01
Thế nhân đều biết, nhà họ Diệp giàu nhất Giang Nam có hai người con trai.
Đại thiếu gia Diệp Hàm Chi, từ nhỏ đã theo cha học đạo kinh thương, mười sáu tuổi tiếp quản nhà họ Diệp, trở thành gia chủ, được người đời gọi là thiên phú kinh thương.
Nhị công tử Diệp Tĩnh Chi lại là một người bệnh tật yếu đuối, các danh y đều nói rằng, người này không sống qua mười sáu tuổi.
Mà ta chính là đại thiếu gia nhà họ Diệp, Diệp Hàm Chi.
Nhưng điều mà thế nhân không biết là, ta - người từ nhỏ đã có thiên phú kinh thương, lại là một nữ tử cải nam trang.
Năm đó ta lên ba tuổi, mẫu thân hạ sinh đệ đệ Tĩnh Chi, nhưng do trong thai kỳ vô tình uống phải dược vật, dẫn đến đệ đệ khi sinh ra đã yếu đuối bẩm sinh, còn mẫu thân cũng mất đi khả năng sinh nở.
Gia huấn nhà họ Diệp quy định, nam nhân nhà họ Diệp cả đời chỉ có thể cưới vợ chứ không được nạp thiếp, phụ thân yêu thương mẫu thân và đệ đệ, mời khắp danh y thiên hạ đến chẩn trị.
Duyên Khởi đại sư của chùa Thừa Ân y thuật cao minh, ra tay kéo dài mạng sống cho A đệ, nhưng không thể trị tận gốc, còn nói rằng cậu ấy sống không quá mười sáu tuổi.
Những ngày sau đó, mẫu thân ngày đêm rửa mặt bằng nước mắt, lo sợ đệ đệ một ngày nào đó đột ngột ra đi.
Gia nghiệp nhà họ Diệp to lớn, chi thứ dòm ngó, không còn cách nào khác, phụ thân đành hướng ánh mắt về phía ta.
Khi ấy, ta mười ba tuổi, đang gảy bàn tính, nhận ra ánh mắt của phụ thân, ta có chút bất đắc dĩ.
"A phụ, có gì thì cứ nói thẳng, người còn nhìn con như vậy nữa, thì cái sổ sách này người tự tính luôn đi!"
A phụ khóe miệng giật nhẹ, sau đó vuốt vuốt chòm râu vốn không tồn tại mà cảm thán.
"Con gái à, con nói xem, nhà họ Diệp của chúng ta lớn mạnh như vậy, nếu không có người kế thừa chẳng phải đáng tiếc lắm sao?"
Ta không nói gì, tiếp tục gảy bàn tính trong tay. A phụ không cam lòng, từ ngăn kéo lấy ra một tấm lệnh bài bằng vàng ròng, lắc lư trước mặt ta.
"Vàng ròng đấy, không muốn sao?"
Lúc này ta mới ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn a phụ.
"Vậy nhà họ Diệp, con làm chủ được không?"
A phụ vui mừng hiện rõ trên mặt, không chút do dự mà nhét lệnh bài gia chủ vào tay ta.
"Cho con, cho con, nhất định là con làm chủ!"
Ta không nhận lấy lệnh bài đó, chỉ chăm chú nhìn vào mắt a phụ, nghiêm túc nói.
"Trong vòng ba năm, con sẽ đưa nhà họ Diệp lên vị trí gia tộc giàu nhất Giang Nam, đến khi đó, con muốn mở tông từ, đường hoàng tiếp quản vị trí gia chủ nhà họ Diệp!"
Nghe xong, a phụ thu lại vẻ mặt trầm ngâm lúc trước, trong mắt thoáng qua một tia đau lòng, sau đó bước tới xoa đầu ta.
"Tất cả đều có a phụ!"
Từ đó về sau, ta liền búi tóc, mặc nam trang xuất hiện trước người đời, lấy danh nghĩa đại thiếu gia nhà họ Diệp mà bắt đầu quản lý việc kinh doanh của gia tộc.
Ta chưa từng cố ý giấu diếm thân phận nữ nhi của mình, mặc nam trang chỉ để tiện việc ra ngoài đi lại, cũng để tránh một số phiền phức khi giao tiếp với những kẻ mang dã tâm.
Dần dần, ta trở thành trưởng tử trong mắt thế nhân.
Đối với việc ta tiếp quản gia nghiệp, không ít người trong chi thứ nhà họ Diệp bất mãn.
Mẫu thân khó mang thai, Tĩnh Chi thể chất yếu đuối, đã có người nhòm ngó vị trí người thừa kế nhà họ Diệp từ lâu, ai ngờ lại có ta xuất hiện giữa chừng.
Nữ tử sao có thể trở thành người thừa kế? Huống hồ còn là một tiểu cô nương chưa đến tuổi cập kê!
Các tộc lão nhà họ Diệp ra sức phản đối, nhưng a phụ quyết tâm bảo vệ ta đến cùng, không ai khuyên được!
Người luôn đứng bên cạnh ta, dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mọi người.
"Nữ tử thì sao? Dù là nữ tử, Hàm Chi cũng là con gái của Diệp Hoài Sinh ta, có ai dám nói mình có thể làm tốt hơn nó không? Có không? Ba năm, trong vòng ba năm, nhà họ Diệp chắc chắn sẽ trở thành gia tộc giàu nhất Giang Nam dưới tay Hàm Chi!"
Nghe vậy, mọi người đều im lặng.
Đúng vậy, trừ bỏ thân phận nữ nhi ra, toàn bộ nhà họ Diệp không ai có thiên phú kinh doanh vượt trội hơn ta!
Vì thế, những kẻ âm thầm gây khó dễ cho ta, chờ xem ta cười nhạo, ngày càng nhiều lên.
Trong ba năm, ta đã mở rộng phạm vi kinh doanh của nhà họ Diệp, ngoài những ngành truyền thống như xưởng may và tửu lâu, ta còn phát triển thêm các lĩnh vực như dược liệu, y quán và vận chuyển hàng hóa.
Về nhân sự, ta đưa ra chính sách phân chia theo năng lực, không phân biệt nam nữ, tất cả đều lấy lợi ích làm đầu.
Các ngành nghề vốn có của nhà họ Diệp đa phần chỉ làm sản phẩm hoàn chỉnh, ví như xưởng may chỉ bán y phục may sẵn, tửu lâu thì chỉ phục vụ khách ăn uống.
Do không có xưởng dệt của mình, việc cung cấp vải vóc thường bị người khác khống chế; do không có đội xe vận chuyển riêng, tửu lâu của nhà họ Diệp cũng thường xuyên bị ảnh hưởng bởi yếu tố bên ngoài dẫn đến tổn thất lâu dài.
Vì thế, ta muốn trong tay mình, nhà họ Diệp sẽ có một chuỗi sản xuất hoàn chỉnh thuộc về chính mình.
Thương hội Diệp gia phải do chính ta làm chủ!
Và Giang Nam chính là nước cờ đầu tiên ta đặt chân vào.
02
Ta gặp Trần Ôn Yến ở thành Cô Tô.
Muốn mở rộng quy mô thương hội Diệp gia, điều quan trọng đầu tiên là cần có thêm cửa hàng, mà Trần Ôn Yến lại chính là địa chủ lớn nhất nơi này.
Nghe nói ta muốn thuê toàn bộ cửa hàng trên hai con phố, Trần Ôn Yến còn chưa tỉnh rượu đã bị thuộc hạ khiêng từ Xuân Mãn Lâu đến đây.
Thiếu niên đôi môi đỏ, răng trắng như con mèo giận dữ mà cất lời oán trách.
"Vài đồng bạc cũng phải để bản vương tự ra tay!"
Ta vẫy tay, Hồng Ngọc – thị nữ của ta bước lên, đặt cả một hộp đầy ngân phiếu trước mặt hắn. Lúc này, Trần Ôn Yến mới chú ý đến ta.
"Chính ngươi muốn thuê cửa hàng?"
Ta gật đầu.
"Hai con phố phía đông và tây, chỗ nào đang bỏ trống ta muốn hết, đây là tiền đặt cọc."
Hắn đứng dậy, giơ tay vuốt mấy sợi tóc trước trán, bỗng nhiên tiến gần lại ta nói.
"Khách lớn như vậy, đương nhiên bản vương phải tự phục vụ rồi!"
Vẻ mặt lả lơi này khiến Hồng Ngọc lập tức tức giận. Ta khẽ ho một tiếng bước lên ngăn Hồng Ngọc đang định động thủ, rồi hỏi Trần Ôn Yến.
"Ông chủ Trần có ý kiến gì sao?"
Hắn lắc đầu.
"Thương vụ này, bản vương làm rồi, và giá thuê còn có thể giảm ba phần, nhưng ta có một điều kiện!"
Ta nhíu mày, có chút khó hiểu.
"Gì vậy?"
Hắn xoay người ngồi xuống, chống tay lên cằm, nghiêng đầu nhìn ta.
"Ta muốn theo ngươi!"
Ta có chút sững sờ, theo ta?
Không phải chứ, con công hoa này, rốt cuộc muốn làm gì đây?
Nhưng ta vừa nghĩ, với tư cách là một thương nhân xuất sắc, ai lại ghét giảm giá nhiều, huống hồ là giảm bốn phần tiền thuê.
Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của hắn, ta không chút biểu cảm giơ tay ra chỉ một ngón.
"Bốn phần!"
Nụ cười của Trần Ôn Yến cứng đờ trên mặt, sau đó hít sâu một hơi.
"Thành giao!"
Vì vậy, ta không để ý đến điều kiện mà Trần Ôn Yến đưa ra, cũng chẳng bận tâm đến lời hắn nói, mặt không biến sắc mà ký vào khế ước.
Đùa sao, ta đâu có ở lại Giang Nam lâu, rời khỏi thành Cô Tô này, hắn có thể thật sự bám theo ta sao? Huống chi….
Ta quay đầu đánh giá Trần Ôn Yến từ trên xuống dưới.
Thiếu niên trước mặt mặc một bộ y phục đỏ làm từ gấm mây, nơi cổ tay và gấu áo đều thêu kỳ lân bằng chỉ vàng, vừa nhìn đã biết là một công tử sinh ra trong gia đình phú quý, có lẽ hắn chỉ là thích thú nhất thời thôi.
Nhưng có vẻ ta đã đánh giá thấp khả năng hành động của hắn rồi…
Hai năm sau đó, ta đi đến đâu cũng gặp được hắn.
Tây Kinh, Mạc Bắc, Kinh Thành, Bắc Quốc...
Thậm chí là những tiểu quốc biên giới xung quanh, cũng đều có thể rất "tình cờ" gặp hắn.
Thật sự khó mà không nghi ngờ hắn có người trong nhà họ Diệp của ta.
Ngoài việc theo sát ta, Trần Ôn Yến đến một nơi nhất định phải làm một việc.
Đó chính là mua đất!
Theo lời hắn, làm địa chủ cũng phải làm địa chủ lớn nhất. Có thể mạnh tay mua đất thế này, lai lịch chắc chắn không đơn giản!
Nhưng người ta phái đi lại không tra ra được chút tin tức nào về hắn, điều này khiến trong lòng ta có vài phỏng đoán.
Tuy nhiên, suốt dọc đường vì hành vi mua đất điên cuồng của hắn mà ta lại thu hút không ít ánh nhìn về phía mình.
Năm mười sáu tuổi, nhà họ Diệp dưới tay ta đã trở thành kẻ dẫn đầu trong giới thương nhân Giang Nam, thậm chí ngay cả những gia tộc lớn cũng không dám coi thường, a phụ truyền tin bằng chim bồ câu, bảo ta về nhà.
Lúc ấy, ta đang ở Mạc Bắc bàn bạc chuyện mở rộng thương mại với các tiểu quốc xung quanh.
Sau khi xử lý xong mọi việc, ta mở hộp tuyết liên vừa được Hồng Ngọc đưa đến, thở dài một tiếng, đã đến lúc về lại Quảng Lăng rồi, không biết Tĩnh Chi giờ ra sao…
Ta sai người thu dọn hành lý, lập tức rời khỏi thành giữa đêm, nhưng không ngờ lại bị Trần Ôn Yến chặn lại cách thành năm dặm.
"Hàm Chi huynh, huynh lại thất hứa!"
Ta bước xuống xe ngựa, có chút bất đắc dĩ mà nói.
"Ôn Yến, lần này thật sự là gia đình có chuyện khẩn cấp, ta thật sự phải thất lễ rồi! Vậy đi, lần sau..."
Hắn khoát tay, cắt ngang lời ta sắp nói.
"Thôi bỏ đi, cũng không phải một hai lần, vừa hay ta cũng phải về nhà một chuyến! Hàm Chi huynh, chúng ta đã nói rồi, lần sau gặp lại huynh không được cố ý bỏ rơi ta đâu đấy!"
Chưa đợi ta gật đầu, hắn đã chắp tay cúi chào ta.
"Hàm Chi huynh, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, ta đi trước một bước, tái ngộ!"
Nói xong, hắn xoay người lên ngựa, hướng về phía kinh thành mà rời đi.
Ta nhíu mày, hai năm nay, đây là lần đầu tiên thấy hắn vội vã rời đi như vậy.
"Hồng Ngọc, bảo người để ý, nếu công tử Trần gặp khó khăn, lập tức báo cho ta một tiếng."
Ngày ta về nhà, a phụ đích thân ra cửa đón ta. Vừa xuống xe ngựa, ta vô tình nhìn ra phía sau người, nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc kia. A phụ cảm nhận được, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu ta.
"A đệ con tình hình không được tốt, a nương con đang ở bên chăm sóc nó! Đến lúc vào gặp bà ấy một lát."
Ta gật đầu.
"A phụ, lần này khi qua Mạc Bắc, con đã nhờ người tìm được tuyết liên nghìn năm, có thể giúp ích cho bệnh tình của a đệ!"
Nhắc đến a đệ, trong nhà lại thêm phần trầm mặc, chỉ còn chưa đầy ba năm nữa là đến lời tiên đoán mười sáu tuổi của Duyên Khởi đại sư.