❌ Loạn luân là sai, truyện chỉ là sản phẩm tưởng tượng, không nên bắt chước, học theo những hành động tiêu cực làm ảnh hưởng đến bản thân, gia đình và xã hội.
❌ Không đồng ý reup, chuyển ver.
❌ Đừng hỏi tui bản convert, chờ bản dịch của tui là một hành động ủng hộ thiết thực nhất.
❌ Đừng gây gỗ trong nhà tui, có việc gì xin hãy giải quyết riêng với nhau, nếu có tình trạng cãi nhau diễn ra tui sẽ xóa comment mà không báo trước.
❌ Trên poster truyện đều có gắn tag 18+ đầy đủ, lưu ý kỹ trước khi quyết định đọc truyện.
Câu chuyện của tôi và Yến Dương bắt đầu một cách cũ rích.
Đến năm 13 tuổi tôi mới được "lãnh" về nhà, hoặc có thể nói, là được "lãnh" về nhà em.
Em nhiệt tình nắm tay tôi với cách ăn mặc của một cậu chủ nhỏ, còn tôi lúc đó thì đang mặc một chiếc áo đồng phục cũ mà anh hàng xóm không mặc nữa. Trong một khoảng thời gian dài sau đó, cảnh tượng kích thích thần kinh tôi nhất chính là cảnh tượng này.
Yến Dương là em trai tôi, từ khi em sinh ra tôi đã biết tới sự tồn tại của người này, nhưng đến khi tôi vào nhà em thì tôi mới lần đầu tiên được biết mặt mũi người em trai cùng cha khác mẹ này của tôi rốt cuộc trông ra sao.
Trên thực tế, khi tôi hai tuổi thì ba mẹ tôi ly hôn, tôi sống cùng với người mẹ tâm thần đến khi sáu tuổi mới biết được thì ra tôi có một người cha vẫn còn sống.
Có điều lúc đó ba tôi đã có gia đình mới rồi – vợ mới, một người vợ có đầu óc hoàn toàn bình thường, ngoài ra, còn có một đứa con trai nhỏ hơn tôi ba tuổi.
Ba tôi và chúng tôi không qua lại gì với nhau cả, cùng lắm chỉ là mỗi tháng gửi tiền đúng hạn coi như là sinh hoạt phí cho chúng tôi thôi.
Số tiền sinh hoạt mà tòa phán ra đó đối với cuộc sống hiện tại của chúng tôi hơi ít, thêm cả sau khi ly hôn mẹ tôi rơi luôn vào trạng thái nửa điên nửa tỉnh, tôi sống tiếp được, học tiếp được tới trung học là nhờ có hàng xóm tốt bụng chăm sóc cho.
Mẹ tôi chưa bao giờ nấu cơm cho tôi đàng hoàng, coi như là tôi được ăn cơm nhà hàng xóm mà lớn lên đấy. Nhưng trong "cơm nhà hàng xóm" này không hề bao gồm có ba tôi trong đó.
Từ nhỏ tới lớn, cái ăn cái mặc cái xài của tôi đều là nhặt của người khác về cả, hàng xóm có một người anh lớn hơn tôi hai tuổi, đồ anh bỏ đi đều sẽ được chuyển đến nhà tôi.
Tôi chưa bao giờ được mặc quần áo mới, khi ăn tết trẻ con nhà người ta đều mặc quần áo mới đi chơi, đương nhiên tôi biết chơi là cái thứ hai thôi, khoe khoang mới là bản chất thật sự, mà tôi thì lại phải mặc đồ cũ của người khác trơ mắt ra nhìn mẹ tôi đập phá đồ đạc.
Ngày ngày cứ thế mà trôi đi đến mười ba năm, quen rồi thì thấy cũng không gì ghê gớm lắm.
Nhưng mẹ tôi chết rồi, tự nhảy lầu chết đấy, hôm đó tôi đi học về đến dưới lầu, ông cụ hàng xóm chạy đến che mắt tôi lại.
Những người hàng xóm đó đều khá thương xót tôi, nhưng người thân tôi thì chưa bao giờ thương xót cho tôi.
Mẹ tôi chết rồi, tôi cần một người giám hộ mới, thế nên cuối cùng tôi cũng được ba tôi đón về.
Lúc trước tôi cứ tưởng rằng nhất định là chúng tôi cách nhau xa lắm, xa đến mức nhiều năm như vậy rồi mà ông ấy đều không thể nào đến thăm chúng tôi.
Sau đó tôi ngồi trên chiếc xe bốn bánh về đến nhà ông ấy mới biết được rằng, khoảng cách của tôi và ông ấy chỉ có nửa tiếng đi xe mà thôi.
Vũng bùn lầy và vườn hoa ngọt ngào hạnh phúc, ở giữa chỉ cách có nửa tiếng đi xe.
Vì chuyện này mà tôi hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Con người ta học được cách căm hận là một chuyện hết sức dễ dàng, chỉ cần để họ biết được rằng vốn dĩ họ có thể không cần khổ sở sống qua ngày là được.
Ngày ba tôi đến đón tôi ấy, tôi đã thu xếp xong hành lý, rất đơn giản, chỉ có một cái ba lô và mấy bộ quần áo.
Ba tôi nói:
"Con mang ba lô theo được rồi, đống đồ cũ nát đó bỏ đi."
Đồ cũ nát?
Đúng là đồ cũ nát thật, tôi phải dựa vào đống đồ rách nát này để che thân đấy.
Cuối cùng tôi vẫn đem chúng theo, bởi vì chuyện này mà ba tôi còn cằn nhằn suốt đoạn đường.
Ông ấy không những cằn nhằn đống đồ cũ nát này để trên xe ông ấy, mà còn cả bộ trên người tôi mặc đây cũng vậy.
Cũ, tay áo cúc áo đều sờn rách cả rồi, còn quần thì không biết dính thứ gì mà có một mảng nước bẩn bẩn.
Tôi nói:
"Con cũng không biết đó là cái gì, lúc cho con là đã có rồi, giặt không ra."
Có một số thứ sẽ không thể giặt sạch được đâu, ví dụ như nỗi căm hận bắt đầu nảy nở của tôi đối với ba tôi lúc đó.
Nhưng căm hận thì căm hận, tôi không phải người không biết tốt xấu.
Từ nhỏ tới lớn thứ tôi giỏi nhất là nhìn sắc mặt người khác, giỏi nịnh người ta vui nhất, biết thuận nước đẩy thuyền nhất, biết muốn sống qua ngày thì phải dùng sắc mặt gì đối với người như thế nào nhất.
Vì vậy tôi giả vờ đáng thương trước mặt ba tôi, để ông ta thấy tôi và người mẹ điên kia của tôi không giống nhau.
Tôi ngoan ngoãn, biết điều, tương lai tôi sẽ là một đứa con trai ngoan của ông ấy.
Ông ấy đưa tôi về nhà, trước khi vào nhà còn nói:
"Dì Tiết và em trai đều đang đợi con kìa."
Tôi tỏ ra rất nhút nhát:
"Họ có ghét con không?"
Có lẽ ba tôi thích dáng vẻ khúm núm này của tôi, cười giơ tay lên sờ tóc tôi:
"Mai bảo dì Tiết đi mua cho con ít quần áo, rồi đi cắt tóc đàng hoàng lại."
Sau đó ông ấy liền mở cửa.
Lần đầu tiên tôi gặp Yến Dương, em 10 tuổi, mặc áo sơ mi trắng thắt nơ như một người lớn tí hon.
Đứa em trai này của tôi cũng khá giống tôi đấy, nhất là đôi mắt.
Khi em vừa nghe thấy tiếng mở cửa đã chạy tới, nhìn thấy tôi trông có vẻ hơi hồi hộp, đầu tiên là xông vào phòng gọi một tiếng "mẹ", sau đó quay lại đưa tay ra nói với tôi bằng một dáng vẻ khá nghiêm túc:
"Anh hai, em là Yến Dương."
Em tên là Yến Dương.
Là nắng xuân rực rỡ, trăm hoa đua nở.
Tôi tên là Ân Minh.
Là mưa tối mịt mù, họa giáng liên miên.
Ba tôi nói: "Tên này của con phải đổi, bà ấy đặt cái tên rách nát gì cho con vậy!"
Tôi vừa nắm lấy tay em trai mình, vừa gật đầu vâng lời.
Tôi cũng không thích cái tên này, bởi vì tên tôi từng dùng trong hộ khẩu là "Yến Dương" mà.