, lấy ra một chai nước suối, ném về phía hắn.

Quỷ tóc trắng nhanh nhẹn giơ tay bắt lấy chai nước, híp mắt lại, mở ra uống một ngụm lớn, sau đó cười sảng khoái, nói: “Người hiểu ta, chỉ có Tần Thu.”

Ông chủ lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ, tôi thấy cậu chán sống quá rồi, muốn biến thành cái xác khô thì phải.”

Hai từ “xác kho” khiến Tiểu Thực phát run lên, tuy nhiên nếu nghĩ kĩ một chút sẽ nhận ra câu nói này có vẻ không đúng cho lắm. Trước giờ chỉ nghe nói thủy quái mới cần bổ sung nước chứ chưa từng nghe xác chết cũng phải uống nước! Nghĩ đến đây, Tiểu Thực bèn bạo gan quan sát tên “quỷ tóc trắng” kia.

Mái tóc hắn bạc trắng nhưng mặt mũi lại rất trẻ, mi thanh mục tú, ước chừng trên dưới hai mươi tuổi. Da dẻ và mái tóc của hắn đều có màu trắng bệch rất không tự nhiên, nếu chỉ nhìn qua một lần quả thật có thể sợ chết khiếp. Hắn đang ngồi cười khểnh, ánh mắt đầy hào hứng nhưng làn môi lại khô nứt, có lẽ là do mất nước. Chẳng trách ông chủ vừa nhìn thấy hắn đã ném chai nước qua cho hắn.

Mặc dù mái tóc và làn da trắng bệch của hắn khiến Tiểu Thực có phần sợ hãi, nhưng lí trí mách bảo cậu rằng đối phương là con người. Tiểu Thực nổi hết da gà, ấp úng cất tiếng: “Xin… xin chào!”

Quỷ tóc trắng cười phì một tiếng, nói: “Trong mộ cổ mà cũng chào hỏi, đúng là xưa nay chưa từng thấy.”

Tiểu Thực nghe câu nói đó, nghĩ cũng thấy đúng, bỗng cảm thấy bầu không khí trong này trở nên rất kì lạ, thật sự không biết nên khóc hay cười. Quỷ tóc trắng lại uống một ngụm nước, đột nhiên bị sặc, ho một trận dữ dội. Ông chủ bước một bước dài đến bên quan tài, vỗ vỗ vào lưng hắn mấy cái, giúp hắn ho hết chỗ nước bị sặc ra ngoài.

Một lúc sau, quỷ tóc trắng mới hồi lại, ngước mắt nhìn ông chủ mà cười “hì hì” mấy tiếng, điệu cười có vẻ hơi bẽn lẽn, giống như học sinh đang quay tài liệu thì bị thầy giáo phát hiện. Điệu bộ của ông chủ lại giống hệt một giáo viên chủ nhiệm, vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc, lạnh lùng, cứ như đang thẩm vấn phạm nhân: “Bị kẹt mấy ngày rồi?”

Quỷ tóc trắng cười ngượng ngùng, giơ ba ngón tay lên. Ông chủ thấy thế, liền mắng chửi mấy câu thô tục, vẻ mặt vô cùng tức giận, như thể muốn bóp chết tên quỷ tóc trắng đang sống sờ sờ này ngay lập tức vậy. Quỷ tóc trắng lập tức chuyển chủ đề, thuận miệng tâng bốc ông chủ một câu: “Bởi vì tôi biết, Tần Thu anh nhất định sẽ đến.”

Câu nói này đến tai Tiểu Thực nghe vừa kì quái vừa ấm áp. Kì quái ở chỗ, người này đã bị kẹt trong mộ cổ ba ngày, không có nước uống, suýt chút nữa là đi đời, vậy mà không hề suy sụp tinh thần, đúng là một kì tích. Ấm áp ở chỗ, ông chủ và hắn nhất định là bạn bè tốt, dù đang trong giây phút nguy nan nhưng hắn vẫn tin rằng bạn mình sẽ xuất hiện, thật khiến cho người khác ngưỡng mộ. Tiểu Thực cũng hơi tò mò về mối thâm tình giữa ông chủ và quỷ tóc trắng. Cậu đang định hỏi thì nhìn thấy quỷ tóc trắng móc ở đâu ra một cái tẩu thuốc, rít liền hai hơi. Tiểu Thực chợt bừng tỉnh. Hóa ra đốm lửa quỷ quái lúc tỏ lúc tắt dọa chết người lúc nãy chính là ánh lửa phát ra từ tẩu thuốc của gã này. Bây giờ, Tiểu Thực đã hiểu ra tại sao ông chủ lại có biểu hiện tức đến nỗi muốn bóp chết hắn như vậy.

Sau khi rít liền hai hơi thuốc, lại uống thêm mấy hớp nước, dường như đến lúc này quỷ tóc trắng mới lấy lại sức lực. Hắn nhảy xuống khỏi quan tài, nhìn Tiểu Thực cười cười. Tàn thuốc cũng rơi theo động tác của hắn. Tiểu Thực bỗng tỏ tường. Thì ra thứ mà ông chủ quệt lấy, đưa lên mũi ngửi lúc ở căn hầm bên cạnh chính là thứ tàn thuốc này.

Ông chủ nhướng mày, hỏi: “Chuyện này là sao?”

Quỷ Tóc trắng không cười nữa, chỉ tay về phía cỗ quan tài. Nhìn theo hướng hắn chỉ, Tiểu Thực phát hiện cỗ quan tài đã được mở. Qua khe hở, có thể thấy bên trong quan tài có một vài chiếc hộp và mấy món đồ nhỏ nằm ngổn ngang, lộn xộn, hình như đã từng bị người khác bới tung lên. Tiểu Thực thầm nghĩ không biết việc này có phải do nhóm trộm mộ đến trước gây ra không, nhưng suy xét kĩ cậu vẫn thấy có gì đó không đúng lắm, hình như thiếu mất một thứ quan trọng…

Xác chết!

Bây giờ Tiểu Thực mới nghĩ ra, không thấy xác chết trong quan tài đâu cả. cậu nhìn lại một lượt, những món đồ trong này đều là đồ dùng của nữ giới. Cậu bất giác nhớ đến bộ mặt trắng toát quỷ quái mà lúc nãy mình gặp phải, cả người lập tức toát mồ hôi lạnh. “Ông chủ, thứ mà chúng ta nhìn thấy ngoài kia, có phải chính là…”

Ông chủ không trả lời, nhưng tên quỷ tóc trắng thì gật đầu, cười nói: “Con gái mà, luôn muốn có người bên cạnh, lần này chặn lối ra của chúng ta, cũng là vì không nỡ để chúng ta rời đi.”

Ai lại gọi cái thể loại ấy là “con gái” chứ! Tiểu Thực mỉa mai nghĩ: Đó là cương thi đấy! Cương thi chặn đường ra, muốn chúng ta phải chết ở trong này, vậy mà gã này còn cười nhăn nhở như vậy được sao? Đúng là quái nhân!

Ông chủ cau mày hỏi: “Ở tiền điện và gian ngoài thì sao?”

“Đều có binh khí, phòng ngự khá tốt.” Sau đó, quỷ tóc trắng lại lắc đầu, nói: “Tôi đã kiểm tra kết cấu, vách tường rất kiên cố, nếu không dùng thuốc nổ thì không thể phá được.”

Nghe xong câu này, Tiểu Thực cảm thấy lạnh gáy. Quỷ tóc trắng đã ở đây ba ngày, khám xét khắp hầm mộ này rồi. Trừ con đường mà cương thi đang trấn giữ ngoài kia, thực sự không còn lối nào khác để ra ngoài.

Ông chủ thì lại phản ứng rất nhanh. Y móc từ trong ba lô ra một khẩu súng, đưa cho quỷ tóc trắng, mặt không biến sắc, nói: “Ra ngoài xử lí nó đi!”

Quỷ tóc trắng do dự. “Có lẽ không nên làm thế. Tôi đã tìm được vật đó và mang theo đến đây, nhưng không ngờ lại không có tác dụng. Thật kì quái!”

Ông chủ liếc hắn một cái. “Cậu muốn giữ mạng hay muốn giữ cái thứ lí tưởng quái đản đó của mình?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play