Thay đổi cách nhìn đối với một người rất khó, đặc biệt là như mối quan hệ của tôi và Yến Dương, khi chúng tôi quen biết nhau em đúng là một đứa trẻ thật, cả ngày quấn quýt lấy gọi tôi là anh hai.
Ngày nay em cũng đeo bám lấy tôi mỗi ngày, dù là khi không ở bên cạnh tôi cũng sẽ không ngừng gửi tin nhắn cho tôi, chữ mở đầu lúc nào cũng là "Anh hai ơi".
Chữ này nhắc cho tôi rằng em là em trai tôi, càng như vậy thì em trong lòng tôi không cách nào có cái nhãn nào khác được.
Ví dụ như khi em cọ sát vào người tôi rên ra tiếng sáng hôm nay, cuối cùng tôi cũng bắt đầu miễn cưỡng chấp nhận rằng em cũng đã dần trở thành một người trưởng thành có dục vọng rồi.
Dần dần, là bởi vì em vẫn chưa thành niên.
Thật ra chàng trai 16 tuổi đã hiểu hết mọi thứ rồi, cho dù là chủ động đi tìm hiểu hay là bị ép chấp nhận nó.
"Con trai chào cờ buổi sáng là chuyện bình thường." - Tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh hết sức có thể, ngồi bên giường châm lên một điếu thuốc.
"Tắm rửa nhanh lên, đợi chút ra ngoài đi ăn."
Tôi đưa lưng về phía em, một lúc sau vẫn không nghe thấy em nhúc nhích gì, chúng tôi giằng co một cách khó hiểu như vậy.
Sau đó Yến Dương đi tắm, tôi mới nhận ra rằng cái khách sạn nhỏ rách nát này cách âm kém đến mức một chút âm thanh nhỏ cũng có thể nghe một cách rõ ràng, mà tiếng rên rỉ lúc thủ dâm cũng không thể nào bị tiếng nước che lấp đi được.
Tôi không chắc lắm lúc mình đi tắm rốt cuộc có phát ra âm thanh như vậy hay không, nhưng giọng của Yến Dương rõ ràng đến mức quá đáng, tôi nghe mà cau mày châm liền hai điếu thuốc.
Khi Yến Dương ra ngoài, em nói:
"Anh, ở đây tắm mới một nửa nước đã lạnh rồi."
Khách sạn nhỏ rẻ tiền này thì hi vọng điều kiện nó được đến đâu chứ.
Em khó chiều đấy.
Em bước đến, quấn khăn tắm, người ướt đẫm ngồi bên cạnh tôi.
Yến Dương nói:
"Bây giờ anh nghiện thuốc nặng lắm sao?"
Tôi ngậm điếu thuốc, lấy khăn tắm trong tay em lại lau mạnh lên tóc em.
Nước nhiễu khắp nơi, trên giường toàn là vệt nước.
Yến Dương nói:
"Aiz, anh hai, anh nhẹ thôi!"
Tôi nhìn em, vứt khăn lại bảo em tự lau đi.
Em bám dính lấy tôi, lề mề lau tóc hỏi:
"Hôm nay tâm trạng anh không tốt ạ?"
Tôi nhìn thời gian, gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng nói với họ hôm nay ở ngoài với em trai, buổi tối không đi uống rượu cùng với họ được.
Họ bảo tối dẫn theo Yến Dương theo, tôi suy nghĩ một lúc, trả lời: Tính sau đi.
Tôi không muốn để Yến Dương gặp họ, hoặc có thể nói là, không muốn để họ nhìn thấy Yến Dương.
Không biết rốt cuộc là vì sao, lúc đó tôi vẫn chưa nghĩ ra được.
Con người Yến Dương rất phiền phức, từ nhỏ đã lề mề, vốn dĩ định dẫn em đi ăn sáng, kết quả là vì em, ra khỏi được khách sạn thì đã sắp tới trưa rồi.
Lúc đó tôi cao hơn Yến Dương gần hơn một cái đầu, em vẫn gầy, mặc áo lông lớn hơn một số của tôi rộng thấy rõ, trông rất buồn cười.
Em không tình nguyện mấy cũng vẫn bị tôi dắt ra khỏi khách sạn, định tùy tiện kiếm gì đó gần đây ăn.
"Em muốn đi đến trường anh." - Yến Dương nói.
"Cho em đi đi, sau này em cũng thi vào đây."
Tôi lười chế nhạo em luôn, với thành tích đó của em mà chỉ dựa vào thực lực của mình thì kiếp sau cũng thi vào không nổi trường này đâu.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn dẫn em vào trường, đi vào căn tin.
Yến Dương nói:
"Trường anh hai tốt thật đấy."
Khi mới đến đây tâm trạng tôi vẫn còn khúc mắc, dù gì thì thi không tốt nên mới rớt vào đây, nhưng đã tới rồi thì cứ an lòng ở lại thôi, từ từ rồi cũng chấp nhận.
"Cơm chiên này ngon." - Yến Dương ăn nhồm nhoàm, bên miệng còn dính một hạt cơm, ngẩng đầu lên nói với tôi.
"Em biểu diễn cho anh hai xem kỹ năng đặc biệt nè."
Kỹ năng đặc biệt mà em nói là le lưỡi ra liếm hạt cơm bên khóe miệng, liếm xong lại nhìn tôi cười, trông mà phát bực.
Lúc đó có một điểm mà tôi có thể rõ được là, khi em xuất hiện bên cạnh tôi tôi thấy bực bội, mà không ở bên cạnh tôi tôi cũng thấy bực bội.
Yến Dương nói:
"Em có thể hỏi anh một chuyện không?"
"Nói." - Tôi cúi đầu ăn cơm trong tâm trạng rối bời.
"Họ nói với em anh lên đại học rồi chắc chắn sẽ có bạn gái, bây giờ anh có bạn gái chưa?"
"Lập luận hoang đường này đâu ra vậy? Ai nói với em?" - Tôi nói.
"Bạn em. Họ nói sinh viên đều sẽ yêu đương hết." - Yến Dương đáp.
Nói xong, Yến Dương cười lên:
"Có điều học sinh trung học cũng biết mà, lớp em còn có mấy cặp liền kìa."
Tôi ngẩng đầu nhìn em, nói với em đừng có nghĩ tới mấy chuyện vô ích, suy nghĩ xem làm sao để nâng cao thành tích của mình lên đi.
Nói xong tôi bỗng nghĩ tới trước đây mẹ em từng nói muốn cho em đi nước ngoài, thế này thì áp lực học tập của em cũng không cần quá lớn.
"Có người thích em." Yến Dương kể.
"Là một bạn nam, đẹp trai lắm ạ, cũng tốt với em nữa."
Em vừa nói xong, tôi vứt thẳng luôn muỗng trên tay mình xuống bàn, không biết lửa giận từ đâu mà lại bùng lên lớn tới vậy.
"Anh hai đừng giận mà, bí mật của chúng ta em không hề nói với cậu ấy." - Yến Dương dè dặt nhét muỗng lại vào tay tôi.
"Cậu ấy muốn sờ em em cũng đẩy ra rồi."
"Em đến trường mỗi ngày rốt cuộc là làm cái giống gì vậy? Đầu óc em có thể nào chứa gì đó đứng đắn chút được không?" - Tôi hỏi em.
Tôi đúng là tức giận rồi, bởi vì nghĩ tới việc có người chạm vào em là tim tôi cực kỳ khó chịu. Mà con người Yến Dương, nhiều năm vậy rồi mà vẫn không học được cách từ chối, có đúng là lúc người ta chạm vào em thì em liền đẩy ra không?
Em nhận ra được tôi đang tức giận, hơi sợ hãi, ngồi đối diện với tôi cúi đầu xuống, không dám lên tiếng.
Bữa cơm đó chúng tôi ăn trong sự khó chịu, Yến Dương đi lấy muỗng về dưới sự ra lệnh của tôi, cúi đầu ăn cơm, mãi đến khi ăn xong cũng không ngẩng đầu lên lại, đến khi chúng tôi đứng dậy rời đi mới phát hiện mắt em đã đỏ hoe.
Em chính là vậy đấy, từ nhỏ đã như thế, nói em mấy câu là em liền rơi nước mắt.
Chúng tôi bước ra ngoài, gió lạnh thổi qua mặt như cắt da cắt thịt.
Yến Dương vùi mặt vào trong khăn choàng cổ, chỉ lộ ra hai đôi mắt đỏ ửng.
"Về khách sạn ngủ đi. Tối đưa em đi đón giao thừa." - Tôi nói.
Tôi đi vài bước, em bám sát theo sau quàng lấy cánh tay tôi theo bản năng.
Lúc này đúng lúc gặp bạn học của tôi, là một cô gái bình thường không thân mấy, chỉ là gặp mặt là sẽ chào hỏi thôi.
Chúng tôi chào hỏi xong, cô ấy hỏi tôi chuyện kiểm tra sau tết nguyên đán, sau khi cô ấy rời đi Yến Dương liền nhíu mày lại nói:
"Sao anh lại cười với người khác mà lại hung dữ với em như vậy?"
Khi em hỏi như vậy trong lòng tôi khá khó chịu.
Cho dù là không bằng lòng cỡ nào đi nữa thì tôi cũng phải thừa nhận rằng, tôi không muốn thấy em phải chịu ấm ức, người khác làm em tủi thân tất nhiên là không được, nếu như ở đây em bị tôi bắt nạt, nhìn thấy em buồn tôi cũng không khá hơn được bao nhiêu.
Cơ bản là tôi không xấu xa đến mức ức hiếp em mà không chút gánh nặng nào, tôi không hề xấu xa như mình nghĩ.
Trước giờ tôi luôn tưởng rằng mình muốn làm một kẻ ác từ đầu tới cuối đấy, quậy phá cho nhà em tan cửa nát nhà, nhưng khi tôi nhìn thấy người này, nghĩ tới người này thì những lời vô tình cách mấy vừa đến miệng đều bị nuốt ngược vào trong cả.
Tôi véo mũi em.
Yến Dương bị véo cau mày lại hấm hứ.
Tôi nói:
"Không được khóc."
Em đẩy tôi ra, vò mũi cười:
"Em có khóc đâu."
Có lẽ là vì thấy sắc mặt tôi không tốt, em không truy hỏi vấn đề đó nữa, đến khoác tay tôi như làm nũng nói:
"Anh à, có thể đến xem ký túc xá anh không? Em muốn xem ký túc xá của anh trông như thế nào."
Thật ra tý túc xá cách chỗ này rất gần, tôi hơi do dự một lúc.
Yến Dương lay cánh tay tôi như một đứa trẻ, người đi đường liếc mắt sang nhìn hai người con trai kỳ lạ này.
Tôi đưa em về ký túc xá, may mà những người khác đều không có ở đây.
Không biết vì sao tôi lại thấy "may", tóm lại là tôi không muốn họ gặp nhau.
Yến Dương vừa vào phòng là nói:
"Anh hai! Ký túc xá các anh tốt quá!"
Có gì tốt đâu? Đúng là chuyện gì cũng làm em kinh ngạc được.
Em tháo khăn choàng xuống, cởi áo khoác chạy ra ban công.
"Anh ơi, em thích ở đây."
"Chứ em không thích ở đâu?" - Tôi lấy áo khoác của chúng tôi mắc lên giá áo, lấy nước ấm đưa cho em.
"Uống nước."
"Em không thích trường em." - Yến Dương cầm lấy ly nước, dựa lên hẳn lên người tôi như người không xương.
"Trường em cũng tốt mà? Ai làm gì em rồi?" - Tôi nghĩ tới người mà em kể muốn chạm vào em kia, bỗng nhiên bắt đầu lo lắng em ở trường bị người ta bắt nạt.
"Anh đâu có ở đó, chán chết đi được."
Yến Dương uống một ngụm nước lớn.
"Nước của anh ở đây còn ngon hơn ở nhà."
Tôi lười tiếp lời em, trực tiếp tránh ra quay về phòng.
Em suýt nữa thì ngã, ai oán đi sát theo tôi.
Tôi đi đâu em cũng phải dán sát theo đó, như rằng cơ thể chúng tôi có giấu từ trường vậy, hít chặt lấy nhau.
"Anh ơi, em buồn ngủ."
Yến Dương ngẩng đầu lên nhìn giường của tôi.
"Em có thể ngủ ở đây không?"
"Ngủ đi." - Tôi mong em đừng nói chuyện với tôi nữa còn không được.
Em đặt ly nước xuống cười hi hi leo lên giường, sau khi nằm xuống lại như nghĩ tới cái gì đó, ló đầu ra hỏi tôi:
"Anh hai không ngủ sao?"
"Không ngủ."
Em lại nằm xuống, cuối cùng cũng chịu im lặng, còn tôi thì ngồi đó hít thở một cách dè dặt.
Tôi nghĩ tới lúc em ôm lấy tôi cọ tới cọ lui phát ra tiếng rên rỉ vào buổi sáng ấy.
Yến Dương đã trưởng thành rồi.
Hôm đó Yến Dương ngủ chẳng bao lâu thì bạn cùng phòng tôi trở về, họ vẫn gặp nhau.
Bạn tôi thì chẳng nói gì nhiều, khen Yến Dương đã đẹp còn nghe lời, người không hề biết rằng chúng tôi không phải cùng mẹ sinh ra còn nói:
"Hai anh em cậu giống nhau phết."
Tôi không thích bị người ta nói như vậy, nhưng hình như Yến Dương lại rất vui.
Ở ký túc xá đến chiều, chúng tôi ra ngoài xem phim rồi ăn tối, sau đó tôi dẫn em đi ra quảng trường xem pháo hoa.
Ngày cuối cùng của năm, lạnh thấu xương.
Trong biển người, Yến Dương nhét tay vào túi áo của tôi, nắm lấy tay tôi.
Khiến tôi thấy rất ngượng ngùng, nhưng em thì lại rất thẳng thắn chân thành.
Tôi không biết anh em ruột nhà người ta có như vậy hay không, bắt đầu từ khi đó, tôi dần dần nhận ra rằng Yến Dương hơi không đúng lắm.
Em bám tôi tới mức hơi vượt quá lẽ thường rồi.
Đêm đó chúng tôi đứng trong biển người ngẩng đầu lên trời ngắm pháo hoa, năm mới đến Yến Dương hỏi tôi có nguyện vọng gì không, tôi nói không, em nói:
"Vậy anh có thể giúp em ước một điều không?"
Em nói em có nhiều nguyện vọng quá, sợ vị thần giúp đỡ thực hiện nguyện vọng chê em phiền, nhờ tôi giúp thì tỉ lệ thành hiện thực sẽ cao hơn.
"Em muốn ước gì?"
"Ước anh thích em." - Yến Dương nói.
"Anh ước là, năm mới Yến Huyên cực kỳ cực kỳ thích Yến Dương."
Tôi nhìn em, vẫn chưa trả lời, em bị người ở phía sau đẩy một cái.
Chen lấn tới lui trong dòng người, tôi ôm em vào lòng bảo vệ lấy, không hề giúp em ước điều ước vô vị kia, mà là đưa em về ngủ.
Đêm đó tôi không cho em lên giường tôi nữa, bắt em tự đi ngủ đi.
Yến Dương không chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống, đến nửa đêm khi tôi giật mình tỉnh giấc thì thấy không biết em đã qua đây từ lúc nào, có lẽ là sợ làm tôi tỉnh giấc, thậm chí chăn cũng không dám chui vào, chỉ nằm sát bên mép giường nằm ngủ.
Nhìn em như thể bị tôi bắt nạt thảm lắm vậy.
Nhưng trời mới biết được tôi đã đối xử với em tốt lắm rồi.
Nửa đêm sau đó độ ấm không đủ, trong phòng vấn rất lạnh, tôi giở chăn lên đắp cho em, em mơ màng trở mình, ôm lấy nguồn ấm.
Yến Dương ôm tôi, mặt em áp vào cánh tay tôi.
Tôi mở mắt đến khi trời sáng, sau khi dằn vặt mấy tiếng đồng hồ, tôi cầm điện thoại lên, chụp hình.
Sau này bức ảnh đó được tôi in ra gửi thư nặc danh cho ba tôi, lúc chụp hình tôi đã hao tổn tâm sức để Yến Dương trong hình trông có vẻ như đang hôn tôi.
Đương nhiên, lúc đó còn gửi cùng với số hình khác, đây chỉ là một tấm có ít sự công phá nhất trong số đó mà thôi.
Nguyên đán năm đó hai người tôi và Yến Dương đều ở trong khách sạn cả ngày, em chê ở ngoài lạnh không muốn ra ngoài, ăn cơm cũng là tôi ra ngoài mua mang về.
Ban đầu là định dẫn em ra ngoài đi dạo, vì dù gì thì cũng khó khăn lắm mới đến được đây một chuyến, sau này chưa chắc lại có cơ hội nữa.
Nhưng nói gì em cũng không đi, chỉ úm trong khách sạn mãi, mặc đồ ngủ nằm trên giường chơi game.
Trước đó về ký túc xá tôi có mang tài liệu ôn tập đến, lúc em chơi game thì tôi học bài, em chơi mệt rồi thì lại sáp đến bám dính lấy tôi thẫn thờ.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, buổi tối tôi ép em ra ngoài, mua vé xe ngày mai cho em về.
Lúc quay về Yến Dương cứ luôn ôm bụng bực dọc, ít khi nào em giận dỗi với tôi lắm, nhưng hôm đó tôi nói chuyện với em em đều không thèm để ý tới tôi.
Từ khi tôi đến nhà của Yến Dương ở, em chỉ bám lấy đúng một mình tôi, nếu nói năm đó em còn nhỏ, bám lấy tôi nịnh bợ tôi là do nghe lời mẹ, nhưng đến bây giờ thì nó đã thành thói quen rồi.
Có điều em có bám lấy tôi thì cũng không sao, cái đáng sợ là tôi cũng đã quen với việc suốt ngày bị em bám dính lấy như vậy; giờ em lạnh lùng với tôi thế này, tôi lại thấy khá là mất tự nhiên.
Phòng khách sạn vốn đã không lớn, khoảng cách của hai chiếc giường có một cánh tay.
Chúng tôi nằm trên giường của chính mình, Yến Dương quay lưng lại với tôi.
Ban đầu tôi không muốn quan tâm em, muốn giận thì cứ giận đi, ngay từ đầu em chạy qua đây đã là sai rồi, giờ tôi lại vì em mà không cách nào tập trung ôn tập được. Cuối cùng tôi thật sự phiền muộn đến mức không còn cách nào nữa nên đành phải quăng tài liệu sang bên bàn, tắt đèn đi ngủ.
Lúc đó mới hơn tám giờ.
Sau khi tắt đèn, căn phòng tối đen như mực.
Bóng tối có thể làm cho một số giác quan của con người trở nên nhạy cảm hơn, ví dụ như, trước đó thật ra tôi không thể ý thức được rằng thật ra em đang quay lưng lại khóc, sau khi tắt đèn nằm xuống rồi thì âm thanh đó mới rõ ràng đến mức tôi không cách nào phớt lờ được.
Đây là chiêu mà em hay dùng, từ nhỏ tới lớn đều như vậy, một khi có chuyện gì không thuận ý là em khóc.
Tôi không muốn để ý, giả vờ ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, Yến Dương chợt nói:
"Anh ơi, anh ghét em lắm đúng không?"
Tôi nghe thấy tiếng em trở người, mở mắt nhìn sang thì thấy em đang quay lại nhìn tôi, chúng tôi đang quan sát nhau trong bóng tối, tôi không muốn nói tiếng nào.
"Từ nhỏ anh đã ghét em rồi đúng không?" - Yến Dương nói.
Giọng em nghẹn ngào, ngồi dậy rút khăn giấy ra lau nước mũi.
"Sau tết nguyên đán em phải về đi học. Chẳng phải còn nửa tháng nữa mới được nghỉ sao?" - Tôi nói.
"Anh cứ bắt em về cơ bản không phải vì chuyện này!" - Yến Dương bắt đầu tức giận, thậm chí còn quăng hộp khăn giấy xuống đất.
Chưa bao giờ em như vậy cả, nhất là trước mặt tôi.
Em giống như một đứa trẻ giận dỗi vô cớ khiến tôi thấy bực bội.
"Vậy em nói đi còn vì sao nữa?"
Tôi mệt mỏi trả lời, hai hôm nay không biết vì sao, tôi cứ thấy ở đâu cũng sai sai.
Mà loại sai sai này là bắt đầu từ buổi sáng hôm qua.
"Anh ghét em chứ gì!" - Yến Dương nói chắc như đinh đóng cột, tôi không biết sao em lại giận dỗi một cách bất chợt như vậy.
"Em muốn nghĩ gì thì nghĩ, nhưng sáng mai phải ngoan ngoãn ra trạm xe với anh, anh phải tận mắt nhìn em lên xe."
Tôi chỉ vào em, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ba mẹ em chiều em, cái gì cũng chiều theo em, anh không nhất thiết phải hầu hạ em như tổ tông, không muốn học hành đàng hoàng thì anh cũng lười quản đấy, nhưng đừng có ở đây ảnh hưởng anh học tập."
Từ lần hất đổ đĩa nho của em rồi hung dữ nạt nộ ấy, tôi chưa bao giờ lớn tiếng lại như vậy với em lần nào.
Em cũng sững sờ, không nói chuyện nữa.
Chúng tôi giằng co với nhau trong bóng tối, cuối cùng tôi quay người đi trước, nằm lại giường mình tiếp tục giả ngủ.
Đêm này làm người ta ghét chết đi được.
Sau đó có nghe thấy tiếng động sau lưng tôi cũng không quan tâm, mãi cho đến khi Yến Dương chợt mở cửa ra ngoài.
Lúc đó tôi mới hoảng lên, hối hận lúc đó không giữ mồm giữ miệng.
Suy cho cùng thì Yến Dương mới 16 tuổi, đứa con trai đang trong thời kỳ phản nghịch, tôi khích em làm gì chứ.
Thậm chí lúc đó tôi còn không kịp thay đồ, mặc áo ngủ mang dép lê đuổi theo em ra ngoài.
Yến Dương sải bước lớn, tôi trực tiếp lôi Yến Dương về lại phòng, gần như là hung hăng đẩy em vào trong, suýt nữa thì em đã ngã xuống đất.
Cánh cửa bị đóng một cách mạnh bạo vang dội, em giật mình đứng ngơ ngác ở đó.
"Em làm gì vậy?" - Tôi chất vấn em.
Thằng nhóc này lại học được chiêu này luôn đấy, nếu như hôm nay đang ở nhà thì có phải còn quậy lên đòi bỏ ra khỏi nhà không?
"Anh kệ em, em đi luôn đấy." - Giọng nói Yến Dương đang run lên, nhìn tôi sợ hãi.
Biểu cảm của em thế này thì tôi có tức mấy cũng không thể bùng nổ lên được, em quá giỏi vờ đáng thương, tôi giận muốn nghiến răng nghiến lợi.
"Em muốn đi đâu? Em rành ở đây không? Em đi đâu được chứ?" - Tôi hỏi em.
Yến Dương nhìn tôi, nửa ngày trời không trả lời.
Một lúc lâu sau, em nói:
"Anh không thích em thì sẽ có người khác thích."
Em nâng tay lên quệt mũi một cái:
"Em ra ngoài đường đợi, ai muốn dẫn em đi thì em đi theo người đó."
"Em đang nói cái mẹ gì vậy hả!" - Rốt cuộc em đã học phải những thứ gì thế?
Tôi không nhịn được nữa đẩy em một cái, vậy mà em ngã thật.
Yến Dương ngã xuống đất, có lẽ cũng khá đau, quệt miệng nhìn tôi.
Em nói:
"Vậy rốt cuộc anh có thích em không?"
Lúc đó "thích" mà tôi hiểu vẫn là tình cảm anh em, vì để kết thúc nhanh vở hài này tôi chỉ có thể gật đầu nói:
"Em nói thích thì là thích vậy."
Tôi không muốn cãi với em nữa, chỉ muốn ngày mai tiễn em lên xe một cách yên ổn mà thôi, đưa em về lại với ba mẹ mình.
Nhưng, chuyện lại bắt đầu đi theo hướng mà tôi không thể nào ngờ tới được.
Yến Dương đứng lên đi đến đứng trước mặt tôi.
Em nói:
"Vậy anh chứng minh anh thích em đi."
"Cái này thì chứng minh thế nào? Mấy năm nay anh làm chưa đủ nhiều hay sao?" – Tôi hỏi.
"Không đủ."
Trong phòng vẫn tối đen, Yến Dương áp lại rất gần, em nói:
"Em dạy anh chứng minh thế nào nhé."
Nói xong, hai tay Yến Dương liền túm lấy cổ áo ngủ của tôi, em ngẩng đầu lên hôn lên môi tôi.
Em điên mẹ nó rồi.
Về mặt này thì tôi lại trở nên chậm chạp, tôi nên sớm ý thức được Yến Dương đã vượt quá giới hạn tình anh em với tôi từ rất lâu rồi mới phải.
Anh em bình thường sẽ không khao khát lúc nào cũng được dính lên người đối phương; sẽ không ôm lấy đôi phương rồi cọ đũng quần; sẽ không dùng cái hôn để chứng minh tình cảm là thật như vậy.
Nụ hôn của Yến Dương làm tôi chết đứng ra đó, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được cảm giác não chết máy là gì rồi.
Không phải em chỉ lướt nhẹ qua rồi thôi, ngay khi tâm trí tôi chưa kịp quay về, thậm chí em còn đưa lưỡi vào trong khoang miệng tôi, khi tôi phản ứng lại được thì em đang hôn một cách rất chuyên chú.
Yến Dương bị tôi đẩy ngã ra đất một lần nữa, lần này còn ngã nặng hơn cả lần trước.
Đầu em suýt đập vào trong cạnh giường, tôi sợ đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Có một số lời không nhất thiết phải nói ra, nói nhiều quá rồi sẽ thành làm bộ làm tịch một cách ngu ngốc.
Tôi thô bạo kéo Yến Dương đứng lên, dứt khoát lôi em dậy vứt lên giường.
"Ngủ đi. Mai đưa em về." - Tôi nghiêm giọng ra lệnh.
Yến Dương ngã trên giường nhìn tôi, tôi không rõ ánh mắt đó rốt cuộc là có ý gì, cũng không dám nhìn kỹ, nghiền ngẫm kỹ.
Lần này thì em đã nghe lời, em cởi áo khoác rồi nằm xuống đắp chăn ngủ một cách rất dứt khoát, thậm chí còn không thay quần áo ngủ ra.
Tôi không ngủ được, chỉ nằm xuống quay lưng lại với em, nhìn bức tường phía trước thừ người ra.
Sáng ngày hôm sau, tôi thức dậy rồi em cũng dậy theo sau đó, tôi không nói chuyện em cũng chẳng lên tiếng, không khí im lặng hiếm thấy.
Tôi dẫn em đi ăn sáng sau đó tiễn em lên xe, cả đoạn đường Yến Dương đều cúi đầu xuống.
Lúc kiểm vé vào trạm, Yến Dương vừa vô tình vừa cố ý dựa vào người tôi, thấy sắp phải chia xa rồi, trông em có vẻ không nỡ thật.
Tôi không để ý em, chỉ đi cùng em về phía trước, tiễn em ra trạm, nhìn em ngồi lên xe, sau đó đến lượt tôi về, xem tất cả như chưa từng xảy ra.
Lúc vào trạm người rất đông, chen tới chen lui, có vài lần tay Yến Dương đụng vào tay tôi, chỉ nhẹ nhàng chạm vào một cái tôi đã né ra rồi, động tác của tôi có lẽ đã làm em rất tổn thương, nhưng lúc đó cơ bản là tôi không có tâm tư dư thừa nào để chú ý tới tâm trạng của em.
Hôm đó khi Yến Dương đi, trước khi lên xe em có nắm lấy góc áo tôi, cúi đầu suốt một hồi lâu cũng không nói gì.
Khi bị nhân viên hối thúc, tôi gỡ tay em ra và đẩy em vào trong.
Xe lửa bắt đầu khởi hành, Yến Dương đã đi về.
Tôi nhận được tin nhắn, em nói với tôi: Anh hai có thích em không?
Tôi xóa tin nhắn này đi.
Đương nhiên là sau đó tôi lại thấy hối hận, tôi nên giữ lại, để ba tôi biết được chính thằng con trai nhỏ sạch sẽ xinh đẹp này của ông chủ động sáp vào người tôi, là em chủ động bằng lòng trở thành con mồi của tôi, nuôi nấng tội ác của tôi.
Sau khi Yến Dương đi, tôi cố gắng khôi phục lại trạng thái bình thường, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng tôi đã bị em ảnh hưởng.
Mấy ngày liên tục sau đó tôi đều nằm mơ, lần nào cũng mơ thấy chúng tôi đang làm tình.
Ở trên tấm đệm nơi tôi từng sống rất nhiều năm, ở ngôi nhà cũ bẩn thỉu của tôi, và có cả, trước mặt ba tôi.
Có lúc thì là tôi cưỡng bức Yến Dương, có lúc thì là do em chủ động.
Giấc mơ đó chân thực một cách quá đáng, như là ngay cả cảm giác tôi nắn bóp bờ mông em cũng là thật vậy.
Mỗi lần tỉnh dậy toàn thân tôi đều là mồ hôi, tâm trạng cực kỳ rối bời.
Sau khi em về, cứ hai ba ngày em lại hỏi tôi một lần có thích em không, trước khi được nghỉ, em nói: Anh hai, em đã nghĩ xong sinh nhật năm nay muốn quà gì rồi.
Trên thực tế, từ khi tôi vào nhà họ Yến, vào sinh nhật mỗi năm em đều sẽ đòi quà tôi, nhưng không năm nào tôi tặng cả, bởi vì tôi nói:
"Yến Dương, em nhìn anh đi, chẳng có gì cả, để dành được không? Đợi sau này anh tự có năng lực rồi sẽ bù cho em sau."
Câu này thật ra cũng là cố ý tỏ ra thê thảm với em thôi, quà mà em muốn cũng không đến nỗi tôi không kham được, tiền tiêu vặt trong túi tôi thậm chí còn nhiều hơn cả của em – bởi vì em luôn chia một nửa tiền của em cho tôi.
Chỉ cần để em biết rằng tôi chỉ là ăn nhờ ở đậu mà thôi, tôi thê thảm lắm, tôi rất nghèo, tôi cần sự thiên vị của em.
Cứ thế, nhiều năm qua đi rồi mà tôi vẫn chưa tặng món quà nào cho em cả.
Lần này em lại nói em đã nghĩ xong muốn quà gì, tôi lười hỏi, bởi vì đã dứt khoát không tặng thì không chỉ là không tặng quà thôi, thậm chí tôi còn không định chúc mừng em nữa kìa.
Sinh nhật Yến Dương cận tết âm lịch, tôi thi xong về thì vừa kịp lúc.
Nhưng tôi không như vậy, cố ý ở lại trường thêm mười mấy ngày, cuối cùng không thể nào kéo dài được nữa nên mới xách hành lý lên về nhà.
Trước đây tôi không thích nơi đó là vì ghét ba tôi, lần nào nhìn thấy ông cũng đều nhớ lại cái chết của mẹ tôi.
Trước đây tôi thường nói với mình rằng, đừng tổn thương em quá, trong cả câu chuyện em là người vô tội nhất.
Nhưng em cứ phải xen vào, cứ phải vẽ lên nét bút đậm nhất cho mình trong những oán hận của tôi.
Vậy thì không trách được tôi nha.
Ngày tôi về cách sinh nhật Yến Dương đã qua sắp được một tuần rồi, vừa vào nhà đặt hành lý xuống, em liền nói với tôi:
"Mặc dù sinh nhật em đã qua rồi, nhưng em vẫn muốn anh hai bù quà cho em."
Ba tôi và mẹ em một người đang nói chuyện điện thoại trong phòng khách, một người đang chuẩn bị nấu ăn trong nhà bếp, tôi đóng cửa phòng ngủ lại, hỏi em:
"Em muốn cái gì?"
Yến Dương nhìn tôi chằm chằm, rồi bỗng nhiên tôi nhận ra quần áo hôm nay em mặc là của tôi.
Em nói:
"Anh làm tình lần nào chưa? Em muốn lên giường với anh."