Có lẽ vì Yến Dương có bí mật chỉ chia sẻ với riêng tôi, vì vậy em bám lấy tôi hơn so với lúc trước trong một khoảng thời gian rất dài.
Hơn nữa còn thích đuổi theo tôi hỏi những chuyện của người lớn.
Thanh thiếu niên sẽ có có sự hoang tưởng với những chuyện này, điều này rất bình thường, nếu như không phải quá trình trưởng thành của tôi thật sự không có nhiều tinh thần sức lực nghĩ tới những chuyện đó, thì chắc là tôi cũng có.
No ấm sinh dâm dục, ngay cả bát cơm tôi bưng trong tay còn không biết có thể giữ được tới khi nào, thì đương nhiên sẽ không còn tâm tư dư thừa nào để nghĩ tới những chuyện kia, nhưng Yến Dương thì khác, em không cần nghĩ tới cơm áo, thành tích không tốt cũng không cần phải sợ, bởi vì ba mẹ em đã sớm lên kế hoạch cho con đường tương lai của em rồi.
Tôi không chắc là Yến Dương có biết hay không, chuyện này là do tôi vô tình biết được thôi.
Hai người lớn trong nhà cũng nhìn ra được Yến Dương không hợp với chuyện học hành, nhưng đúng là có thiên phú về dương cầm, bản thân Yến Dương cũng thích nên định sau này cho em ra nước ngoài học âm nhạc.
Về chuyện này, thật ra tôi thấy hơi lo lắng.
Trong cái nhà này, người bỏ ra vì tôi một cách vô điều kiện nhất chỉ có Yến Dương, tôi muốn tiếp tục có được những thứ của hiện tại, thì phải giữ chặt lấy em trong tay mình.
Thật ra lúc đó tôi đã học năm cuối cấp ba, ăn tết xong qua mấy tháng nữa là có thể rời khỏi căn nhà này rồi.
Nhưng trên thực tế tôi không hề muốn đi, cũng chưa từng khát vọng muốn thoát khỏi nơi đây, cái tôi muốn không phải là thoát khỏi họ, mà là vò nát họ.
Là ai đã phá hủy đi cuộc đời mà tôi vốn phải có?
Vậy ai phải chịu báo ứng đây?
Lên được đại học là rời xa nơi này, há chẳng phải để họ được lợi sao?
Hai con đường trước mặt tôi, một là nghĩ cách giữ Yến Dương lại, phải luôn theo tôi, không thì cho dù em đã đi xa ở nước khác thì cũng phải nghe theo lời tôi từng giờ từng khắc.
Hai con đường, chọn con đường nào cũng được, nhưng vấn đề là tôi không biết làm thế nào.
Tôi suy nghĩ tới mức mất ngủ, lăn tới lộn lui nhìn ra ngoài ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
"Anh hai chưa ngủ sao?"
Sắp một giờ rồi, Yến Dương bỗng nhỏ giọng gọi tôi.
Em im lặng vài giây, sau đó nói:
"Em hơi khó chịu, không ngủ được."
Tôi chẳng quan tâm em khó chịu ở đâu chút nào, đây không phải chuyện tôi cần lo, nhưng em lại trèo xuống, ngồi bên mép giường hỏi tôi:
"Buổi tối anh cũng có cảm giác đó sao?"
Mới đầu tôi không hiểu ý em lắm, đợi khi tôi phản ứng lại thì chợt không biết phải nói thế nào mới hợp.
Tôi vẫn chưa thích ứng với việc thảo luận về vấn đề tình dục với em trai tôi.
"Khó chịu thì đi tắm."
"Tắm nước lạnh, tắm xong là được rồi." - Tôi nói.
Em "oh" một tiếng, nửa đêm canh ba chạy đi tắm thật.
Tôi không biết em tắm xong quay lại lúc nào, vì em đi ra không bao lâu tôi đã ngủ rồi, nhưng hôm sau em bị sốt không thể đi học, mẹ em đã dẫn em đi bệnh viện.
Trận cảm này của Yến Dương kéo dài tới đêm giao thừa, em mặc kín lại như một đòn bánh tét và dắt tôi ra ngoài, nói ở quảng trường hôm nay có đốt pháo hoa.
Vốn dĩ tôi không muốn đi, nhưng Yến Dương nói:
"Anh, anh đi với em đi, giao thừa năm sau anh không ở nhà nữa rồi."
Em nói đúng, nếu không có gì ngoài ý muốn thì giao thừa năm sau có lẽ tôi đang học đại học.
Chúng tôi cùng đi tới quảng trường, người người chen lấn nhau khó chịu muốn chết, em nắm chặt lấy tay tôi, sợ lạc mất tôi.
Pháo hoa chẳng có gì đẹp cả, thật ra tôi luôn thấy thứ này lúc nào cũng cũng như nhau thôi, đời người xem qua một lần là được rồi.
Nhưng Yến Dương cực kỳ hứng khởi, hình như ngoài chuyện học hành ra chuyện gì em cũng có hứng thú, khi pháo hoa bắt đầu, em hứng phấn đến mức nhảy cao lên, ôm lấy cánh tay tôi reo hò, như thằng ngốc.
Ở bên ngoài tôi cũng lười dỗ em, để em tự quậy, tôi chỉ lạnh nhạt đứng nhìn.
Thành phố nhỏ, pháo hoa đốt khoảng hai mươi phút là ngừng rồi, cũng không có gì ghê gớm lắm nên Yến Dương vẫn thấy chưa đã, đòi năm sau bắt ba phải mua về cho chúng tôi chơi.
Tôi không để ý tới em, thầm nghĩ tới lúc đó em tự chơi đi, tôi không rảnh.
Lúc đi về, Yến Dương hơi lạc lõng, bắt đầu nói mấy lời kiểu cách thất thường, pháo hoa cô đơn hay gì đó, tôi cũng lười nghe.
Người vẫn rất đông, chúng tôi chen lấn đẩy tới đẩy lui nhau trong biển người, bỗng có người gọi tên Yến Dương, chen đến ôm lấy cổ Yến Dương gọi là "vợ", coi tôi như không hề tồn tại.
Yến Dương hơi lúng túng nhìn tôi, lúc đó tôi đã nhận ra bí mật ban đầu đã hứa chỉ có hai chúng tôi biết có lẽ đã bị không biết bao nhiêu người biết rồi, tôi không chắc họ gọi qua gọi lại như vậy chỉ là thấy vui thôi hay là nghiêm túc, nhưng động tác thân mật của họ thì không giống giả lắm đâu.
Yến Dương đẩy đối phương ra, dắt tôi tới giới thiệu đây là anh tôi.
Thằng con trai đó cười nịnh bợ, gọi tôi là "anh" theo Yến Dương.
Tôi không trả lời, cũng không nhìn nữa, chỉ liếc Yến Dương một cái rồi bỏ đi. Yến Dương bám ngay theo sau rất nhanh, bên cạnh em đã không còn tên con trai lúc nãy nữa.
Tôi không để ý em, em kéo tôi lại, tôi cũng không có phản ứng.
"Em không có nói với cậu ta." - Yến Dương nói.
"Cậu ta đùa thôi mà."
"Tùy em."
Tôi nhìn dòng người trước mặt nghĩ cách làm sao có thể đi đến chỗ ít người bằng cách nhanh nhất.
"Không liên quan gì tới anh."
Hôm đó, sau khi về nhà tôi cũng không để ý đến Yến Dương, mãi đến trước khi ngủ, em mới rón rén đứng bên cạnh giường tôi, hỏi tôi:
"Anh giận em rồi sao?"
"Không, tắt đèn ngủ đi."
Em ngoan ngoãn đi tắt đèn, sau đó lại trở lại.
Yến Dương ngồi xổm bên cạnh giường, chợt ngoéo vào ngón tay út tôi.
"Em thề, chuyện đó chỉ có hai chúng ta biết." - Em nói.
"Chuyện anh không cho em làm, cả đời này em cũng không làm."
Yến Dương ngừng lại một chút, sau đó nói:
"Móc ngoéo, trăm năm không đổi."
Trên thực tế, Yến Dương đúng là một người giữ chữ tín, chỉ tiếc là, tôi thì không.
Nửa năm còn lại của năm cuối cấp ba tôi gần như là dốc hết sức lực.
Đôi lúc tôi cũng sẽ thấy rất hoảng hốt, không biết kẻ sống trong căn nhà cũ bẩn thỉu kia thật sự là tôi hay là người mặc bộ quần áo sạch sẽ ngồi trong trường cấp ba tốt nhất này mới là tôi.
Thậm chí có nhiều lúc tôi luôn nghĩ rằng mình chưa bao giờ thay đổi, dấu ấn xấu xí theo tôi suốt mười mấy năm kia thật ra vẫn luôn đi theo tôi, không cần biết là tôi biểu hiện mình chỉnh tề thế nào sạch sẽ thế nào trước mặt người khác, không cần biết năm sáu năm nay tôi đã nỗ lực thế nào để làm mình trông thể diện chút, tôi cũng đều không có cách nào thoát khỏi được một bản thân hôi thối kia.
Tôi liều mạng học tập, muốn thi tốt hơn, bởi vì tôi hiểu rằng chỉ có con đường này mới có thể giết chết đi "tôi" trong quá khứ hiệu quả nhất.
Nhưng tôi cũng hiểu được sâu sắc rằng, Ân Minh cho dù đã thay tên đổi họ cũng không thể nào là "Yến Dương" được nữa, mãi mãi là một Yến Huyên bị Ân Minh quấn chặt lấy.
Thi đại học kết thúc, tôi làm tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.
Dù là giáo viên hay phụ huynh, đều ôm hi vọng cực lớn đối với tôi.
Thế mà, tôi thất bại rồi.
Thành tích thi đại học của tôi nát bét, kém đến nỗi thậm chí tôi còn nghi ngờ rằng đó căn bản không phải là thành tích của tôi.
Có điều thú vị là ba tôi chỉ thấy ngạc nhiên thôi chứ không hề có biểu hiện thất vọng hay lạc lõng gì, ông ấy nói:
"Thế này cũng tốt lắm mà? Kiểu gì cũng học được một trường đại học trọng điểm đấy."
Mẹ Yến Dương an ủi tôi, đến tìm tôi tâm sự, hỏi tôi có ý muốn gì không.
Tôi không xác định được có phải ban đầu Yến Dương đã cho bà một cái khởi điểm hay thế nào, làm bà ý thức được chuyện của tôi thì bà hoặc ba tôi đều không nên tự ý làm chủ, mấy năm nay bà còn quan tâm tới ý tôi hơn cả ba tôi.
Bà cắt trái cây xong bưng đến cho tôi, cẩn thận đặt lên bàn.
Nói ra cũng buồn cười, mấy ngày thành tích được công bố ra ấy, tôi dường như trở thành quả bom hẹn giờ trong nhà, Yến Dương dè dặt trước mặt tôi, bà ấy cũng vậy, như thể sợ một khắc sau là tôi hủy đi cuộc sống tốt đẹp trong căn nhà này của họ vậy.
Bà kéo ghế đến ngồi cạnh tôi, nhỏ giọng nói:
"Huyên Huyên, con chịu trò chuyện với dì không?"
Đúng là tâm trạng tôi không tốt thật, thậm chí mấy hôm nay còn không nói chuyện với Yến Dương.
Với bà ấy cũng thế, bỗng tôi không còn sức lực nào để giả vờ thành một đứa con ngoan nữa.
Thấy tôi không trả lời, bà chỉ im lặng một lúc, sau đó tự mình tiếp tục nói.
"Dì và ba con thảo luận rồi, hai người dì và ba con luôn cho rằng thi đại học không thể quyết định được cuộc đời tương lai của con, nó chỉ là cho con thêm một lựa chọn nữa thôi." - Bà nói.
"Dì và ba con tôn trọng bất cứ quyết định nào của con, con muốn thi lại hay là muốn đi báo danh thì dì và ba con vẫn luôn ủng hộ một cách vô điều kiện."
Có lẽ nỗi an ủi duy nhất trong năm ấy đối với tôi là thi xong có điểm rồi mới nộp giấy báo danh, nhưng an ủi như vậy hình như cũng không có tác dụng gì, thể diện của tôi đều bị hủy hết trong một chốc, đả kích này làm tôi biết được rằng, người bò ra khỏi đầm lầy như tôi thì xác định là không thể lên được cung trăng đâu.
Vị trí của tôi là ở đó, tôi leo lên không được đâu.
Dì nói xong liền rời đi, nhưng tôi vẫn chưa lựa chọn được.
Lúc đó Yến Dương kết thúc thi cuối cấp, sau đó vài ngày, em lặng lẽ đi theo tôi.
Trong mấy ngày ngắn ngủi thôi, chuyện gì hư tôi đều làm hết.
Hút thuốc, tôi thổi khói vào mặt khiến em sặc tới mức ho khan.
Uống rượu say mèm, đẩy em lộn nhào qua một bên.
Đánh nhau với người trong quán net, bị tụi lưu manh làm rách mặt, Yến Dương sợ hãi chạy đến ôm tôi khóc, khóc như thể tôi chết rồi vậy.
Tôi dằn vặt chính mình, cũng dằn vặt em, không muốn về ngôi nhà đó của em nên len lén chạy về ngôi nhà rách nát lúc trước.
Một mình tôi ở đó hai ngày, tâm trạng rất kém, ngày nào cũng không ra ngoài, trốn ở đó hút thuốc ăn mì gói, trong nhà bị tôi quậy thành một đống bề bộn.
Thật ra tôi biết, thi thất bại không đến mức làm tôi sa sút tinh thần tới vậy, sở dĩ như vậy là vì từ khi tôi vào nhà họ Yến, thành tích là thứ duy nhất khiến tôi kiêu ngạo được, là thứ duy nhất tôi có thể hơn được Yến Dương, trước mặt em, chỉ có thành tích ưu việt mới có thể làm tôi tự tin hơn được một chút xíu, nhưng tôi vẫn thất bại, tôi bị đánh hiện về nguyên hình.
Điều này rất đau khổ, tôi ngụy trang suốt lâu như vậy, làm người lâu như vậy lại phát hiện ra thì ra mình vẫn là ma.
Tôi không biết Yến Dương sao lại mò ra được tới đây, tôi chưa bao giờ nói với em địa chỉ nơi này cả.
Khi có người đến gõ cửa, tôi còn chẳng thèm quan tâm, đến khi nghe thấy giọng Yến Dương bên ngoài gọi tôi:
"Anh hai, anh có đây không?"
Lúc đó đã trễ lắm rồi, hơn mười một giờ, tôi định không lên tiếng không muốn gặp em, nhưng nơi này thật sự không an toàn, một người sạch sẽ như Yến Dương nửa đêm lại đảo qua đảo lại ở con phố này thì em đừng mơ có thể sạch sẽ mà bước ra.
Tôi mở cửa, có lẽ em bị sự lôi thôi lếch thếch của tôi dọa sợ, đứng sững ở đó nhìn tôi nửa ngày không nói chuyện được.
Tôi cau mày ngậm điếu thuốc nghiêng người cho em vào trong.
Mùa hè chỗ này không giống nhà em, không có điều hòa, quạt máy cũ rích bẩn thỉu, dáng vẻ quay quay ấy giống như có thể ngã chổng vó bất cứ lúc nào.
Yến Dương nắm lấy tay tôi hỏi:
"Sao anh không về nhà ạ?"
Tôi đóng cửa lại, chỉ về phía phòng ngủ:
"Đi ngủ, mai về đi."
Nói xong tôi nằm xuống sàn phòng khách, em nhìn tôi một lúc, sau đó cũng nằm xuống bên cạnh tôi.
"Em rất nhớ anh."
Thuốc còn chưa hút xong, tôi trở mình đưa lưng về phía em.
Em áp lại rất gần, nóng hầm hập, khó chịu cực kỳ.
Em nói:
"Ba mẹ nói anh đi qua nhà bạn ở, em đã thấy sai sai rồi."
Em dán sát đến, khi nói chuyện cằm em cọ vào vai tôi:
"Anh, sao anh lại nói dối em, không phải nói nơi này đã dở đi rồi sao?"
Tôi bị em làm phiền rất buồn bực, ngồi dậy đi chỗ khác nằm.
Em giống như một chiếc đuôi, tôi không vứt đi được, đi tới đâu là theo tới đó.
Tôi vào phòng ngủ, nếu em đã không ngủ giường thì muốn ngủ đâu đó thì ngủ đi, tôi nằm lên giường.
Kết quả là em lại chen lên, hai người nằm trên chiếc giường đơn cũ nát, chúng tôi không thể không áp sát vào đối phương.
Tôi mặc một chiếc áo ba lỗ nằm ngửa ra hút thuốc, tàn thuốc rơi thẳng lên người tôi.
Yến Dương đang nằm nghiêng, thổi mạnh tàn thuốc trên người tôi đi, em nói:
"Anh không về nhà em cũng không về nhà nữa."
Đầu em dựa lên vai tôi:
"Em thích ở đây, em muốn ở đây với anh."
Không thể nào có người thích nơi này được.
Yến Dương nói em thích, tôi không tin đâu, giống như tôi từ đầu tới cuối đều không tin em và mẹ em thật lòng tốt với tôi vậy.
Đôi lúc khi đêm tối tĩnh lặng một mình tôi suy nghĩ mấy chuyện này thì một "tôi" khác sẽ nhảy ra, người đó trào phúng tôi "mày đúng là không biết điều".
Tôi không biết Yến Dương đã ngủ từ lúc nào, khi tôi cẩn thận bước xuống giường thì em đang ngủ rất say.
Đúng là một đứa nhỏ không tim không phổi, nơi thế này mà cũng ngủ được.
Đêm tối rồi, bên ngoài vẫn còn rất phức tạp, còn có người đang đánh nhau, mắng chửi nhau, chuyện này ở đây đều rất bình thường, buổi tối còn náo nhiệt hơn cả buổi sáng.
Tôi đóng cửa sổ lại, dời vị trí quạt máy qua cho Yến Dương nhưng không để gió trực tiếp thổi vào người em.
Tôi nhìn đồng hồ, hơn một giờ rồi.
Tôi ra khỏi phòng ngủ, ngồi trong phòng khách bề bộn hút thuốc.
Buồn bực thật sự, tôi không muốn gặp Yến Dương.
Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng khi em đứng trước mặt tôi vĩnh viễn thấy mình rất tự ti mặc cảm.
Trong một đêm mùa hè nóng nực, những suy tư bức bách, tay tôi đang kẹp lấy điếu thuốc xoa mạnh lên huyệt thái dương đau đớn của mình.
Yến Dương mở cửa bước ra ngoài, nhỏ giọng hỏi:
"Anh, sao anh không ngủ?"
Có lẽ rằng lúc nãy tôi đã làm em tỉnh giấc.
"Em ngủ đi. Đừng phiền anh." - Tôi bực bội.
Yến Dương mím môi lại, dáng vẻ hơi không vui.
Chúng tôi cũng được tính là đã quen biết nhiều năm, sớm tối bên nhau, em vui hay không tôi nhìn cái là biết ngay.
Em đứng dựa vào tường, giống như đang bị phạt.
Vốn dĩ tôi đã không vui vẻ gì, nhìn thấy em như vậy liền chợt có suy nghĩ xấu xa.
"Yến Dương, qua đây."
Thấy tôi gọi em liền mỉm cười, chạy bước nhỏ qua ngồi bên cạnh tôi.
Trên người Yến Dương mang theo một chút hơi nóng, làm đêm hè nóng ẩm càng trở nên khó chịu.
Căn nhà này chỗ nào cũng bẩn, khi em đến không bao lâu, áo thun màu trắng đã bị cọ bẩn hết mấy chỗ.
Tôi nói:
"Hút thuốc không?"
Em sững người.
Tôi bắt đầu giở trò, kẹp điếu thuốc đưa tới trước mặt em:
"Thử xem."
Nếu như ba tôi hoặc mẹ em biết tôi làm chuyện này chắc là sẽ quét tôi ra khỏi nhà luôn.
Yến Dương do dự một lúc, nắm lấy tay tôi, áp người đến thật sự rít một hơi.
Bị sặc, em bám vào người tôi ho khan điên cuồng, ho tới mức nước mắt cũng trào ra.
Bắt nạt em xong, tâm trạng tôi tốt lên được rất nhiều, mặc em bám lấy tôi, thỏa mãn mỉm cười tiếp tục hút thuốc.
Em hỏi tôi:
"Cái này nồng quá, sao anh lại thích ạ?"
"Em lớn lên rồi sẽ biết thôi."
Câu này tôi nói như kiểu cố tỏ ra mình là một người lớn từng trải vậy, nhưng lúc đó đúng là tôi đã trưởng thành rồi, so với em 15 tuổi thì chẳng phải đã là người lớn rồi sao.
Có điều tôi không nói với em rằng có rất nhiều việc mà một số người cả đời cũng không biết được, bởi vì sống quá hạnh phúc.
Tôi chỉ vào cửa sổ bên cạnh:
"Mẹ anh nhảy xuống từ chỗ đó đấy."
Yến Dương ôm lấy cánh tay tôi, quay sang nhìn cánh cửa sổ ấy.
"Lúc đó anh không có ở nhà, cũng không biết lúc bà ấy nhảy đầu óc có đang tỉnh táo hay không."
Rốt cuộc là cố ý tự sát hay là không cẩn thận trượt chân, không ai biết được cả, thắc mắc này đã được bà ấy mang đi cùng vào mồ chôn rồi.
Tôi nói:
"Sau này anh không muốn sống nữa thì sẽ cũng nhảy từ đây xuống, tới lúc đó em nhớ đến xem."
"Không được!" - Yến Dương cau mày quay đầu lại, em lại bấm móng tay vào tôi, chảy máu luôn rồi.
Tôi cười em:
"Liên quan quái gì đến em."
"Không được là không được!"
Hiếm khi Yến Dương biểu hiện một cách quyết liệt như vậy với tôi.
Nói xong lời này, em lại nhìn tôi gần như là đang khẩn cầu, môi dán vào vai tôi, dáng vẻ tủi thân không chịu được.
"Anh cũng đâu nói bây giờ phải đi chết." - Tôi hút một ngụm thuốc, đẩy em ra.
"Nóng, tránh ra đi."
Tôi đứng dậy đi lấy nước uống, Yến Dương vẫn ngồi ở đó.
Khi tôi bưng nước quay lại, Yến Dương đang ôm lấy đầu gồi ngồi đó thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đang nghĩ gì vậy?" - Tôi nói.
"Muốn thử nhảy xuống à?"
"Không."
Em nhào đến cướp lấy nước của tôi uống.
Đêm hôm đó không ai trong chúng tôi quay lại chiếc giường đó ngủ cả, tôi ngồi dựa vào vách tường, còn Yến Dương gối đầu lên đùi tôi ngủ.
Sau đó nữa, tôi từ bỏ ôn thi lại, lên xe lửa đi tới nơi xa học đại học trong nước mắt không ngừng của Yến Dương.
Hôm tôi đi ấy, Yến Dương đứng ở hàng chờ khóc không ngừng, tôi nhìn em cách một ô cửa sổ, thấy rất phiền.
Xe lửa khởi hành chẳng bao xa, tôi nhận được tin nhắn đến từ Yến Dương, em nói:
"Anh, đợi em được nghỉ sẽ đi thăm anh."
Tôi không trả lời, không muốn để ý em.
Có điều điều làm tôi không ngờ được nhất là chưa đợi đến kỳ nghỉ em đã chạy đến tìm tôi rồi.
Mùa đông năm ấy, những ngày cuối năm bên tôi rất lạnh, sắp đến cuối kỳ, tôi ngâm mình cả ngày trong thư viện.
Thật ra trường này của tôi cũng khá tốt, như ba tôi đã nói đó, cho dù thi đại học tôi phát huy không tốt, nhưng không tốt mức nào đi nữa thì cũng có thể đi học ở một trường đại học hàng top.
Trên đường từ thư viện về ký túc xá, tôi nhận được điện thoại của ba, nói Yến Dương làm xong chứng minh nhân dân là lén chạy đi mua vé, tự ngồi xe lửa đi kiếm tôi rồi.
Nghe giọng điệu này của ba tôi, tôi đã tưởng tượng được lúc đó ông ta lo lắng tới mức nào rồi.
Cục cưng của ông ta, đứa con trai bé bỏng của ông ta, thế mà lại vì một thằng con trai có cũng được không có cũng không sao lén chạy ra ngoài.
Làm tôi nhịn cười không được.
"Con biết rồi." - Tôi nói.
"Yên tâm đi, con sẽ chăm sóc em thật tốt."
Khi Yến Dương xuống xe tôi đã đứng ở bên ngoài chờ em, lúc đó vẫn còn có thể mua vé chờ, tôi hỏi em ở toa bao nhiêu, sau đó khi xe lửa vừa vào trạm là có thể đứng ở bên ngoài đợi rồi.
(Hiện tại vé chờ đã bị hủy vì để phòng ngừa những người trà trộn vào xe lửa mà không mua vé xe)
Yến Dương chưa từng đến nơi nào lạnh như thế này, vừa xuống xe đã lạnh tới mức rụt vai lại.
Em nhìn thấy tôi, chun mũi lại ai oán nói:
"Em còn định tạo sự kinh ngạc cho anh mà!"
"Cái này là kinh hãi."
Lạnh gần âm 30 độ, em mặc có mỗi cái áo khoác mỏng, tôi cố ý mang theo một chiếc áo lông qua cho em, rồi tháo khăn choàng trên cổ mình xuống quấn lên cổ em.
"Anh, ba nói với anh gì thế?"
Yến Dương vẫn thấy hơi sợ.
"Biết nói gì nữa? Nói đợi em về thì đánh em gãy chân em thôi."
Tôi đeo ba lô của em, em ôm cánh tay tôi, chúng tôi thân mật đến mức làm mọi người xung quanh nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
"Ba không vậy đâu." - Yến Dương nói.
"Em có viết giấy để lại cho ba mẹ rồi."
"Em để đâu?"
"Trong thùng gạo, lúc nấu cơm chắc chắn sẽ nhìn thấy được."
Cũng chỉ có mỗi em mới nghĩ ra được cách để lại lời nhắn này thôi.
Hôm Yến Dương đến, ban ngày tuyết vừa rơi, chúng tôi đứng trong gió lạnh đợi xe buýt, sau đó ngồi xe buýt lắc lư về hướng trường tôi.
Em cứ ôm lấy tôi, hai tay quấn vào cánh tay tôi, giống như sợ đi lạc trong thành phố xa lạ này vậy.
Ban đầu tôi cứ nghĩ, trong nửa năm tôi rời đi thế này Yến Dương có quên mất tôi là ai hay không, có nhập bọn với đám bạn học không biết là thân thật hay chỉ là chơi bời vậy thôi không.
Tôi vẫn đang lo lắng, thực sự lo lắng rằng tôi không còn là người duy nhất em có thể bỏ ra một cách vô điều kiện nữa.
Dù rằng ở rất xa ngôi nhà đó, nhưng toan tính vẫn vang vọng trong lòng tôi, tôi không muốn dễ dàng bỏ qua cho họ.
Hình như Yến Dương đã thấm mệt vì ngồi xe, em dựa vào người tôi ngủ gật.
Đôi lúc nhìn Yến Dương tôi cũng thấy lòng mình tức giận, cũng rất mâu thuẫn, một mặt cảm thấy em vô tội, mặt còn lại lại cảm thấy em cũng là một thành viên trong gia đình ấy nên không vô tội chút nào.
Ba tôi gọi tới, Yến Dương giật mình tỉnh dậy.
Tôi nghe máy, đúng y như rằng là vì lo lắng cho con trai nhỏ của ông ta.
"Đến rồi, bọn con đang ở cùng nhau, yên tâm, con biết rồi."
Yến Dương không nói tiếng nào lén chạy qua đây, không xin nghỉ ở trường mà trốn luôn, chỉ cần nhìn qua điểm này thôi thì đúng thật là một thiếu niên phản nghịch.
Có điều vậy cũng tốt, tôi thích dáng vẻ em dằn vặt ngôi nhà đó thành gà bay chó chạy đấy.
Không hổ là em trai ngoan của tôi.
Cúp máy, Yến Dương hỏi:
"Ba nói gì vậy ạ?"
"Nói đợi em về đi đánh gãy chân em."
Yến Dương chui rúc vào lòng tôi mỉm cười, sau đó dứt khoát nằm úp lên người tôi nghỉ mệt mãi đến lúc xuống xe.
Tôi xuống xe trước em đi theo phía sau, dưới đất trơn, em lại không cẩn thận, lúc xuống xe suýt nữa thì trượt té, trực tiếp ngã lên người tôi.
Yến Dương oán trách:
"Giật cả mình."
"Em cũng làm anh giật mình đấy."
Tôi kéo em đi, nghe thấy em hỏi tôi:
"Chúng ta đi về ký túc xá anh sao?"
"Không."
Ký túc xá bốn người, bốn chiếc giường, làm gì có chỗ cho em ngủ.
Tôi dẫn em đi tới một khách sạn nhỏ bên cạnh trường học, điều kiện không tốt lắm, nhưng ít nhất là nhìn vẫn sạch sẽ.
Mặc dù bên ngoài tuyết rơi lạnh lẽo, nhưng phòng có cung cấp máy sưởi nên rất ấm áp.
Vào phòng, Yến Dương dễ chịu nằm thẳng lên giường, không thèm động đậy nữa.
Tôi đóng cửa lại đặt ba lô của em xuống, bước qua gỡ khăn choàng cổ cho em, rồi lại lật cái bộ xương lười biếng ấy lại, cởi áo lông và áo khoác cho em.
Yến Dương nói:
"Anh ơi, em nhớ anh quá đi."
Khi nói câu này, em nhìn tôi chằm chằm đến độ khiến tôi muốn thở dài.
Tôi tiện tay vứt áo lên mặt em:
"Rửa mặt đi, đi ngủ."
Yến Dương ngồi dậy, ôm áo khoác của em vào lòng, không nhúc nhích gì nhìn tôi.
"Ngày mai anh mua vé, em về đi." - Tôi nói.
"Tự nhiên chạy qua đây, không đi học nữa sao? Không thi cử luôn?"
Tôi quay đầu nhìn em, cố ý nói:
"Chỉ vì nhớ anh mà chạy đến tìm anh, vậy sau này phải làm sao? Em đi nước ngoài rồi cũng cứ thích thì chạy về thăm anh luôn sao?"
Yến Dương nhíu mày lại:
"Em không đi nước ngoài."
"Em nói với mẹ rồi, em cố gắng học họ sẽ không tống em đi đâu."
Ai cũng biết được em nên đi nước ngoài, sẽ học ở học viện âm nhạc của em, trong lòng Yến Dương cũng rõ mà.
Tôi không chào đón em, nhiều năm vậy rồi vẫn không chào đón em, nhưng cũng không cách nào trơ mắt nhìn em vì một số nguyên nhân kỳ cục nào mà hủy đi tiền đồ của mình được.
Nhìn lại mới thấy, đúng là tôi vẫn không đủ ác, hơn nữa giờ còn trưởng thành hơn, oán hận trước đây cũng nhạt dần.
Chuyện này khiến tôi thấy rất buồn nôn, không phải buồn nôn em, mà là buồn nôn chính mình.
Tôi chợt thấy mình giống như một tay sai nhà họ mua về vậy, cho tôi chút trái ngọt là tôi liền quên đi mình là ai rồi.
Tôi không để ý em nữa, tự đi vệ sinh cá nhân rồi nằm trên chiếc giường còn lại.
Tôi quay lưng về hướng Yến Dương, nhắm mắt lại nhưng không cách nào ngủ được, lúc nào tôi cũng lắng nghe động tĩnh trong căn phòng, em dọn dẹp đồ đạc, em rửa mặt súc miệng, vệ sinh cá nhân xong ra ngoài tắt đèn.
Yến Dương áp người đến, giở chăn của tôi lên chui vào trong, em nói:
"Anh ơi, em nhớ anh."
Sau đó tôi thường hay nghĩ, khi xưa Yến Dương làm rất nhiều việc, nói rất nhiều lời gần như không phải cố ý, em không ngốc như tôi nghĩ, thậm chí còn thông minh hơn cả tôi.
Câu "anh ơi, em nhớ anh" này làm tôi không cách nào nhẫn tâm bỏ mặc em được, trở mình lại, nằm thẳng nhìn vào màn đêm tối đen kia nói:
"Ngủ đi."
Yến Dương mỉm cười, ôm lấy cánh tay tôi, nhấc chân lên gác lên người tôi:
"Chúc anh ngủ ngon."
Mấy năm nay số lần tôi và Yến Dương ngủ cùng nhau đếm trên đầu ngón tay, nhất là sau khi tôi biết xu hướng tính dục của em.
Không phải là tôi kỳ thị đồng tính gì, chỉ là thấy nếu em đã thích con trai, cũng có nghĩa là em sẽ có những suy nghĩ về cơ thể của đàn ông, cho dù chúng tôi là anh em ruột thì cũng nên giữ một khoảng cách nhất định.
Nhưng hình như Yến Dương không hề suy nghĩ như vậy.
Em rất thích bám dính theo tôi, về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Mặc dù nhiều lúc tôi cảm thấy chán ghét sự thân mật thế này của em, nhưng phần lớn là thấy không có gì khó hiểu cả.
Chúng tôi sống bên nhau sáu năm, người lớn trong nhà bận công việc nên trong sáu năm này thời gian chúng tôi bên nhau nhiều hơn so với tất cả những người khác, thêm cả sự thiện cảm và sự ỷ lại kỳ lạ của em đối với tôi, thân mật với tôi đã trở thành thói quen rồi.
Phản ứng lúc đó của tôi đúng là hơi chậm chạp thật, không phát hiện ra rằng tôi đối với em mà nói không chỉ đơn thuần là anh trai mà thôi.
Mà tôi vẫn quen coi em là một đứa trẻ, không hề ý thức được rằng hai người con trai 19 tuổi và 16 tuổi ôm nhau ngủ như vậy có gì không thỏa đáng, hơn nữa một trong hai người còn từng bày tỏ rằng mình thích người đồng tính.
Tối hôm đó Yến Dương ngủ rất ngon, nhưng tôi thì không.
Nửa đêm máy sưởi cấp hơi hấm cực cao, nóng tới mức Yến Dương đá chăn đi, sau đó thì lại thấy lạnh, em mơ mơ màng màng chui vào lòng tôi, tôi bị em đánh thức, kéo chăn ra quấn lên cho em, cổ tôi bị em siết chặt đến khó chịu.
Tôi thấy em rất phiền, vừa thấy phiền lại vừa không muốn đẩy em ra, cảm giác giằng co ấy làm tôi không ngủ được.
Sáng hôm sau tôi mới nhận ra được mọi chuyện bắt đầu trở nên kỳ quặc, khi trời sắp sáng tôi mới hơi lim dim muốn ngủ, khi vừa sắp ngủ lại bị người trong lòng cọ tới cọ lui đến tỉnh giấc.
Chàng trai 16 tuổi chào cờ rồi, hoặc là lúc đó em không chỉ có mỗi chuyện chào cờ buổi sáng thôi đâu.
Yến Dương ôm cánh tay tôi, thân dưới cứ cọ vào người tôi, nơi đó cương lên rất rõ ràng, khiến tôi thấy rất ngượng nghịu, anh em thân thiết đến mức nào đi nữa thì có hành vi này cũng sẽ không chịu được đâu.
Tôi muốn đẩy em ra, gọi em dậy, nhưng còn chưa nhúc nhích đã nghe thấy giọng nói khe khẽ, mềm mại tựa như tiếng mèo nhỏ mời gọi vậy.
Gương mặt Yến Dương ửng hồng, không biết là vì nóng hay là vì chuyện gì.
Nói không biết chỉ là vì tôi không muốn nghĩ nhiều thôi, trên thực tế thì chuyện này tôi hiểu hơn em nhiều.
Tôi sợ gọi em dậy sẽ làm em khó xử, ban đầu chỉ có thể cố nhịn, cứ nghĩ nhịn chút đi, đợi khi em tỉnh dậy thì chuyện này coi như qua rồi, kết quả là khi tôi nhắm mắt lại giả vờ ngủ, phản ứng của em lại càng lúc càng mãnh liệt.
Bàn tay Yến Dương sờ soạn khắp nơi trên người tôi, sờ đến mức khiến tôi đổ mồ hôi lạnh, không thể không chụp lấy tay em lại, mở mắt ra.
Yến Dương cũng đã thức, đôi mắt em mơ màng, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần, đợi đến khi em phản ứng lại được thì mặt em đã đỏ như quả cà chua, dứt khoát lấy chăn trùm đầu lại, nói gì cũng không chịu chui ra.
"Ngộp chết đi cho rồi." - Tôi xuống giường, cuối cùng cũng thở ra nhẹ nhõm.
Tôi không để ý tới Yến Dương, tự đi vào nhà vệ sinh khóa trái cửa lại, cúi đầu nhìn đũng quần của mình tức giận muốn mắng chửi.
Tôi có cứng rồi.
Tôi bị Yến Dương sờ tới mức có phản ứng rồi.
Nếu nói trong tim mỗi người đều có mầm ác, vậy thì người trồng cái mầm này xuống chính là ba tôi, người khiến nó nảy mầm nở hoa có lẽ là Yến Dương của ngày hôm đó.
Tôi đứng dưới vòi sen sối nước lạnh, cầm mạnh lấy dục vọng cương lên vì em mà xuống tay ác độc, đối đầu với chính bản thân mình.
Lúc đó tôi không biết mình rốt cuộc thế nào, cuối cùng là ngồi xổm xuống dưới nước lạnh bật khóc.
Nói như vậy thì nghe khá là vô dụng, nhưng lúc đó trong tim tôi đều là sự chán ghét, chán ghét chính mình, chán ghét ba tôi, và cũng bắt đầu chán ghét Yến Dương.
Tôi điều chỉnh lại tâm trạng của mình bước ra, Yến Dương đang ngồi trên giường lục lọi trong ba lô của em.
Em nói:
"Anh ơi, em có mang quà cho anh."
"Không làm đà điểu nữa à?" - Tôi hỏi em.
Em nhìn tôi cười, mặt vẫn còn đỏ.
Em đưa cho tôi một chiếc hộp, gói gém rất tinh xảo, còn thắt cả nơ bướm.
Tôi nhận lấy, hỏi em là cái gì, em nói:
"Socola, quà giao thừa ạ."
Hôm đó là ngày cuối cùng của năm, Yến Dương đặc biệt đến chơi giao thừa với tôi.
Khi em bước ra từ trong phòng tắm, em không mặc áo, để lộ ra nửa thân trên vừa gầy vừa trắng, vẫn là dáng vẻ như thiếu dinh dưỡng ấy.
"Anh hai tắm nước lạnh."
Em hỏi tôi:
"Có phải anh ấy ấy rồi không?"