Tôi biết chuyện Cố Thâm về nước là do lướt Wechat.
Một người cả nghìn năm không cập nhật bài như hắn lại đột nhiên đăng bài check in ở sân bay, tôi không khỏi tò mò nhấp vào ảnh đại diện của hắn để xác nhận một phen.
Thực sự là Cố Thâm này.
Quả nhiên người sống đủ lâu sẽ thấy được đủ chuyện.
Tôi nhìn vào tấm ảnh chẳng có một câu caption kia, tự nhiên lại nghĩ đến mấy trong mấy bộ tiểu thuyết tổng tài, mở đầu chương một lúc nào cũng là về nước.
Tổng tài: “Lần này trở về nước, tôi nhất định phải đòi lại tất cả mọi thứ thuộc về mình.”
Tôi nằm trên giường, tưởng tượng cảnh Cố Thâm giả vờ bá đạo nói mấy câu đó.
“Phụt” một tiếng, tôi bật cười, thậm chí còn cười rất to.
Má ơi, cảnh một thằng nhóc học đòi làm người lớn thực sự khiến mị cười chớt mất.
Nhưng đến tối, nhìn kẻ bị tôi coi là thằng nhóc đang mặc quần áo gọn gàng, ngồi đối diện và đưa ra một yêu cầu vớ vẩn với tôi, cuối cùng tôi cũng không cười nổi nữa.
"Nếu gả cho ai cũng như nhau, không bằng gả cho tôi đi.”
Vóc dáng của Cố Thâm cao lớn, từ trên nhìn xuống tôi bên dưới, ánh mắt bình thản như thể đang nói về một chuyện rất rất bình thường.
“HẢAAA?”
Tôi sốc đến mức đập bàn, lại quên mất bàn trong nhà hàng cao cấp toàn được làm bằng đá cẩm thạch.
Đập mạnh xuống một cái, bàn không nhúc nhích nhưng tay tôi đã tê dại.
Tôi xuýt xoa một tiếng, thu tay về lắc lắc cho bớt đau.
Đến lúc ngước lên nhìn mặt Cố Thâm lần nữa thì phát hiện hắn đang nheo mắt quan sát tôi
Ánh mắt như thể đang cười tôi ngu vậy.
Sắc cam ấm nóng từ ngọn đèn chùm khẽ phủ lên người Cố Thâm, giống như độ thêm một tầng ánh sáng dành riêng cho hắn, làm nổi bật ngũ quan thâm thúy, góc cạnh rõ ràng cùng khí thế áp đảo kia.
Tự nhiên thấy tên oắt này đẹp trai thế nhỉ? Sao trước giờ không cảm thấy vậy ta?
Chẳng lẽ Cố Thâm ra nước ngoài tu luyện thuật pháp dưỡng da làm đẹp hả?
Suy nghĩ trong đầu càng lúc càng lệch sóng, may mà mị kịp hãm phanh kéo ba hồn bảy vía về thực tại.
Tôi nghiêm túc mở miệng như trưởng bối dạy bảo đám con cháu trong nhà: “Cậu có biết mình vừa nói gì không?”
Cố Thâm khoanh tay nhìn tay tôi, "Đương nhiên là tôi biết, còn cậu, nếu chưa nghe rõ thì để tôi nói lại.”
Tôi bưng tách lên uống một ngụm lớn, sau đó dựa vào mép bàn nhìn chằm chằm Cố Thâm.
Tôi nghi ngờ thằng oắt này mất trí rồi, nếu không thì sao có chuyện hắn mở mồm đòi cưới tôi được.