Cúc Niên Niên dành năm phút để phổ cập thêm về chỗ trai bao kia cho cô biết.
“Nghe nói người đàn ông đẹp trai nhất Thanh Lễ sẽ ở đó đấy.”
“Rất đắt đỏ luôn, phải đến một trăm vạn tệ một đêm á.”
“Chỉ cần trả tiền thì có thể yêu cầu họ làm bất cứ điều gì.”
Vẻ mặt Đồng Tân phức tạp, “Sao cậu hiểu rõ quá vậy?”
“Mẹ nuôi của tớ thường xuyên đến đó mà.”
…. Được rồi.
Khi tiếng chuông vào học vang lên, Đồng Tân lên tiếng sửa lại câu nói vừa rồi của cô bạn: “Người đàn ông đẹp trai nhất Thanh Lễ không có ở đó đâu.”
“Hả?’
Đồng Tân nói với giọng chắc nịch: “Mà ở nhà tớ cơ.”
…
“Là anh trai tớ đấy.”
Lúc giáo viên toán đẩy mắt kính bước vào phòng học, Đồng Tân quay đầu nhìn chỗ ngồi phía sau bên mé phải theo bản năng. Sau đó cô nhỏ giọng hỏi: “Tiết Tiểu Uyển lại không đến à?”
Cúc Niên Niên gật đầu: “Nghe nói hình như nghỉ học rồi.”
Trong ấn tượng của cô, thành tích của Tiết Tiểu Uyển rất tệ, kiệm lời và chỉ có hai chiếc áo bông thay qua đổi lại vào mùa đông. Đồng Tân biết cô ấy có một người anh trai rất hung dữ, nhưng không ngờ lại khó khăn đến mức phải thôi học.
Trước nay Đồng Tân vốn không phải người thích xen vào chuyện của người khác nên sau khi đáp tiếng “ừ” thì cô nghiêm túc nghe giảng bài.
Buổi tối, Đồng Tân đột nhiên nhớ ra một việc. Cô đã quên xuất những tấm ảnh chụp buổi hoạt động nhân ái của xã khu hôm chủ nhật. Vậy nên khi làm xong bài tập, cô lập tức mở máy ảnh lên.
Bắt đầu từ tấm 30/120 thì có hơn 20 tấm chụp người hàng xóm mới.
Nói một cách công bằng, vẻ ngoài của hàng xóm mới cũng khá được, rõ ràng đường nét khuôn mặt rất nam tính nhưng lại ăn ảnh một cách bất ngờ.
Dáng người của anh hàng xóm này cũng rất OK, thân cao chân dài, hình xăm trên cánh tay trông có đôi chút thần bí.
Vào mùa đông mà anh chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay. Đồng Tân chợt nhớ đến club Cự Lãng, nếu hàng xóm mới có thể mua nhà trả thẳng thì chắc chắn sức khỏe rất tốt.
Khoan đã, Đồng Tân lập tức lắc lắc đầu —- Nghĩ gì vậy trời!
Ở căn nhà bên cạnh, đây là lần đầu tiên Hoắc Lễ Minh chịu làm vệ sinh cho nhà cửa.
Hơn phân nửa tay áo được cuốn lên, hình xăm màu xanh làm cánh tay anh trông cường tráng thấy rõ. Hôm nay tâm trạng anh rất tốt, nguyên nhân là vì một tiếng trước Hoắc Lễ Minh nhận được cuộc gọi từ Thượng Hải. Bên kia nói Đường Kỳ Sâm đang đi công tác ở khu vực gần đây nên ngày mai sẽ đến thăm anh.
Đối với Hoắc Lễ Minh, Đường Kỳ Sâm vừa là thầy vừa là bạn, cũng là có duyên gặp gỡ. Người đã cứu anh ra khỏi bùn lầy và đưa anh đến mây xanh. Ở một mức độ nào đó thì anh ấy chính là người thân của Hoắc Lễ Minh.
Hơn bảy giờ sáng ngày kế tiếp, có một chiếc 911 trắng tinh khiết [1] đậu trước cửa. Hoắc Lễ Minh đứng dựa bên lan can, lúc nhìn thấy người trong xe thì nhướng mày mỉm cười. Trần Táp mặc đồ công sở, cũng cười tít mắt rồi đi về phía anh với dáng vẻ hiên ngang.
[1] Một mẫu xe của hãng Porsche
“Xa hơn tưởng tượng của chị.” Cô nói: “Quả nhiên là nơi chủ tịch Đường tìm.”
Hoắc Lễ Minh nghiêng đầu, không đứng đắn huýt sáo với cô một tiếng rồi bảo: “Chị Táp, chị mập lên rồi.”
“Em thôi đi.” Trần Táp không vui, “Chị đã gầy đi năm cân đó.”
Hoắc Lễ cười khẽ, sau đó đứng thẳng người và giang hai cánh tay ôm lấy Trần Táp: “Đã lâu không gặp.”
Trần Táp vỗ vỗ vai anh, mỉm cười đáp: “Đã lâu không gặp Tiểu Hoắc gia.”
Sáng sớm tinh mơ mùa đông, sắc trời trong trẻo, vẫn chưa đến giờ cao điểm đi làm nên trong tiểu khu cũng không có bao người. Trên lề đường ở bên ngoài cách đó mấy mét, Đồng Tân đang đi học và vô tình nhìn thấy cảnh tượng này.
Chân cô như bị dính keo, đứng im tại chỗ mãi không nhấc bước.
Đây là, đây là….. Mới sáng sớm đã bắt đầu làm việc rồi sao?
Hàng xóm mới cũng chăm chỉ phết nhỉ.
Cô không ngờ dù trong cảnh tượng này mà mình vẫn có thể moi ra ưu điểm của anh được.
Đồng Tân cảm khái trong nội tâm, đi một bước quay đầu ngó ba lần.
Chiếc xe sang đậu ven đường, ôm một chị gái xinh đẹp, anh còn mỉm cười dịu dàng chân thành nữa. Thế là Đồng Tân lập tức moi ra được ưu điểm thứ hai:
Chuyên nghiệp.
Trần Táp chạy một vòng trong nhà, sau đó nói: “Căn nhà này không tệ nha, lúc nãy chị đến thấy gần đây có rất nhiều trường học.”
“Đây là khu giáo dục mà nên rất nhiều là đúng rồi.” Hoắc Lễ Minh mở nắp chai nước rồi đưa cho cô, “Anh ấy thật sự bận rộn đến mức không thể phân thân à?”
Nghe thấy sự mất mát trong giọng điệu của anh, Trần Táp cười bảo: “Đây đâu phải ngày đầu tiên em quen anh ấy, vẫn luôn như vậy mà.”
“Sức khỏe anh Sâm vẫn tốt chứ ạ?”
“Tốt cả.”
Hoắc Lễ Minh cúi đầu im lặng một lúc ngắn ngủi.
Trần Táp khẽ thở dài: “Em đừng trách anh ấy, anh ấy có suy nghĩ của riêng mình mà.”
Một người bướng bỉnh và cứng đầu như Hoắc Lễ Minh bị đưa đến Thượng Hải, đến nơi này, sống tại một nơi không quen thuộc. Dù biết rõ anh không muốn đến đây nhưng anh ấy vẫn không hề cho lấy một cơ hội thương lượng.
Trần Táp nói: “Anh ấy đưa em đi để tránh đầu sóng ngọn gió thôi, chờ bên kia lắng xuống thì sẽ đón em về ngay.”
Lại một khoảng thời gian yên lặng rất dài, Hoắc Lễ Minh cụp mắt không để người khác nhìn thấy cảm xúc của mình.
Cuối cùng, anh cất giọng thờ ơ: “Em không trách anh ấy.”
Trần Táp gật đầu, cũng không vạch trần bộ dạng nghĩ một đằng nói một nẻo của anh.
Hoắc Lễ Minh thấy cô ấy đeo một chiếc vòng ngọc trên cổ tay bèn đổi chủ đề: “Chị mới mua à?”
Trần Táp như nhặt được vật quý báu, giơ tay quơ quơ và nói: “Chị mua được ở một tiệm đồ cổ trong chuyến du lịch đến Thanh Hải với con trai đấy. Ông chủ nói nó rất thần kỳ, còn bảo báu vật này có duyên với chị.”
Hoắc Lễ Minh gật đầu, “Ừm, có duyên với túi tiền của chị đấy.”
“Bị lừa hả?”
“Chất liệu của ngọc thạch này là loại trung bình, bên trong có quá nhiều sợi bông.” Hoắc Lễ Minh không nói quá nhiều, sau đó cười lộ ra hàm răng trắng, âm cuối kéo dài nghe rất lưu manh: “Nhưng đeo khá đẹp đó.”
Trần Táp cười phá lên rồi nhìn đồng hồ và nói: “Chín rưỡi chị có buổi bàn công việc nên đi trước nhé. Chị sẽ ở thành phố Thanh Lễ một tuần, nói trước luôn là bữa tối mỗi ngày do em mời ha.”
Hoắc Lễ Minh hừ một tiếng, “Xem như em đã nhìn ra rồi, anh Sâm bảo chị đến đây để giám sát em chứ gì.”
Trần Táp khịt mũi, “Sao em lại phát hiện ra thế?”
Hai người nhìn nhau rồi bật cười.
Trần Táp là giám đốc cấp cao của bộ phận phát hành niêm yết của tập đoàn, một người phụ nữ mạnh mẽ không thua kém đấng mày râu. Cô là cánh tay đắc lực đã làm việc hợp tác với Đường Kỳ Sâm nhiều năm. Lần này Đường Kỳ Sâm lại bị công việc vướng chân nên thật sự không đến được. Trần Táp một phần là được ông chủ nhờ vả, một phần cũng muốn đến thăm anh.
Trong một tuần tiếp theo, ban ngày Trần Táp làm việc, còn buổi tối sẽ đến đón Hoắc Lễ Minh đi ăn cùng.
Chiếc xe 911 cô lái vô cùng chói mắt.
Mỗi ngày tan học Đồng Tân đi ngang qua đều nhìn thấy chiếc xe chanh sả này đậu ở cửa. Cô nhìn đồng hồ theo bản năng, chỉ mới hơn năm giờ, phục vụ ban đêm của anh bắt đầu sớm thật đó.
Mười phút sau, Trần Táp đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Hoắc Lễ Minh nhìn cô nói: “Đau bụng à? Hay là đừng đi ra ngoài ăn nữa.”
“Tối hôm qua đi tiếp khách hộ nên uống hơi nhiều.” Trần Táp nói: “Không sao, đi thôi, chị cũng muốn lót bụng.”
Hai người ra ngoài, trên đường đi Trần Táp bỗng nhớ đến một chuyện, “Đúng rồi, lúc trước quên đưa cho em thứ này.” Cô chỉ chỉ một túi tài liệu ở hàng ghế sau.
“Nghe chủ tịch Đường bảo trước khi đến Thượng Hải em có đến sở cảnh sát. Anh ấy bảo chị chuyển cái này cho em.”
Hoắc Lễ Minh quay người ra sau, vươn cánh tay dài lấy đồ đến. Anh không gấp gáp mở ra, mà lưỡng lự cầm trong tay với vẻ mặt vô cảm.
“Không xem thử à?” Trần Táp hỏi: “Ngộ nhỡ là kết quả tốt thì sao?”
Hoắc Lễ Minh mỉm cười, không nói gì.
Nụ cười này rất bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh quá mức ấy cũng đại diện một điều rằng anh đã quen với kết quả. Sau nhiều lần trải qua, ngay cả thất vọng cũng dần trở thành chết lặng.
Anh mở ra xem được mấy tờ rồi nhét vào lại, vẻ mặt thản nhiên không hề dao động.
Trần Táp an ủi: “Không sao đâu, sẽ tìm được thôi mà.”
Ba mẹ Hoắc Lễ Minh gặp tai nạn xe mất sớm, nhưng anh còn có một người chị gái, lúc ấy hai người được đưa vào trại mồ côi. Về sau Hoắc Lễ Minh được nhận nuôi, khoảng thời đó bao nhiêu gập ghềnh và khúc khuỷu, chờ đến khi anh quay về trại mồ côi tìm lại chị thì người ta nói chị ấy đã tự chạy mất, hiện không rõ tung tích.
Trong những năm này, Hoắc Lễ Minh chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm cô, song vẫn chẳng có kết quả gì.
Anh cười thờ ơ, sau đó nói với giọng lười biếng: “Hai ngày trước em có đi in thông báo tìm người mất tích, ngày mai sẽ đi dán tờ rơi.”
Trần Táp cho rằng anh chỉ nói đùa, bèn cất tiếng: “Sắp tới rồi, nói rồi nha, bữa này do em mời.”
Tám giờ tối, Hoắc Lễ Minh ngồi xe về tiểu khu một mình.
Anh xuống xe trước hai trạm, cũng chẳng có gì cả, chỉ là anh muốn đi bộ hóng gió thôi.
Dòng xe cộ lao vút qua, đèn ở đuôi hóa thành một mảng lập lòe, thoạt đầu mới nhìn dường như chẳng khác biệt gì với Thượng Hải. Hoắc Lễ Minh hướng đôi mắt sâu thẳm nhìn về nơi xa xa, một tay đút trong túi, chân nhẹ nhàng đá văng cục đá nhỏ trên đường.
Đi được mấy mét thì bước chân anh chợt chậm dần, cuối cùng là dừng hẳn lại. Hoắc Lễ Minh hứng thú nhìn chiếc xe Hyundai màu trắng đang đậu ven đường.
Hai anh em nhà họ Đồng đứng bên cạnh xe, nắp capo mở lên, Đồng Tư Niên khom người kiểm tra động cơ. Một người khác…… Ánh mắt Hoắc Lễ Minh chú ý đến Đồng Tân. Có vẻ như cô rất thích mặc những trang phục màu thuần, chiếc áo lông vũ màu vàng sữa trở nên mềm mại hơn dưới đèn neon. Đồng Tân nhấc quai cặp, chắc là đã đợi rất lâu rồi, cô nhàm chán nhìn láo liên xung quanh.
Đồng Tân quay đầu và đối diện với ánh mắt của Hoắc Lễ Minh.
Cô lùi về sau một bước theo bản năng dù rằng giữa hai người đã cách ít nhất là ba mét.
Hoắc Lễ Minh đi đến hỏi: “Xe hư à?”
Đồng Tư Niên ngẩng đầu lên, anh chưa từng gặp người này nên trong đôi mắt lộ vẻ nghi ngờ.
“Hàng xóm mới ạ.” Đồng Tân nhỏ giọng bảo.
Đồng Tư Niên hiểu ra bèn vỗ vỗ bụi bặm trên tay rồi cười nói với giọng bất đắc dĩ: “Ừ, xe hư. Hệ thống nhắc nhở động cơ gặp sự cố mà tôi không chú ý, chắc phải gọi xe kéo rồi.”
Thật ra thì cũng chưa đi xa nhà lắm nhưng quả thật là hết cách rồi.
Hoắc Lễ Minh tiến tới, “Để tôi xem thử cho.”
Lúc đi ngang qua bên người Đồng Tân, anh có thể cảm giác được cô nhóc này lại lùi ra sau một bước nhỏ.
Hừ.
Hoắc Lễ Minh cảm thấy hơi không thoải mái.
Anh dừng bước và híp mắt nhìn lướt qua Đồng Tân.
Đồng Tân không động đậy mà nói với Đồng Tư Niên: “Anh, trời hơi lạnh nên em đi bộ về trước đây.”
Nói xong thì xoay người rời đi, hoàn toàn chẳng có lương tâm gì cả.
Đồng Tư Niên lên tiếng: “Chú ý an toàn nhé, có chuyện thì nhớ gọi điện thoại cho anh.”
“Vâng.” Đồng Tân không quay đầu đáp, bước chân cũng càng lúc càng nhanh hơn, bộ dạng chẳng khác gì tránh nước lũ và thú dữ.
Hoắc Lễ Minh nheo mắt kiểm tra xe giúp Đồng Tư Niên.
Động tác của anh rất thành thạo, hơn nữa ý tưởng cũng cực kỳ hay. Sau khi tuốt hai sợi dây bên cạnh động cơ, anh loay hoay một hồi rồi cất tiếng: “Mối nối bị lỏng, chỉ cần vặn chặt lại là được rồi. Trên xe anh có hòm dụng cụ không?”
“Có đây.” Đồng Tư Niên quay người chạy về phía cốp sau.
Vẻ bề ngoài của Đồng Tư Niên rất trẻ trung, sống mũi cao thẳng, mắt hơi hẹp và dài. Lúc cười lên dễ khiến người ta rung động trước cặp mắt đào hoa của anh. Nhưng khí chất của anh nhã nhặn, không đem đến cảm giác phong tình mà tựa như một làn gió xuân thổi ùa vào mặt hơn.
Hai anh em họ trông rất giống nhau.
“Hơi đơn sơ, cậu xem có đủ dùng không?”
Hoắc Lễ Minh thu hồi tầm mắt rồi liếc nhìn hộp dụng cụ, sau đó cầm lấy chiếc cờ lê nhỏ: “Đủ rồi.”
Anh khom người với biên độ lớn hơn, tư thế sử dụng công cụ tương đối thành thạo. Theo động tác của anh thì có thể nhìn thấy hình xăm vật tổ chợt ẩn chợt hiện.
Đồng Tư Niên: “Cậu từng làm cái này à?”
“Từng chơi đua xe một năm nên cũng biết sửa đơn giản.” Hoắc Lễ Minh dùng lực tay phải vặn lại chỗ mối nối một lần nữa rồi nói: “Được rồi, anh thử lại xem.”
Đồng Tư Niên khởi động xe thì đèn báo sự cố đã tắt. Anh xuống xe, đưa cho Hoắc Lễ Minh một chai nước rồi chân thành nói: “Cảm ơn nhé.”
Hoắc Lễ Minh im lặng nhận lấy chai nước và chạm chai với anh ấy, anh hờ hững gật đầu, sau đó ngửa đầu uống nước.
Đồng Tư Niên cười, dựa vào cửa xe, nhàn nhã trò chuyện: “Tôi đã nghe Tân Tân nói có hàng xóm mới dọn đến bên cạnh lâu rồi. Vốn định đến chào hỏi nhưng công việc của tôi thật sự bận quá. Hôm nào mời cậu ăn cơm nhé.”
Hoắc Lễ Minh chỉ nắm bắt trọng tâm, “Em gái anh có nhắc đến tôi à?”
…. Nhắc thì đúng là nhắc rất nhiều lần nhưng tất cả đều không phải là lời khen.
Đồng Tư Niên tốt bụng nói sang chuyện khác, thân thiết đưa tay ra: “Xưng hô thế nào đây?”
Hoắc Lễ Minh chuyển chai nước sang tay trái rồi đưa tay phải nắm lấy tay anh, “Hoắc Lễ Minh.”
“Đồng Tư Niên.”
“Họ cũng gọi anh là bác sĩ Đồng.” Hoắc Lễ Minh hỏi: “Anh ở khoa nào?”
Đồng Tư Niên cười ôn hòa trả lời: “Khoa chăm sóc đặc biệt.”
Hoắc Lễ Minh giơ ngón cái khen ngợi: “Giỏi thật.”
Giữa đàn ông chỉ cần ba câu nói là có thể thấy rõ bầu không khí có hợp nhau hay không, từ ấn tượng đầu tiên đã nói rõ tất cả.
Một chiếc xe chậm rãi chạy trên đường, kích động những tiếng còi xe thúc giục thay nhau vang lên ở phía sau.
Hoắc Lễ Minh tìm hộp thuốc lá và quơ quơ với Đồng Tư Niên.
“Cảm ơn, tôi không hút thuốc.”
Hoắc Lễ Minh thản nhiên cúi đầu xuống, vì gió lớn khiến ngọn lửa mới bật lên bị dập tắt. Anh lại bật lửa lần nữa, cúi đầu vừa châm điếu thuốc vừa hỏi: “Bác sĩ Đồng, tôi có một thắc mắc.”
“Hửm?”
“Trông tôi rất hung dữ sao?”
Đồng Tư Niên ngơ ngác, không hiểu tại sao Hoắc Lễ Minh lại hỏi chuyện này. Song anh vẫn trả lời thắng thắn: “Bình thường.”
“Vậy tôi giống quái vật lắm à?”
Đồng Tư Niên oán thầm, chẳng có quái vật nào đẹp trai như anh đâu.
Nụ cười thản nhiên đã nói rõ câu trả lời.
Nhưng Hoắc Lễ Minh vẫn khó hiểu, “Nếu như vậy thì tại sao cô nhóc kia —– Em gái anh luôn đi vòng mỗi khi nhìn thấy tôi chứ?”
Anh nở một nụ cười hơi phóng khoáng, “Sợ tôi hả?”
Gió rét thổi qua, lọt vào cổ áo và đem đến cảm giác lành lạnh.
Đồng Tư Niên nhẹ nhàng nói đúng sự thật: “Cậu không hung dữ, không giống quái vật, mà em gái tôi cũng không sợ cậu. Có thể…..” Bác sĩ Đồng bỗng ngưng lại rồi sau đó nói ra từng chữ thật rõ ràng: “Là không phù hợp với gu thẩm mỹ của con bé thôi.”
__
Lời tác giả:
Đồng Tân vỗ vỗ mặt Tiểu Hoắc một cái, “Phải là toàn bộ mới đúng.”
**