“Theo tôi được biết thì dì Tô bận tối tăm mặt mũi để sắp xếp cho cậu đi xem mắt, mà tôi đang vừa lúc cần một người bạn đời trên danh nghĩa. Hơn nữa, chúng ta kết hôn, hoàn thành được tâm nguyện của phụ huynh cả hai bên, cớ gì lại không làm?

Cố Thâm bình tĩnh nói.

Phản ứng đầu tiên của tôi là, làm sao hắn ở tận đầu bên kia đại dương mà vẫn biết chuyện tôi định đi xem mắt?

Nghĩ lại chắc do chuyện xem mắt bị mẹ tôi đồn thổi khắp bốn phương tám hướng đây mà.

Bây giờ có lan sang tận bên đó cũng không phải là không thể.

Chuyện là như này.

Cách đây một dạo, tôi có vô tình đề cập đến chuyện mình không có ý định kết hôn, chỉ muốn sống một thân một mình thôi.

Không ngờ mẹ tôi lại phản đối kịch liệt đến độ sau một đêm đã ném cho tôi một danh sách đối tượng xem mắt.
Tôi gần như sụp đổ.

Mấy ngày nay ra ngoài đụng phải hàng xóm, điều đầu tiên họ sẽ nói là: “Mặc Mặc, con lại ra ngoài xem mắt hả?”

Khiến tôi càng ghét chuyện kết hôn hơn.

Về phần tại sao Cố Thâm nói chuyện bọn tôi kết hôn sẽ đáp ứng được tâm nguyện của bố mẹ hai bên thì phải ngược dòng lại thời thơ bé.

Từ nhỏ tôi đã được dì Cố nhắm làm con dâu.

Lúc còn là một đứa trẻ, người lớn trong nhà thường đùa rằng sau này tôi lớn lên sẽ gả cho Cố Thâm.

Tôi vẫn nhớ khi ấy nhóc Cố Thâm lạnh lùng đứng đó không nói một lời.

Còn tôi thì liếc xéo hắn, bĩu môi giận dữ.

“Không, con không gả cho ai lùn hơn con đâu.”

Mẹ tôi tức đến mức định cho tôi một trận, nhưng chú Cố dì Cố lại bảo vệ tôi, còn cười nói: “Hay chúng ta cứ đợi tiểu Thâm cao lớn hơn rồi mới lấy Mặc Mặc nhé?”

Không ngờ khi lớn lên bọn tôi ngày một xa cách.

Nếu mẹ tôi và dì Cố biết được chúng tôi đã liên lạc lại với nhau, còn định phát triển thành quan hệ hôn nhân thì có khi họ sẽ mừng đến ngất xỉu luôn mất.

Nhưng bạn đời trên danh nghĩa mà Cố Thâm nói là sao?

Cố Thâm nhìn tôi như đứa ngốc rồi giải thích: “Có nghĩa là sau khi kết hôn chúng ta sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau, tôi sẽ không quan tâm hay chạm vào cậu, ngược lại, cậu cũng không được nhúng tay vào chuyện của tôi."

Hình như tôi thấy tình tiết kiểu này ở trong quyển tiểu thuyết nào rồi ấy.

Hai mắt tôi sáng lên, nóng lòng hỏi hắn: “Có phải còn một câu nữa, đợi khi hợp đồng hết hạn tôi sẽ đưa cậu năm trăm vạn? Đúng không đúng không?”

Cố Thâm như thể cạn lời với tôi, hắn chậm rãi nói: “Tô Mặc, sao cậu vẫn tham tiền đến vậy chứ?”

Ừm, chẳng lẽ hắn vẫn nhớ chuyện hồi bé tôi lấy đáp án bài về nhà của hắn bán cho cả lớp với giá 50 xu sao?

Nhỏ mọn quá đi à.

Với cả, người mà không yêu tiền thì tồn tại có ý nghĩa gì?

“Tôi sẽ cho cậu năm trăm vạn một năm.”

Tôi sốc đến mức không nói nên lời. Người giàu nói chuyện đều hào phóng như vậy sao?

Vậy chẳng phải tôi có thể mở thêm mấy tiệm hoa nữa à?

Tôi mỉm cười một cái, giơ tay ra dấu đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play