Sau khi vào cấp hai, tôi không còn để tâm đến chuyện ép Cố Thâm gọi mình là chị nữa, bởi vì tôi đã tìm được chuyện khiến mình hứng thú hơn rồi.
Hẳn là ai cũng từng trải qua cảm giác xuân tâm nhộn nhạo ấy.
Tôi cũng không phải ngoại lệ, dồn hết sự chú ý của bản thân vào một đàn anh khóa trên.
Không chắc đây có phải là tình yêu không, nhưng tôi không nhịn được cảm giác muốn theo đuổi và tới gần người ấy.
Thế là như mọi thiếu nữ đang tương tư khác, tôi tập tành viết thư tình.
Nhưng kẻ đầu tiên thấy được phong thư này không phải người trong cuộc mà là Cố Thâm.
Hắn cầm tờ giấy màu hồng, khinh khỉnh nhìn tôi, môi mỏng khẽ động.
“Tô Mặc, mắt cậu kém quá.”
Thấy tình yêu mới chớm nở bị tên nhóc còn chưa cao bằng mình xem thường, tôi bùng nổ ngay lập tức.
Lạnh lùng lên giọng mắng hắn: “Ai cho phép cậu lục cặp tôi? Cút.”
Vẻ mặt Cố Thâm không hề thay đổi, hắn chỉ liếc nhìn tôi một cái, đặt phong bì trong tay lên bàn rồi rời đi mà không hề ngoảnh lại.
Ngày hôm sau, tình yêu gà bông của tôi lập tức bị bố mẹ sờ gáy, cuối cùng còn bị họ kết hợp lại “giáo dục” cả đêm.
Phản ứng đầu tiên của tôi là chắc mẩm chính là do Cố Thâm mách lẻo, vì từ bé hắn đã ghét tôi vô cùng.
Tôi chạy thẳng sang nhà Cố Thâm chất vấn hắn.
Cố Thâm nhìn tôi, cũng không thèm phủ nhận, đóng sầm cửa lại.
Mối quan hệ vốn không mấy tốt đẹp của chúng tôi bắt đầu căng thẳng đến mức như thể đóng băng.
Hai bọn tôi cứ như người xa lạ, dù có đụng mặt cũng chán ghét nhìn nhau rồi bỏ đi.
Đến năm thứ ba trung học cơ sở, Cố Thâm nhanh chóng nhổ giò, còn cao vượt tôi hẳn một cái đầu.
Lúc gặp hắn tôi chỉ giật mình một cái, sau đó cũng không liên lạc với nhau.
Về sau trải qua những năm cấp ba nhọc nhằn, tôi thi đậu trường đại học mình luôn ao ước, còn Cố Thâm chọn đi nước ngoài.
Từ đó, chúng tôi chẳng còn dính dáng gì thêm.