Năm lớp 11 kia, có một anh chàng ngầu bá cháy con bọ chét chuyển tới đối diện nhà Đồng Tân.
Mặt mày đẹp đẽ ánh mắt lại lạnh lùng, trên cánh tay anh có cái hình xăm nhìn vô cùng dữ tợn.
Còn thường xuyên có một chiếc xe vô cùng sang chảnh đậu trước cửa nhà.
Đồng Tân thở dài, đẹp trai ngầu lòi như thế này rồi sẽ bị phú bà bao nuôi thôi. Nhân sinh không còn đường lui, thật sự đáng tiếc đáng tiếc.
Vì thế mỗi lần nhìn thấy anh cô đều im lặng trốn đi.
Hôm đó ở trong con hẻm nhỏ.
Hoắc Lễ Minh gặp phiền phức.
Đồng Tân đứng xem ngây người, trước giờ chưa từng thấy người đàn ông nào phách lối kiêu ngạo đến thế.
Trong trận đánh, anh bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhướn mày nhìn cô cười nhạt, “Không phải em sợ tôi lắm ư? Sao hôm nay không trốn nữa?”
Sau đó, sinh nhật mười tám tuổi.
Trong ánh nến lập lòe cô chắp hai tay vào nhau.
Tiểu Hoắc gia hỏi: “Em ước cái gì vậy?”
Đồng Tân thành kính cầu: “Sớm ngày trở thành phú bà.”
–
Đồng Tân, có nhũ danh là Tân Tân.
Tiểu Hoắc gia cười cười gật gù, “Ờm, ngôi sao nhỏ của tôi (*).”
(*) Nguyên văn nhũ danh của Tân Tân là ‘辛辛’ đọc là [xīn xīn].
小星星 – Ngôi sao nhỏ, đọc là [xiǎo xīngxīng], chơi phép đồng âm với tên của Tân Tân. Đồng thời giải thích cả nhan đề truyện.
CHÚ THÍCH:
Cô nhóc vui vẻ xinh đẹp chữa trị x Anh trai ngầu lòi có gương mặt lạnh nhưng trái tim ấm áp.
Hơn kém như bảy tuổi, đây là một câu chuyện ngọt ngào ấm áp.
Tag: Đô thị tình duyên, nghiệp giới tinh anh, dốc lòng nhân sinh, điềm văn
Nhân vật chính: Hoắc Lễ Minh, Đồng Tân | Vai phụ: Đồng Tư Niên, Ninh Úy, Tân Diễm, Đường Kì Sâm.
Một câu tóm tắt: Cho em một hạnh phúc mà em sẽ trưởng thành hơn.
Lập ý: Thanh xuân tựa cơn gió, trau dồi mà trưởng thành.