Lần này xem như đã hoàn toàn kết thù rồi.
Đồng Tân tức giận gửi tin nhắn cho Đồng Tư Niên: [Em không bao giờ tham gia hoạt động nhân ái của xã khu nữa.]
Một giờ sau, Đồng Tư Niên gửi cho cô một chuỗi bao lì xì:
[Mua kẹo]
[Mua sữa bò]
[Mua váy]
[Mua kẹp tóc]
Cái cuối cùng: [Em gái ngoan.]
Đồng Tân khí phách chẳng thèm mở những bao lì xì này để bày tỏ sự tức giận khi bị người khác gọi là “Đồng Tử Vi” vào ngày hôm nay.
Buổi tối lúc ăn cơm, nồi canh cá do Tân Diễm nấu rất được chào đón, Đồng Thừa Vọng múc một chén rồi để một bên bàn chờ nguội, sau đó nói: “Lát nữa Tân Tân nhớ ăn canh nhé.”
“Tư Niên lại tăng ca à?” Đồng Thừa Vọng liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ, “Cảm giác đã lâu rồi không thấy nó.”
“Ông còn nhớ mình có một thằng con trai đấy à.” Tân Diễm chừa thức ăn lại cho Đồng Tư Niên rồi tiếp lời: “Nó nói tám giờ mới về nhà.”
“Hôm nay Tân Tân tham gia hoạt động của xã khu hả con?” Tân Diễm hỏi.
“Vâng.” Đồng Tân gắp một miếng cơm lớn, “Con đi thay anh, giúp mọi người chụp hình ạ.”
“Đúng lúc vừa mẹ gặp dì Hồ trên đường, dì ấy còn dặn mẹ nhắc con gửi hình cho dì đấy.”
“Con nhớ rồi ạ.”
Đồng Thừa Vọng thuận miệng hỏi: “Hôm nay đi tặng quà cho nhà nào vậy con? Nhà bà Vương à?”
“Không phải.” Đồng Tân cất giọng lanh lảnh trả lời: “Tặng cho nhà hàng xóm mới ạ.”
Đồng Thừa Vọng ngạc nhiên hỏi: “Nhà hàng xóm mới nào ta?”
“Thanh niên bất lương.” Đồng Tân bật thốt lên.
“Tân Tân.” Tân Diễm lập tức nhắc nhở, “Không được phép đánh giá người khác như vậy.”
Đồng Tân bĩu khóe miệng rồi đáp một tiếng “Vâng.” —— Nhưng trong lòng cô lại cho là như vậy.
“Tặng quà cho Tiểu Hoắc nhà bên cạnh sao?” Đồng Thừa Vọng thắc mắc, khó hiểu hỏi: “Cậu nhóc ấy còn cần quà nhân ái ư?”
Dường như Đồng Tân đã tìm được điểm để trút giận, bèn nói ra một mạch: “Anh ta rất thảm luôn ạ, nhà nghèo, ba mẹ mất sớm, còn có một người chị không rõ tung tích nữa.”
“Nhưng ba đã hỏi chú Tiểu Cường rồi.” Đồng Thừa Vọng nói với vẻ khó bề tưởng tượng: “Nhà của chú ấy không phải là cho thuê, mà là bán đấy. Bán cho Tiểu Hoắc rồi.”
Đồng Tân câm nín.
Đồng Thừa Vọng nhớ lại lần nữa, lúc này mới xác định chắc cú: “Không sai đâu, chú ấy đã nói chuyện với ba rất lâu, bảo là giá bán ra không tệ, khách hàng cũng rất thoải mái, trả tiền hết một lần luôn.”
Đồng Tân suýt thì không cầm nổi đôi đũa.
Mua nhà? Mà còn là trả tiền hết một lần cơ á?
Vậy mà anh ta còn chẳng biết xấu hổ nhận lấy hai hộp trứng gà ta kia!
Đồng Tân đếm kỹ những nhãn mác trên người anh hàng xóm mới này: Anh trai giang hồ, đàn ông xăm mình, thích mách lẻo, da mặt dày, còn có nói dối. Chắc hẳn chính anh ta cũng rất tuyệt vọng ha.
Tân Diễm kinh ngạc tiếp câu: “Mua à? Tiểu Hoắc trông rất trẻ tuổi, cậu ấy làm nghề gì vậy?”
“Trai.” Đồng Tân đột nhiên lên tiếng.
Cả bàn ăn trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, ba mẹ đồng loạt nhìn về phía cô.
Đồng Tân thật sự không cố ý đâu, sau khi hiểu ra muộn màng, cô bèn chỉ chỉ cái tô cách khá xa và nói: “Mẹ, con muốn ăn món vịt này.” [1]
[1] Chữ vịt (鸭) ở đây là một chữ trong cụm 鸭店 (male prostitution) ý chỉ những nơi có các nhân viên phục vụ, vũ công thoát y, những người đi khách đều là nam… Chữ “trai” mà Đồng Tân nói là “làm trai bao” ạ.
Lúc chín giờ tối, gió bên ngoài lại trở nên lạnh lẽo hơn.
Dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có mưa tuyết, một đợt khí lạnh mới sắp đổ đến nơi đây.
Đồng Tư Niên gọi điện thoại về nhà, nói rằng phòng hành chính không thể về nên tối nay anh sẽ không về nhà. Đồng Tân có hơi thất vọng vì cô đã mong chờ cả đêm nay, vốn còn định than khổ một lúc ngay trước mặt anh về việc người hàng xóm mới kia bắt nạt cô ra sao.
Gió to đập vào cửa sổ, những hạt mưa lớn cỡ hạt đậu như được bao phủ bởi một tầng băng đá tạo nên tiếng động vang dội mỗi khi nện xuống mặt đất. Đến Đồng Tân đang làm một tờ bài thi cuối cùng cũng mất tập trung vì âm thanh của sự thay đổi thời tiết. Cô ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ nhiều lần, sau đó để bút xuống, tìm hai cây dù trong ngăn tủ rồi rón rén đi ra ngoài.
Vào thời điểm này, bên ngoài đường chẳng có nổi một bóng người. Nhiệt độ lạnh hơn tưởng tượng của cô, gió rét thổi vù vù vào đầu khiến Đồng Tân xây xẩm mặt mày. Cô kéo kín áo khoác và bước đi nhanh hơn.
Cô đi thẳng về phía Tây của tiểu khu đến chỗ cây cuối cùng của hàng cây ngô đồng lớn. Vì nơi đây rất hẻo lánh nên bên bất động sản xây dựng rất sơ sài, cộng thêm việc tường của bãi đất trống đang chờ được thi công sửa chữa nên đây chính là một “khu không người” không hơn không kém.
Trên mặt đất có một ít vật liệu bị vứt bỏ, hơn nữa trời mưa làm đường trơn trượt nên Đồng Tân đi đứng hết sức khó khăn, cô dồn toàn bộ sự chú ý xuống dưới chân mình. Chờ đến lúc ngẩng đầu lên thì chợt thấy một bóng dáng màu đen đang đứng yên tại vị trí cách chỗ cô ba mét, Đồng Tân sợ hãi đến mức tim đập loạn xạ, suýt đã hét thất thanh lên rồi.
Vì trời quá tối nên căn bản không thể thấy rõ đó là ai. Mãi đến khi anh chủ động lên tiếng: “Sao mỗi lần em thấy tôi đều như gặp phải dã thú vậy?”
Giọng nói vô cùng quen thuộc, Đồng Tân còn cảm thấy khó tin: “Là anh à?”
Hoắc Lễ Minh đến gần hai bước, mặt đầy nước mưa và không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.
Đồng Tân bật thốt thành tiếng để sửa lời của anh: “Không phải dã thú.”
“Hả?”
“Quái thú mới đúng.”
“…”
Ngay sau đó, Đồng Tân cảnh giác hỏi: “Anh đến đây làm gì hả?”
Hoắc Lễ Minh cảm thấy buồn cười: “Em có thể đến, sao tôi lại không thể đến chứ?”
Hai người đối địch nhau mấy giây, Đồng Tân càng nghĩ càng thấy không đúng, thế là cô chạy về phía trước theo bản năng. Sự sốt ruột và lo lắng hiện rõ trên mặt cô, Đồng Tân lấy hai miếng mút xốp ra, sau khi nhìn thấy ổ cún con không thiếu một bé nào mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sợ tôi ăn thịt chó à?”
“Đây cũng đâu phải là chuyện không thể xảy ra.” Mặc dù lời thì trách móc như vậy nhưng trong nội tâm Đồng Tân vẫn cảm thấy áy náy vì đã hiểu lầm tấm lòng của anh.
“Tôi sẽ không ăn thịt chó.” Giọng nói của Hoắc Lễ Minh hòa cùng tiếng mưa rơi, “Đáng yêu như vậy chỉ cần đặt mông ngồi xuống là chết rồi.”
Đồng Tân: “…”
Hoắc Lễ Minh thở một hơi rồi nói: “Với hai miếng mút xốp của em thì không đến một giờ nữa, mấy chú cún sẽ chết vì rét đấy.”
Dứt lời, anh nhanh chóng đi đến khu vực cô đứng, một tay che dù, một tay di chuyển mấy tấm sắt bên tường. Tấm sắt có hơi nặng, mưa thì càng lúc càng lớn. Hoắc Lễ Minh quay đầu nhìn cô, nói: “Đến đây, cầm dù hộ hàng xóm của em đi.”
Đồng Tân lấy lại tinh thần, “ồ” một tiếng.
Chiều cao giữa hai người hơi chênh lệch nhau, Đồng Tân đã nhón chân lên nhưng vẫn không đủ, thế nên cô phải duỗi tay thật cao thì mới miễn cưỡng che được đầu Hoắc Lễ Minh. Anh làm việc rất nhanh nhẹn, dùng ván sắt tạo thành một cái chuồng chó hình vuông, thêm một cái nắp che lại, còn tỉ mỉ chừa một khe hở cho chúng hít không khí.
Những chú cún nhỏ kêu ư ử, Hoắc Lễ Minh đưa ngón trỏ ra gãi gãi cằm của một con trong đó, “Chen chúc một tí là ấm ngay thôi.”
Đồng Tân nhìn góc mặt của anh rồi bỗng nhếch môi, vẻ mặt dịu dàng đến bất ngờ.
“Nhìn phát ngốc rồi à?” Hoắc Lễ Minh chợt lên tiếng.
Đồng Tân nháy mắt mấy cái, không nói nên lời.
Hoắc Lễ Minh cầm lấy cây dù rồi kéo áo cô, “Qua đây, đừng dầm mưa.”
Vừa rồi lúc che dù, hơn phân nửa đều dùng để che đầu cho anh nên bây giờ vai trái của Đồng Tân đã ướt nước mưa. Đồng Tân im lặng mím môi đi theo anh về phía trước. Hoắc Lễ Minh sải bước rất chậm, mỗi lần anh đều chờ đứng ổn định mới nói: “Bước ở đó, cẩn thận đừng để ngã.”
Cô nhắm mắt theo đuôi như vậy đến đường xi măng, trong lòng Đồng Tân mới có thêm đôi chút hảo cảm với anh thì chợt nghe Hoắc Lễ Minh nói: “Đi với người lùn mệt thật đấy.”
“Lùn cái gì mà lùn.” Đồng Tân lẩm bẩm một cách thiếu tự tin: “Em cao 1m65 đó nha. Chẳng giống một vài người, lớn tuổi rồi nên trên người chẳng có chỗ nào tốt.”
Hoắc Lễ Minh hừ một tiếng, hỏi ngược lại: “Lớn tuổi rồi?”
Đồng Tân nghiêm túc quan sát anh từ đầu đến chân rồi nói: “Em nói sai rồi, thật ra thì trông anh rất trẻ tuổi, cùng lắm chỉ mới 60 tuổi thôi ha.”
Hoắc Lễ Minh dừng bước, híp mắt, giọng nói trở nên chậm rãi và kéo dài: “Sao lại nói thế?”
Đồng Tân bỗng nhiên run rẩy, thôi xong rồi, chẳng lẽ anh trai giang hồ muốn nổi giận lôi đình với cô sao?
Ba giây sau, Hoắc Lễ minh bỗng chốc cười một tiếng, khóe miệng nhếch lên trong cơn mưa lạnh tí tách, trông tràn đầy ấm áp và nhiệt tình. Anh nói: “Mặc dù tôi xăm hình, uống rượu, đánh nhau.”
Đồng Tân ngẩn người, nhìn về phía anh.
“Nhưng tôi là một chàng trai tốt.”
Sau một lúc yên tĩnh, Đồng Tân cất tiếng nói: “Không phải chàng trai tốt.”
Cô còn nhấn mạnh chữ “tốt” trong câu, sau đó nhẹ giọng sửa lại lời anh: “Là chàng trai già mới đúng.”
__
Thứ hai, Đồng Tân thức dậy sớm hơn ngày thường.
Cô mang bao tay kỹ càng, cầm bình sữa bò đã được hâm nóng và đeo cặp sách lên lưng rồi đi ra cửa. Một đêm đổ mưa, bầu trời âm u, những tầng mây dày đặc tụ thành một khối, gió đông lạnh buốt thổi qua mặt.
Đồng Tân đi về hướng cây ngô đồng, muốn đến thăm đám cún con kia trước. Song lúc vẫn còn cách ổ chó khoảng mười mét thì Đồng Tân chợt nhíu mày.
Bấy giờ đang có bốn năm cậu nhóc tầm mười tuổi đang vây quanh ổ cún, những tiếng cười vang loáng thoáng lọt vào tai cô.
Đồng Tân nhìn kỹ hơn, sau đó lập tức hít mạnh.
Bọn nhóc đã phát hiện ra ổ cún được giấu kín, có ba chú nhỏ bị lôi ra ngoài. Một người trong đám nhóc xách chú cún lên rồi ném qua ném lại trên không trung, “Hò dô ta, tàu lượn siêu tốc!”
Chú cún nhỏ sợ sệt rên ư ử, cụp đuôi co người thành một cục nhỏ.
Tụi con nít quỷ kia cười ha hả rất to.
“Mấy đứa làm gì vậy hả?!” Đồng Tân xông tới, lớn tiếng quát.
Đám nhóc con sợ hết hồn, sau đó đáp: “Liên quan gì đến chị chứ.”
Lúc đến gần mới phát hiện trên mắt và miệng của hai chú cún đang nằm dưới đất bị quấn mấy vòng băng keo trong, chúng đang đau khổ giãy dụa.
Đồng Tân giận điếng người, đưa tay giật lại con cún trong tay cậu nhóc, mắng: “Đây là ngược đãi động vật đấy!”
“Có phải là chó của chị đâu.” Đứa trẻ ranh đó tung chú cún lên trời, sau đó lại vươn tay bắt lấy, hệt như đang chơi yoyo vậy. Con cún hoảng hốt kêu rên thảm thiết, một con khác gắng sức bò về phía Đồng Tân.
Lòng cô trở nên rét lạnh, chẳng ngó ngàng gì mà lao đến.
Một đứa trong đó cố ý đưa chân ra để ngàng đường cô, ngay sau đó Đồng Tân lảo đảo, suýt thì ngã rầm xuống đất.
Lại một đợt cười to vang lên.
Đồng Tân nổi đóa: “Mấy đứa học trường nào, chị phải báo cho phụ huynh mấy đứa biết.”
“Chị méc đi ~ lêu lêu lêu!” Chúng vốn chẳng hề sợ ai, thậm chí còn bày mặt xấu với cô nữa.
Đôi mắt Đồng Tân đỏ hoe, đang nghĩ xem mình nên phải gì thì một giọng nam nghiêm khắc bất chợt vang lên ở sau lưng: “Làm gì đấy!”
Đồng Tân ngẩn ra, vội quay đầu lại.
Hoắc Lễ Minh đứng sau lưng cô, vừa cao vừa to tựa như một chỗ dựa vững chắc. Anh mặc một áo lông vũ màu đen, mày mắt lạnh lùng, ấn đường cau chặt, trong sự mất kiên nhẫn đan xen đôi chút mạnh mẽ và sắc bén.
Người này để tóc đầu đinh, khuôn mặt kiêu ngạo, khí chất đại ca toát lên rõ rệt. Đám con nít quỷ kia trở nên yếu thế ngay trong nháy mắt. Song một đứa trong chúng rất lớn gan, mạnh miệng nói: “Chó này cho mấy người nuôi à? Có khắc tên không?”
Hoắc Lễ Minh nhấc chân đá một cục gạch vỡ dưới đất về phía bức tường sau lưng bọn chúng, miếng gạch lập tức chia năm xẻ bảy.
Tụi trẻ ranh run người, toàn bộ đều im thin thít.
Hoắc Lễ Minh cất giọng lạnh lùng: “Nếu để anh bắt gặp một lần nữa, thì cứ thử xem. Nhóc làm gì với những chú cún đó, anh sẽ làm y như vậy với mấy đứa.”
Lời độc ác mà người này nói ra đúng là kì diệu, khiến người ta không rét mà run.
Mấy đứa nhóc đó đang định bỏ chạy thì Hoắc Lễ Minh bỗng lên tiếng: “Đứng lại!”
Anh chỉ vào cậu bé mập mạp trong số chúng, ngón trỏ vẫy vẫy trong không trung rồi sau đó chuyển hướng đến Đồng Tân, “Nói xin lỗi chị ấy đi.”
Chính là đứa cố ý ngáng chân cô lúc nãy.
Nhóc mập mạp bất đắc dĩ phải nói xin lỗi.
“Lớn cái giọng lên!”
Đứa nhóc run rẩy, cố gắng đọc rõ từng chữ: “Em xin lỗi ạ.”
Đám trẻ ranh ủ rũ chạy đi, chỉ còn lại Hoắc Lễ Minh và Đồng Tân ở đó. Gió rét sớm ban mai lặng lẽ ngưng đọng, tuy đứng tại đầu gió nhưng lại không cảm thấy lạnh lẽo chút nào.
Hoắc Lễ Minh nhìn cô, sau đó mở lời với giọng bình thường: “Không bị ngã chứ?”
Đồng Tân lắc đầu đáp: “Không sao hết.”
Hoắc Lễ Minh ngồi xổm xuống, bế hai chú cún bị quấn băng keo trong đang nằm dưới đất lên. Động tác của anh vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, so với dáng vẻ ban nãy thì cứ như hai người khác nhau.
Đồng Tân cũng đi đến hỗ trợ, một lớn một nhỏ ngồi xổm dưới đấy, không ai nói gì.
Mặc dù đã cởi bỏ những ràng buộc trên người nhưng cún con vẫn sợ hãi phát run.
Hoắc Lễ Minh nói: “Không thể để chúng ở đây lâu hơn được nữa đâu, đám nhóc kia sẽ còn đến quấy rối đấy tiếp đấy.”
Đồng Tân không nói gì mà chỉ đồng tình trong nội tâm.
“Tôi không rành khu này, em có biết nơi nào cứu trợ chó hoang hay đại loại như vậy không?” Hoắc Lễ Minh hỏi.
Đồng Tân cụp mắt, vẫn không lên tiếng trả lời.
Sau một lúc im ắng, Hoắc Lễ Minh bình thản nói tiếp: “Tôi biết là em không nỡ nhưng em còn phải đi học, không thể chăm sóc cho chúng mãi được.”
Đồng Tân bĩu môi, cuối cùng vẫn gật đầu rồi nhỏ giọng nói: “Anh đưa điện thoại cho em đi, em bấm địa chỉ dẫn đường cho.”
Hoắc Lễ Minh cười nhạt, nhưng chỉ chớp mắt sau đã thôi cười. Sau đó anh đưa điện thoại của mình cho cô.
Đồng Tân mở phần mềm chỉ đường rồi gõ chữ vào thanh tìm kiếm.
Lịch sử tìm kiếm tự động nhảy ra mấy hàng, trong năm hàng đầu tiên thì có ba hàng hiển thị cùng một nơi —- Club Cự Lãng.
Điều đầu tiên Đồng Tân nghĩ đến là, nơi để lướt sóng? Không ngờ ở thành phố Thanh Lễ lại có biển nhân tạo lớn đến thế.
[2] Cự Lãng (巨浪) nghĩa là sóng lớn. Đồng Tân đang hiểu lầm tên club thành địa điểm để lướt sóng.
Sau khi bấm địa chỉ xong, Hoắc Lễ Minh xem thử. Nơi đó cách đây tám cây số, không xa cũng không gần.
Đồng Tân kéo quai cặp, im lặng định rời đi.
“Này.” Hoắc Lễ Minh bỗng dưng gọi cô lại, giọng nói rất nhẹ nhàng.
Đồng Tân hơi ngửa đầu, nhìn vào ánh mắt anh theo bản năng.
“Trông thế này tốt biết bao.” Cả giọng nói và ánh mắt của Hoắc Lễ Minh đều chứa ý cười hệt như nhau, nửa nghiêm túc nửa trêu đùa nói: “Hôm nay ngoan hơn đó.”
Rõ ràng là đang bắt tay giảng hòa rất thân thiện nhưng chẳng hiểu sao mặt Đồng Tân lại nóng lên. Vì vậy cô rất không biết điều mà bẻ lại anh một câu: “Này cái gì mà này, em không có tên à?”
“À, xin lỗi nha, Đồng Tử Vi.”
“…” Sau hai giây yên lặng, Đồng Tân đột nhiên phơi ra nét mặt tươi cười, vừa xán lạn rạng rỡ để lộ hàm răng trắng sáng, “Không sao cả, Hoắc ma ma.”
Đồng Tân đi xa dần, còn Hoắc Lễ Minh đứng tại chỗ bật cười thành tiếng, buột miệng thốt lên: “Thế con tên gì vậy bé ơi?”
Bóng lưng cô đã đi xa hơn hai mét, giọng nói nhỏ nhẹ như bắn vào bông vải: “Đồng Tân.”
Hoắc Lễ Minh: “Ngôi sao nhỏ à?”
Đồng Tân dừng bước chân lại, “Tân trong chua cay.” [3]
[3] Chua cay (辛酸): Từ này có chữ Tân (辛) giống với tên của Đồng Tân. Ngoài ra chữ Tân còn có cách đọc giống với chữ Tinh (星) nghĩa là ngôi sao.
Còn năm phút nữa là bắt đầu vào tiết học đầu tiên.
Trong phòng học toàn tiếng hò hét ầm ĩ, Cúc Niên Niên đang sôi nổi buôn dưa lê với bạn học bàn sau. Đồng Tân bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, bèn kéo kéo tay Cúc Niên Niên, ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi: “Cậu có biết club Cự Lãng ở đâu không?”
Cúc Niên Niên chợt im lặng, sau đó chớp chớp mắt, “Cậu hỏi cái này làm gì vậy?”
Đồng Tân nói dối không chớp mắt, “Mùa hè này chúng ta có thể cùng nhau đến đó để bơi lội lướt sóng đấy.”
Im lặng mấy giây rồi Cúc Niên Niên nằm gục xuống bàn, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Đồng Tân khó hiểu: “Sao vậy?”
“Cậu bị ngốc à.” Cúc Niên Niên nhích lại gần, hạ thấp giọng nói rất thần bí: “Không phải là nơi để lướt sóng đâu, mấy khu vực đó là, kiểu…. Chỗ trai bao [4] á.”
[4] Nguyên gốc là “鸭店” (tiệm vịt): trong tiếng Anh gọi là male prostitution, chỉ những nơi có các nhân viên phục vụ, vũ công thoát y, những người đi khách đều là nam…
“Kinh doanh trai hả?”
Cúc Niên Niên cười hì hì mấy tiếng, nói ẩn ý: “Cũng có thể coi là như vậy.”
Đồng Tân thoáng chốc đã hiểu ra, cô cau mày rồi sau đó hoàn toàn không nói gì thêm.
Người hàng xóm mới làm sao thế không biết, xăm hình, hút thuốc, đánh nhau, lại còn làm trai nữa, cái này mà có thể gọi là chàng trai tốt đấy hả? Sao anh ta có thể tự khen mình như vậy được nhỉ.
Nhưng thật ra thì Đồng Tân rất lấy làm lạ, hóa ra làm trai cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, có thể trả một lần mua cả căn nhà luôn.
__
Lời tác giả:
Tiểu Hoắc gia sờ cằm: Sao ấn tượng lại phát triển đến mức này vậy