Đám cưới của bọn tôi được ấn định vào ngày đầu tiên của tháng sau, hiện tại vẫn còn khoảng mười ngày nữa.
Tôi nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ, liệu gả cho Cố Thâm có phải quyết định đúng đắn không?
Giọng bạn thân tôi vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “C/h/ế/t tiệt, còn có chuyện tốt vậy hả? Nếu bà không muốn thì để tôi!!!!”
Tôi: “……”
"Kì nào chuyện tốt như vậy mới đến lượt tôi? Tôi cũng muốn một ông chồng không quan tâm đến mình nhưng mỗi năm vẫn chu cấp năm trăm vạn mà.”
Nghe Dương Tuyết nói vậy, tôi chợt cảm thấy gả cho Cố Thần là một chuyện đúng đắn.
Kể từ khi mối tình thời cấp 2 kết thúc trong cảnh bắt gặp nam thần của mình ngoáy mũi, tôi đã không còn phải lòng một người đàn ông nào nữa.
Còn lên sẵn kế hoạch sống độc thân đến hết đời.
Việc đồng ý yêu cầu đi xem mắt của mẹ tôi chỉ là để đối phó mà thôi.
Cố Thâm đột nhiên về nước đã cứu tôi khỏi thế khó này.
“Hơn nữa, với quan hệ giữa hai nhà, bà cũng chẳng phải lo chuyện mẹ chồng nàng dâu, kết hôn xong vẫn có thể hưởng thụ cuộc sống độc thân. Bạn học Tô Mặc, đây không phải giấc mơ của bà sao?”
Lời của Dương Tuyết khiến tôi đột nhiên tỉnh ngộ.
Có tiền, có thời gian rảnh rỗi, lại có tấm chồng không xen vào chuyện của mình.
Chẳng phải là cuộc sống trong mơ của bao người sao?
Tôi bắt đầu mong chờ ngày kết hôn với Cố Thâm.