Cách nói thẳng thừng, không kiêng nể của Tần Thu khiến Phương Hồng Khanh ngượng ngùng ho một tiếng. Tiểu Thực cũng không dám hỏi nữa, nhìn về phía lối đi tối om trước mặt. Ánh đèn pin chỉ có thể chiếu sáng vị trí dưới chân, còn con đường phía trước xa thế nào, hang động này sâu ra sao, cả ba người đều chẳng đoán được. Cũng may là họ rớt xuống chỗ này, không cần lo lắng bị đám người của ông chủ Triệu bắt lại nữa.
Tiểu Thực muốn giúp Tần Thu tháo bom trên người xuống, nhưng lại nghĩ, chỉ có chuyên gia gỡ bom mới có thể làm được việc này. Cho dù có tài giỏi cách mấy, Tần Thu cũng không phải là người toàn năng. Vì đang nắm giữ thiết bị kích hoạt bom, nghĩ đến tính mạng ông chủ đang nằm trong lòng bàn tay mình, Tiểu Thực lo lắng đến mức đầu ướt đẫm mồ hôi.
Nhìn thấy cậu như vậy, Phương Hồng Khanh bèn trấn an: “Nếu là đường hầm bí mật, nhất định có đường xuống núi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ tìm cách gỡ mấy quả bom trên người Tần Thu.” Vừa nói, Phương Hồng Khanh vừa bước về phía trước. Nhưng Tần Thu nhanh chân hơn, giành đi trước. Phương Hồng Khanh cười cười, dừng lại, định đi phía sau Tiểu Thực.
Nhận ra ý định của Phương Hồng Khanh, Tiểu Thực cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi ấm áp khó tả. Bất kể lúc nào, Phương Hồng Khanh cùng Tần Thu đều che chở cho cậu. Họ chưa từng bỏ rơi cậu. Nhưng cùng lúc đó, cậu lại có cảm giác áy náy. Cậu không có thân thủ nhanh nhẹn giống Tần Thu, cũng không có kiến thức như Phương Hồng Khanh, không những thế còn toàn gây ra rắc rối linh tinh. Cậu quyết tâm, dù thế nào, sau này tuyệt đối không được làm liên lụy đến Phương Hồng Khanh và Tần Thu, để họ phải chăm sóc cho mình nữa. Nghĩ đến đây, ý chí dâng tràn, Tiểu Thực vỗ ngực, nói: “Tôi đi cuối cùng!”
Phương Hồng Khanh bật cười, còn Tần Thu không nói gì, quay đầu nhìn cậu một cái. Tiểu Thực cứ nhất quyết đi cuối cùng, chịu trách nhiệm quan sát phía sau. Không khuyên nhủ được cậu, Phương Hồng Khanh đành nghe theo. Ba người xếp thành hàng dọc giống như một tiểu đội hành quân trong hang động tăm tối. Đây đó có tiếng nước tí tách nhỏ xuống từ trên thạch nhũ.
Ánh đèn màu vàng nhạt của cây đèn pin càng làm tôn lên bóng tối xung quanh. Tuy Tiểu Thực xung phong đi cuối cùng, nhưng mỗi lần tưởng tượng sau lưng là không gian âm u vô tận, từng cơn ớn lạnh lại lan dọc sống lưng cậu. Cậu muốn ngoái đầu nhìn thử một cái, nhưng lại nhớ đến những câu chuyện ma lúc nhỏ từng nghe, nói rằng trên vai của con người có ngọn đèn chiếu sáng nếu quay đầu sẽ tự mình thổi tắt ngọn đèn ấy.
Càng nghĩ toàn thân càng nổi da gà. Tiểu Thực tự nhủ để tiếp thêm can đảm cho chính mình: “Mình không sợ, mình không sợ, mình không sợ! Cho dù là núi đao biển lửa hay tà ma quỷ quái, có ông chủ với Phương Hồng Khanh ở đây, còn sợ cái gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play