A phụ và Ôn Yến cũng bước tới phía sau.

"A phụ."

Nhìn a đệ và Tri Thu, trong mắt a phụ thoáng hiện vẻ an ủi.

"Mẫu thân các con đâu?"

A đệ mỉm cười nhìn ta.

"Nghe nói a tỷ về nhà, từ sáng sớm mẫu thân đã vào bếp bận rộn, nói rằng muốn làm món bánh ngàn sợi mà a tỷ thích nhất!"

Bánh ngàn sợi sao?

Lần cuối cùng ta được ăn bánh ngàn sợi là vào sinh nhật năm ta năm tuổi, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, có một cảm xúc khó tả muốn trào ra.

"Hàm Chi?"

Giọng của Ôn Yến kéo ta về thực tại, ta lập tức điều chỉnh tâm trạng, mỉm cười nhìn a đệ.

"Tĩnh Chi, đây là Tiêu Dao Vương Ôn Yến."

Lời vừa dứt, Ôn Yến đã nôn nóng bước tới.

"Hơn nữa, còn là tỷ phu tương lai của đệ!"

A đệ mỉm cười hiểu ý, kéo tay Tri Thu cùng cúi chào Ôn Yến.

"Tĩnh Chi bái kiến vương gia!"

Ôn Yến khoát tay.

"Người trong nhà cả, sau này không cần giữ những lễ nghi hình thức này, hơn nữa, sau khi ở rể ta sẽ là người nhà họ Diệp rồi!"

07

Tin Tiêu Dao Vương ở rể nhà họ Diệp ở Giang Nam vừa truyền ra, cả nhà họ Diệp đều kinh ngạc. Nhưng trước quyền thế và lợi ích tuyệt đối, không còn ai dám chỉ trích ta nữa.

—---------

Đêm trước ngày thành thân, a đệ đến viện của ta.

"A tỷ!"

Ta đứng dậy khoác áo choàng lớn lên người cậu.

"Đêm khuya sương xuống nặng, thân thể đệ vừa khỏe lên chút ít, phải mặc thêm vào."

Cậu nâng tay rót cho ta một chén rượu.

"A tỷ rất thích hắn đúng không?"

Ta hơi ngạc nhiên nhìn a đệ.

"Sao lại nói vậy?"

A đệ cười bí ẩn, nhướng mày trêu chọc ta.

"Với năng lực của a tỷ, cho dù không dựa vào thế lực của Tiêu Dao Vương cũng có thể giải quyết đám người nhà họ Diệp, huống chi, với tính cách của a tỷ, tuyệt đối không làm những chuyện gây phiền phức cho bản thân. Có thể khiến bệ hạ nhanh chóng xua tan nghi ngờ, cho phép Tiêu Dao Vương kết thân với nhà họ Diệp, ngoài việc Tiêu Dao Vương tự nguyện ở rể, a tỷ hẳn cũng đã trả một cái giá không nhỏ. Khả năng duy nhất là... a tỷ thực sự để tâm đến hắn."

Để tâm sao?

Trong đầu ta thoáng hiện hình bóng thiếu niên thích mặc y phục đỏ, dường như lần nào gặp hắn cũng thấy dáng vẻ hăng hái, mãnh liệt. Mỗi lalanf nhìn thấy, thật khiến người ta có chút vui vẻ...

Nghĩ đến đây, khóe môi ta bất giác khẽ cong lên. Thấy ta như vậy, a đệ cười lắc đầu.

"Dù hắn có vẻ không đáng tin cậy, nhưng ta vẫn muốn cảm ơn hắn. Vì sự xuất hiện của hắn, a tỷ đã cười, là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng! A tỷ, những năm qua tỷ đã vất vả rồi, đây vốn là trách nhiệm của ta, vậy mà khiến tỷ không thể lớn lên vô tư như những nữ nhi khác. Còn về mẫu thân, a tỷ, ta biết tỷ luôn đối với mẫu thân..."

"Tĩnh Chi!"

Ta lên tiếng cắt ngang lời cậu.

"Đệ không cần tự trách, những điều ta làm không phải vì bất kỳ ai. Từ nhỏ, ta đã tự hỏi, tại sao nữ nhi không thể tự nắm giữ số phận của mình. Ta không tin vào số mệnh, ta muốn thử sức, nếu không ai trong thế gian nữ nhi dám bước ra bước đầu tiên, vậy để ta làm! Ta chỉ mong con đường ta đi có thể trở thành chìa khóa mở cánh cửa cho họ! Huống chi..."

Nói đến đây, ta quay đầu nhìn a đệ.

"Tĩnh Chi, đệ có lẽ không biết, nửa tháng trước, tướng quân Trần ở biên cương đã giao nộp một nửa binh quyền. Vì vậy, dù có Ôn Yến hay không, sự tồn tại của Phi Ảnh Lâu vốn đã là con bài cho nhà họ Diệp và bệ hạ. Hoàng tộc vốn đa nghi, nhà họ Diệp mà ta muốn chưa bao giờ chỉ đơn giản là nhà giàu nhất Giang Nam! Tĩnh Chi, đệ phải hiểu, đi đến bước này, dù thân thể đệ khỏe mạnh, vị trí gia chủ nhà họ Diệp này ta cũng sẽ tranh với đệ một phen!"

A đệ lúc này bỗng hiểu ra, sau đó thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ ngực mình.

"Thật may mắn, ta không phải là địch của a tỷ!"

Ta lắc đầu bất đắc dĩ.

"Thời gian qua, chắc cũng không ít người đến tìm đệ nhỉ?"

A đệ gật đầu.

"Đúng là không có chuyện gì qua mắt được a tỷ! A tỷ, đợi khi sức khỏe ta tốt hơn, ta muốn đưa Tri Thu rời khỏi nhà họ Diệp!"

Nói đến đây, trong mắt cậu tràn đầy khao khát.

"Những ngôi nhà trên mặt nước, ngọn núi tuyết quanh năm phủ trắng, sa mạc mênh mông không bờ bến mà a tỷ kể, ta muốn tận mắt thấy chúng."

Ta giơ tay chạm nhẹ vào trán cậu.

"Phải đối tốt với cô nương ấy, trong mắt nàng chỉ có mỗi đệ thôi!"

Nhắc đến Tri Thu, trong mắt cậu tràn đầy sự ôn nhu.

"Sẽ như vậy, a tỷ, đây là phúc ba đời của Tĩnh Chi mới có thể gặp được nàng! Đúng rồi, a tỷ, ta có thể nhờ tỷ dạy nàng ấy một chút về kinh thương được không?"

Ta không chút do dự gật đầu.

"Nếu nàng muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ta, đúng rồi, hai xưởng dệt ở phía nam thành sẽ được chuyển sang tên nàng, xem như lễ chúc mừng tân hôn của ta dành cho phu thê hai người. Thôi cũng muộn rồi, về đi, có người đang chờ đệ đấy!"

Ta mỉm cười nhìn về phía sau a đệ, cô nương mang khay điểm tâm nhìn ta cười e thẹn.

08

Ngày ta và Ôn Yến thành thân, a nương đã đến phòng ta từ sáng sớm, bà muốn đích thân chải tóc cho ta.

Nhìn dáng vẻ a nương chải tóc cho ta trong gương, ta có chút không tự nhiên mà cúi đầu.

"A Chi, xin lỗi con!"

Nghe câu nói này, tim ta chợt thắt lại, không khỏi siết chặt lấy tà áo.

"Nhiều năm qua, nương đã để con chịu thiệt thòi! Khi con mới sinh ra, làn da trắng trẻo, mềm mại, lúc đó lòng nương như tan chảy, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian, khi ấy nương đã thề rằng, cả đời này nhất định sẽ để con gái của nương sống khỏe mạnh, bình an, đời đời vui vẻ. Nhưng nương đã không giữ được lời hứa!"

Ta ngẩng đầu, nhìn vào hình ảnh a nương trong gương.

A nương từng xinh đẹp lộng lẫy, giờ đây hai bên tóc mai đã lấm tấm bạc, vì bệnh tình của Tĩnh Chi, những năm qua bà hao tổn tâm sức, đã lâu không có một giấc ngủ ngon.

Vì vậy, ta đưa tay nắm lấy tay a nương, hỏi câu mà từ nhỏ ta đã muốn hỏi.

"Nếu người bệnh từ nhỏ là con, a nương cũng sẽ như vậy sao?"

Nghe vậy, a nương sững sờ.

"A Chi, đừng nói những lời như vậy, đời này con nhất định sẽ bình an vô sự, dù có phải đổi bằng mạng sống của nương cũng được!"

Giọng a nương run rẩy nhưng rất kiên quyết, giả thiết này khiến bà vô thức thấy sợ hãi.

Ta lặng người tại chỗ.

Bỗng ta lại nhớ đến năm Tĩnh Chi bệnh nặng nhất, a nương hoặc là ngày đêm bên cạnh chăm sóc cậu, hoặc là vì cậu mà cầu thần bái Phật. Nhưng vào ngày sinh thần của ta, trên bàn trong phòng vẫn như mọi năm có một bát mì trường thọ đặt sẵn, với quả trứng nằm trên mặt.

Phải rồi, bà là mẹ của Tĩnh Chi, cũng là mẹ của ta.

Nỗi buồn đọng lại nhiều năm trong lòng ta, cuối cùng cũng tan biến như mây khói, ta nắm lấy tay a nương cười nói.

"A nương yên tâm, nữ nhi đời này nhất định sẽ bình an vô sự!"

Ngày đó, a nương đích thân trao ta cho Ôn Yến.

Dường như có cảm giác đặc biệt, trước mặt mọi người, Ôn Yến quỳ hai gối, cúi đầu trước a phụ và a nương, dập đầu thật mạnh. Khách khứa đến dự lễ lập tức biến sắc.

Dù nói là con rể ở rể, nhưng đó là ai chứ?

Đó là Tiêu Dao Vương, đệ đệ được bệ hạ yêu thương nhất, vậy mà vì gia chủ hiện tại của nhà họ Diệp mà trước mặt mọi người hành lễ lớn đến thế.

Nhà họ Diệp này, quả thực là nay đã khác xưa.

Kết thúc

Đêm tân hôn, Ôn Yến run rẩy tay vén khăn voan của ta, lắp bắp mở miệng.

"Hàm Chi, hôm nay... nàng thật... thật xinh đẹp."

Ta khẽ bật cười.

"Ôn Yến, bộ dáng này của chàng một chút cũng không giống Tiêu Dao Vương tự do phóng khoáng trong lời đồn đấy."

Ôn Yến mặt đỏ bừng, dậm chân nói.

"Được rồi, nàng dám cười nhạo bản vương gia!"

Ta kéo hắn lại gần, ghé sát vào tai hắn, nhẹ nhàng nói với giọng mê hoặc.

"Vậy thử xem nào!"

Hắn trợn to mắt, rồi lập tức xoay người giữ chặt cổ tay ta, phản khách thành chủ.

"Hàm Chi, là nàng tự chọc ghẹo ta trước đó nhé!"

Nói rồi, hắn kéo ta vào trong tấm rèm đỏ.

Đêm đó, nến trong phòng cháy đến tận sáng.

…………

Phải nói rằng, đôi khi cảm giác "dựa thế cậy quyền" quả thật không tệ. Trong ba năm sau khi thành thân với Ôn Yến, ta không còn che giấu gì nữa, đi đến những vùng đất xa hơn, mở cửa hàng của Diệp thị thương hội khắp đại lục. Ngoài ra, ta còn mở rất nhiều học xưởng ở nhiều nơi.

Thêu thùa, dệt may, nấu ăn, toán học, may mặc, y thuật... chỉ cần có ý muốn, bất kể nam nữ, già trẻ đều có thể đến đây học một nghề để kiếm sống.

Năm đó, con gái của ta và Ôn Yến – Diệp Noãn – chào đời.

Ta từng nghĩ, việc ta làm không tốt nhất có lẽ là làm mẹ.

Khi ta thấy Ôn Yến mắt đỏ hoe bế Noãn Noãn xuất hiện trước mặt mình, ta vẫn còn chút ngỡ ngàng. Nhưng khi ta ngẩng đầu nhìn Ôn Yến, trong mắt hắn, ngoài vẻ chân thành, ấm áp và lấp lánh như lần đầu gặp, còn có thêm chút sợ hãi và an ủi.

Thôi được, vẫn còn hắn ở đây mà phải không? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play