Tin tôi và Cố Thâm chuẩn bị kết hôn chẳng mấy chốc đã truyền đến tai bố mẹ hai bên.
Chúng tôi lập tức bị triệu tập về nhà để bốn vị phụ huynh thay phiên thẩm vấn.
“Hai đứa ở bên nhau từ khi nào?”
Tôi và Cố Thâm nhìn nhau, rồi hắn mở lời trước: “Từ năm ngoái ạ. Con tỏ tình với Mặc Mặc vào sinh nhật em ấy, Mặc Mặc nói mình cũng rất thích con nên hai đứa con đã bắt đầu hẹn hò.”
Cố Thâm nói xong thì nắm lấy tay tôi, mười ngón đan chặt không rời.
Lòng bàn tay tôi tê dại như bị điện giật.
Má ơi, nói thì cứ nói, còn động tay động chân làm gì vậy ba?
Tôi vùng vẫy hai cái mà không thoát được nên chỉ đành quay sang cười ngốc nghếch với bốn vị phụ huynh.
Dì Cố ra vẻ đã hiểu, quay sang nói với mẹ tôi: “Tôi nói rồi mà, thảo nào mới nhắc đến chuyện bà định sắp xếp cho Mặc Mặc đi xem mắt là thằng nhóc này đã cuống cuồng về nước rồi, hóa ra là sợ con bé bị người khác cướp mất.”
Mặt mày chú Cố vẫn nghiêm nghị, cau mày nói: “Cố Thâm, con thế mà giấu ba mẹ bấy lâu nay?”
Bố tôi: “Thảo nào con bé Mặc Mặc ghét chuyện đi xem mắt đến vậy, ra là có đối tượng rồi.”
Mẹ tôi:……
Ánh mắt sắc bén của mẹ đảo qua đảo lại giữa tôi và Cố Thâm, cuối cùng dừng lại trên người Cố Thâm.
"Tiểu Thâm, con nói thật sao?"
Cố Thâm gật đầu.
Mẹ tôi như mở cờ trong bụng, không thèm để ý đến tôi nữa mà ôm chầm lấy dì Cố bàn chuyện đám cưới của bọn tôi.
Không phải chứ, mẹ thực sự không định để con gái mình nói câu nào sao?
Rõ ràng bọn tôi mới là người chuẩn bị kết hôn, vậy mà cuối cùng lại bị nhị vị phụ huynh bỏ lại.
Bốn người họ phấn khích thảo luận chuyện tổ chức đám cưới, tôi liếc mắt nhìn Cố Thâm, ra hiệu cho hắn bỏ tay mình ra.
Cố Thâm hiểu ý, không nói hai lời liền buông tay.
Hai người chuẩn bị kết hôn ngồi bơ vơ trên sô pha, bầu không khí đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Nhớ lại bộ dạng nói dối không chớp mắt của Cố Thâm, tôi không nhịn được mà thở dài: “Được đấy Cố Thâm, giờ cậu nói dối quen mồm luôn nhỉ.”
Cố Thâm nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.
Tôi không khỏi rùng mình một cái.
Sao tự nhiên lại thấy không khí trong phòng có vẻ âm u vậy?