Ôn Yến ngoại truyện

Từ nhỏ, mẫu hậu đã dạy ta rằng, muốn sống tốt, thì đừng làm những chuyện quá xuất chúng. Vì vậy, ta học cách che giấu bản thân từ bé.

Sáu tuổi, ta cố tình xé bài tập của Từ thái phó, phá hủy nghiên bút của ông.

Bảy tuổi, ta dẫn các cháu nhỏ đi bắt cá trèo cây.

Khi lớn lên, ta hoặc là đến thanh lâu sòng bạc, hoặc là ra ngoài ngao du sơn thủy.

Đối với các công việc hoàng huynh giao cho, ta đều làm qua loa, chỉ giữ danh không lo việc.

Quần thần văn võ trong triều oán trách ta, bản tấu dâng lên để hặc tội ta chất đầy thư phòng của hoàng huynh. Nhưng những điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự sủng ái của hoàng huynh dành cho ta.

Năm mười sáu tuổi, hoàng huynh cho phép ta rời cung lập phủ, ban chỉ phong ta làm Tiêu Dao Vương.

Năm ấy, ta rời khỏi kinh thành, đến Giang Nam.

Ngày rời đi, ta nói với hoàng huynh.

"Hoàng huynh, thần đệ đời này chỉ có một nguyện vọng, chính là muốn thử cảm giác làm địa chủ là như thế nào!"

Hoàng huynh vừa cười mắng ta không có chí tiến thủ, vừa bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Ta biết, sau lưng ta luôn có tai mắt của hoàng huynh, thế là, ta ở Giang Nam trở thành một công tử nhà giàu ăn chơi lêu lổng.

Ngoài việc ăn chơi hưởng lạc, ta chỉ có một mục tiêu duy nhất là mua đất vô tội vạ, cũng chính vì điều này mà ta gặp được hắn – trưởng tử của nhà họ Diệp ở Giang Nam – Diệp Hàm Chi.

Lần đầu gặp gỡ, hắn mặc một bộ trường sam màu xanh, nho nhã ngồi trước bàn uống trà, tạo nên sự đối lập rõ rệt với ta, người bị đưa vào trong tình trạng áo quần xộc xệch.

Sao lại có nam nhân đẹp hơn cả ta cơ chứ!? — Đó là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu ta.

Người xinh đẹp luôn dễ khiến ta dành nhiều ưu ái, khi biết hắn muốn thuê cửa hàng, ta rất hào phóng giảm cho hắn ba phần.

Đất ấy à, bản vương gia ta có nhiều lắm.

Nhưng giờ, ta lại có một việc quan trọng hơn là mua đất.

Thế là, ta đề nghị cùng hắn đồng hành, hắn không từ chối, chỉ giơ bốn ngón tay lên và nhàn nhạt nói.

"Bốn phần!"

Ta nheo mắt lại, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Nhưng ta không ngờ rằng, Diệp Hàm Chi này lại là một kẻ buôn bán đầy mưu mẹo.

Suốt hai năm sau đó, hắn hoàn toàn phớt lờ điều kiện mà ta đưa ra ban đầu, luôn cố tình hoặc vô tình muốn bỏ rơi ta.

Cũng may bản vương gia ta nhạy bén bẩm sinh, luôn dự đoán chính xác bước tiếp theo của hắn mà tìm được hắn.

Hai năm đồng hành, ta cũng không khỏi thán phục, Diệp Hàm Chi quả thật như lời đồn, là một thiên tài thương nghiệp.

Trong đầu hắn luôn có những ý tưởng kỳ lạ, ngay cả vùng đất hoang vu Mạc Bắc cũng được hắn nghĩ ra phương pháp giao thương để thay đổi hiện trạng.

Điều đáng quý hơn là, trong mắt hắn, nhân gian không phân biệt nam nữ.

Thương hội Diệp thị do hắn quản lý không chỉ có người làm là nam và nữ, ngay cả quản sự các cửa hàng cũng có nhiều nữ tử.

Quả thật là một người đặc biệt.

Lần đầu tiên ta nảy sinh cảm giác tò mò về một người.

Nhưng chuyến đi Mạc Bắc lại trở thành chặng cuối cùng mà chúng ta đồng hành.

Kinh thành truyền tin đến, dường như vì hành vi của ta mà hoàng huynh đã bất mãn, muốn tìm cho ta một mối hôn sự. Ta lập tức chuẩn bị quay về kinh thành, và đúng như ta đoán, ở ngoại thành, ta lại gặp Diệp Hàm Chi đang định trốn đi trước.

Ta chặn xe ngựa của hắn, cố tình nghiêm mặt nói.

"Hàm Chi huynh, huynh lại thất hứa rồi!"

Lần này hắn bước xuống xe ngựa, có chút bất đắc dĩ mà xin lỗi ta.

"Ôn Yến, lần này thật sự là gia đình có việc gấp, phải thất lễ rồi! Vậy đi, lần sau..."

Ta khoát tay, cắt ngang lời hắn định nói tiếp.

"Thôi được thôi được, cũng không phải lần đầu, vừa hay ta cũng cần về nhà một chuyến! Hàm Chi huynh, chúng ta hẹn nhé, lần sau gặp lại huynh đừng cố ý bỏ rơi ta nữa!"

Nói xong, ta thúc ngựa quay về kinh thành.

Sau khi phá hỏng bốn mối hôn sự mà hoàng huynh đã chuẩn bị cho ta, đột nhiên ta cảm thấy chán ghét cuộc sống như vậy. Ta chợt nhớ đến lời mẫu hậu đã nói trước khi qua đời.

"Yến nhi, bao năm qua, để con phải chịu thiệt thòi chỉ là vì muốn con được sống tốt, nhưng nếu một ngày nào đó, con đủ mạnh mẽ, không muốn sống trong mù mờ nữa, thì biên cương với năm mươi vạn đại quân chính là con đường lui cuối cùng của con!"

Nhưng mẫu hậu ơi, con không muốn làm một kẻ giả ngốc, cũng không muốn trở thành một kẻ tay nhuốm đầy máu.

Ta lại nhớ đến Diệp Hàm Chi.

Nếu là hắn, sẽ chọn thế nào đây?

Con người này, quả thật chỉ cần nghĩ đến là xuất hiện, ta lại nghe được tin tức của hắn ngay tại kinh thành.

…..

Ngày hoàng huynh hạ chỉ, ta không khỏi cảm xúc dâng trào.

Hai năm không gặp, nhà họ Diệp đã trở thành hoàng thương đệ nhất thiên hạ dưới tay hắn. Đang suy nghĩ, ta nghe thấy hoàng huynh trò chuyện với người hầu bên cạnh.

"Gia chủ nhà họ Diệp năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hồi bẩm bệ hạ, nghe nói là mười chín, vẫn chưa có hôn phối!"

Hoàng huynh thở dài cảm thán.

"Thật đúng là trẻ tuổi tài cao, Minh Châu năm nay cũng đã mười sáu, có thể gả rồi, ngươi nói xem, ghép đôi với Diệp Hàm Chi thì sao?"

Hoàng huynh thật sự muốn gả Minh Châu cho hắn sao?

Ta sững sờ tại chỗ.

Hắn sắp thành thân rồi sao?

Nghĩ đến đây, ta đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhói.

Ôn Yến, ngươi điên rồi sao? Chẳng lẽ ngươi thích nam nhân?

…..

Ba ngày sau, hoàng huynh triệu kiến ta.

"Tiểu Thập, nghe nói khi ngươi ở Giang Nam có quen biết gia chủ nhà họ Diệp?"

Ta gật đầu.

"Ngẫu nhiên gặp gỡ, thần đệ rất tán thưởng hắn."

Hoàng huynh cười lớn.

"Thật tốt quá, Tiểu Thập à, ngươi thử dò ý hắn xem, nếu hắn không thích Minh Châu, thì Linh Châu, Ngọc Châu cũng đến tuổi gả rồi."

Sắc mặt ta có chút phức tạp.

"Hoàng huynh, Diệp Hàm Chi chẳng qua chỉ là một thương gia."

Hoàng huynh khoát tay.

"Đừng nói thế, hắn tuy là thương gia, nhưng trong vòng năm năm ngắn ngủi, nhà họ Diệp dưới tay hắn từ vô danh đã trở thành phú hào số một quốc gia. Tiểu Thập, người thường có thể làm được thế sao?"

Ta thu ánh mắt lại.

Đúng vậy, hắn vốn dĩ không phải người thường.

—--------

Gặp mặt lại lần nữa, ta không giấu thân phận, nhưng trong mắt hắn không hề có chút ngạc nhiên nào. Ta hiểu ý cười, hắn quả nhiên đã liệu trước mọi thứ.

Biết được hắn không muốn cưới công chúa, trong lòng ta đột nhiên trào dâng một niềm vui khó tả. Vì vậy, ta thử dò hỏi.

"Vậy ngươi thích kiểu người thế nào? Thiếu gia giới thiệu cho một người nhé?"

Nào ngờ lời vừa dứt, hắn chủ động tháo trâm cài xuống. Khoảnh khắc mái tóc dài buông xuống, ta phải thừa nhận, đó là cảnh đẹp nhất mà ta từng thấy.

Nàng... nàng lại là nữ tử...

Khoảnh khắc đó, niềm vui trong lòng ta lớn hơn cả sự kinh ngạc! Ai mà hiểu được, ta suýt chút nữa đã tưởng mình là đoạn tụ rồi.

( "Đoạn tụ" (斷袖) là một cụm từ cổ trang Trung Quốc, xuất phát từ điển tích về mối quan hệ tình cảm giữa Hán Ai Đế (vua triều Hán) và người tình Đổng Hiền. Theo câu chuyện này, khi Đổng Hiền ngủ thiếp đi trên tay áo của Hán Ai Đế, để không đánh thức người tình, vua đã cắt đứt tay áo của mình. Từ đó, "đoạn tụ" trở thành một thành ngữ chỉ mối quan hệ đồng tính nam.

Ngoài "đoạn tụ," còn có một số cụm từ khác trong văn học cổ điển Trung Quốc cũng ám chỉ tình cảm đồng tính, chẳng hạn như:

1. Phân đào (分桃): Xuất phát từ tích về mối tình giữa công tử nước Vệ và vị vua, khi người tình chia sẻ một quả đào với vua.
2.
3. Long Dương chi phích (龍陽之癖): "Long Dương" ám chỉ tình cảm đồng tính giữa Long Dương Quân và Ngụy Vương trong thời Chiến Quốc.)
4.
Dường như, ta đã tìm thấy phương hướng của mình rồi.

Gia chủ họ Diệp không thể gả ra ngoài, nếu đã vậy, thì ta sẽ ở rể!

Ta quỳ trước cửa hoàng huynh ba ngày, so với thể diện hoàng thất, vị hoàng huynh này của ta coi trọng giá trị thực tế hơn.

Ta biết, ngài chỉ đang đợi.

Ngày thứ tư, hoàng huynh hạ chỉ ban hôn cho ta và Hàm Chi, ta hơi ngẩn người. Thư ta gửi cho ngoại tổ có lẽ còn chưa đến. Ta theo bản năng nhìn về phía Lâm công công bên cạnh hoàng huynh. Ông ấy mỉm cười với ta, hơi nghiêng đầu về phía Hàm Chi.

Là Hàm Chi sao?

Ta nhíu mày, không biết nàng đã đưa ra bao nhiêu lợi ích để khiến vị hoàng huynh khôn ngoan của ta vui vẻ đến mức này.

Dường như cảm nhận được ánh mắt ta, nàng quay đầu lại mỉm cười với ta.

Chết tiệt, sao lại cười đẹp đến vậy!

Ta nhìn sang hoàng huynh, đã ban hôn rồi, chắc ngài sẽ không phiền nếu ta đề nghị đẩy nhanh hôn kỳ chứ.

……

Ba tháng sau, ta toại nguyện trở thành chàng rể ở rể của nhà họ Diệp tại Giang Nam.

Vào nhà họ Diệp, ta mới biết, Hàm Chi còn có một đệ đệ sinh ra đã yếu ớt bệnh tật.

Hàm Chi trầm tĩnh, trưởng thành sớm, quản lý cả nhà họ Diệp rộng lớn đâu vào đấy, nhưng trong gia tộc vẫn không thiếu những kẻ toan tính.

Ta biết, bọn họ không thể gây ra bất kỳ đe dọa nào cho Hàm Chi. Nhưng ta vẫn không vui, thế nhân chỉ nhìn thấy Hàm Chi là thiên tài kinh doanh, nhưng chẳng ai thấy được con đường nàng đã đi qua, những khó khăn nàng đã chịu đựng.

Nàng đáng lẽ có thể là một đại tiểu thư kiêu sa được cưng chiều, nhưng ở tuổi người khác còn đang vui chơi, nàng đã gánh vác trọng trách duy trì nhà họ Diệp!

Có lẽ, đây thật sự là con đường nàng chọn, nhưng những kẻ kia, dựa vào đâu mà ở dưới cánh chim của nàng hưởng vinh hoa phú quý, nhưng vẫn không hài lòng?

Không sao, bản vương ta từ nhỏ đã giỏi nhất việc "dựa thế cậy quyền"!

……

Ba năm sau, sản nghiệp nhà họ Diệp trải khắp đại lục, thế nhân đều ghi nhớ cái tên Hàm Chi.

Dưới ảnh hưởng của nàng, ngày càng nhiều nữ tử bước ra khỏi cửa nhà, theo bước chân của Hàm Chi mà tìm được phương hướng cho riêng mình. Khi ấy, con gái đầu lòng của chúng ta - Noãn Noãn, đã chào đời. Hàm Chi ôm lấy Noãn Noãn, trong mắt ngập tràn ôn nhu.

"A Yến, ta cũng có thể trở thành một a nương tốt đúng không?"

Ta nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, không chút do dự đáp.

"Đương nhiên rồi, nàng là Diệp Hàm Chi mà!"

 - Hoàn chính văn -
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play