Cố Thâm và tôi là thanh mai trúc mã từ tấm bé.
Nhưng có lẽ từ “oan gia” mới mô tả chính xác hơn quan hệ của bọn tôi.
Bởi tôi vẫn luôn cảm thấy tên này ghét mình.
Nhà chúng tôi là hàng xóm, mẹ của hai đứa đều là bạn thân, còn trùng hợp hơn nữa là cả tôi và Cố Thâm đều sinh ra cùng một ngày.
Mỗi tội tôi sinh trước hắn một tiếng.
Hẳn là do sinh sớm hơn một tiếng đồng hồ nên tôi vượt qua hắn về mọi mặt, kể cả chiều cao.
Năm sáu tuổi, tôi nhìn Cố Thâm thấp hơn mình nửa cái đầu, khoanh tay kiêu hãnh bảo hắn gọi tôi bằng chị.
Tôi nghĩ lúc đó Cố Thâm cũng không phục.
Hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn tôi như muốn nói: “Muốn tôi gọi cậu là chị hả? Nằm mơ đi.”
Tuy không đạt được mục tiêu, song khao khát muốn được Cố Thâm gọi bằng chị vẫn không nguôi ngoai, tôi quyết định thay đổi chiến thuật.
Cố Thâm và tôi học cùng một trường tiểu học. Dù hai bên đều không tình nguyện, song dưới sự áp bức của hai vị mẫu thân đại nhân, chúng tôi không còn cách nào khác phải nắm tay dắt nhau cùng đi học.
Thỉnh thoảng đi đi về về cũng gặp mấy phụ huynh đi đón con, họ nhìn hai bọn bọn tôi một cao một thấp mà tươi cười khen: “Ôi, chị nhìn hai chị em dắt nhau đi học kìa, đúng là khiến cha mẹ bớt lo hơn hẳn.”
Lúc này, tôi sẽ khoe nụ cười thương hiệu với lúm đồng tiền ngọt ngào.
“Mẹ nói con là chị gái nên phải chăm sóc em trai thật tốt.”
Tất nhiên, tôi lập tức được các vị phụ huynh này khen ngợi.
“Chị gái nhà này ngoan quá, em trai cháu cũng rất dễ thương nha.”
Tôi đắc ý nhìn nhóc Cố Thâm, hừ, không chịu gọi chị đây là chị thì sao, đằng nào mọi người cũng biết cưng là em trai chị rồi.
Nhìn tên Cố Thâm kia có vẻ rất tức giận.
Nhưng hắn có thể làm gì được nào? Mãi đến khi học hết tiểu học, chiều cao của hắn vẫn chẳng vượt qua được tôi, chỉ có thể đen mặt nhìn tôi đi khắp nơi nhận mình là chị gái hắn.