Lư Sơn thuộc địa phận thành phố Cửu Giang của tỉnh Giang Tây, có bề dày lịch sử lâu năm, được ghi chép rất nhiều trong sách cổ. Từ xưa đến nay, vô số văn nhân mặc khách đến đây đã lưu lại những áng văn chương được người người ca tụng, ví dụ như câu thơ “Ba nghìn trượng nước tuôn rền/ Ngỡ dòng thiên thủy vượt xuyên Ngân Hà” [30*] của Lý Bạch, hoặc câu thơ “Chẳng rõ Lư Sơn khuôn dạng thật/ Bởi thân còn vướng giữa non bồng” [31*] của Tô Thức. Qua từng vần thơ khúc hát, Lư Sơn được ca tụng là một nơi tươi đẹp tuyệt trần, phong cảnh vừa bao la hùng vĩ vừa nguy nan hiểm trở.
Trích trong bài thơ Vọng Lư Sơn bộc bố (Xa ngắm thác núi Lư) của Lý Bạch. Bản dịch của Hoa Sơn. Trích trong bài thơ Đề Tây Lâm bích (Đề trên tường chùa Tây Lâm) của Tô Thức. Bản dịch của Hieusol.
Thật ra, Tiểu Thực đã muốn đến Lư Sơn du lịch từ lâu, nhưng có nằm mơ cậu cũng không tưởng tượng nổi mình sẽ đến nơi đây trong tình cảnh như thế này: bị một đám trộm mộ khống chế, trên người Tần Thu bị cài bom, trong da thịt Phương Hồng Khanh bị gắn định vị GPS. Đương nhiên, giữa thanh thiên bạch nhật, ông chủ Triệu cũng không dám làm quá, chỉ chia thuộc hạ người đi trước kẻ đi sau, vây ba người ở chính giữa. Tiểu Thực hiểu rõ, trong đám trộm cướp này, tên nào cũng thủ sẵn súng, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng chắc chắn sẽ không tha cho ba người họ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trước mặt biết bao người đi đường, chẳng lẽ lão già họ Triệu dám nổ súng thật?
Tiểu Thực đắn đo suy nghĩ, lòng nóng như lửa đốt, lo lắng vạn phần, giận một nỗi ánh mắt không thể phóng ra luồng điện có thể giết chết người như trong phim khoa học viễn tưởng để tiêu diệt sạch đám trộm cướp khốn kiếp kia đi.
Phương Hồng Khanh đi bên cạnh, thấy gương mặt Tiểu Thực lộ vẻ phẩn uất, sao có thể không biết cậu đang nghĩ gì? Hắn nhẹ nhàng vỗ vai cậu nhóc, đồng thời nhỏ tiếng an ủi: “Yên tâm, ông trời không tuyệt đường con người đâu!” Nói xong, hắn cười rộ lên. “Hiếm có dịp được đến một nơi phong cảnh đẹp như tranh vẽ thế này, sao không tận hưởng hết mình chứ? Tức giận, lo lắng vì đám người kia, chi bằng thưởng thức khung cảnh nước non tươi đạp này, cảm nhận sự diệu kỳ của những tuyệt tác trong trời đất.”
Nhìn gương mặt tươi cười của Phương Hồng Khanh, tâm trạng Tiểu Thực thoải mái hơn nhiều. Cậu cũng đưa mắt ngắm nhìn bốn phía. Tuy nhiên giờ không phải mùa du lịch nhưng khách đến tham quan Lư Sơn vẫn rất đông. Lúc này, có một đoàn người đang bước đi trên con đường nhỏ trong trấn Cổ Lĩnh. Thị trấn nhỏ này hình thành theo địa hình độc đáo của Lư Sơn. Nằm ở độ cao 1.116 mét so với mực nước biển nhưng điều kiện sinh hoạt ở đây rất đầy đủ, từ việc ăn ở, đi lại, quần áo, đồ đạc cho đến bệnh viện, trường học, thậm chí ngay cả Internet cũng có. Trên đường đi, Tiểu Thực nhìn thấy vài viên cảnh sát đang đi tuần. Cậu thật sự rất muốn xông lên mà hét to “Cứu mạng” nhưng đành phải kiềm chế, nuốt lại ý nghĩ đó vào trong bụng.
Từ trấn Cổ Lĩnh đi thẳng lên là đến các cảnh đẹp chủ yếu của Lư Sơn, bao gồm Tú Phong, Ngũ Lão Phong, thác Mã Vĩ, suối Tam Điệp, động Tiên Nhân, vân vân… Tiểu Thực đã từng nghe qua cái tên “suối Tam Điệp” , mới hiểu được vì sao Phương Hồng Khanh vừa nhìn hình con rồng vàng trên bức tranh tường đã đoán được địa điểm Lư Sơn này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT