03
Tuyết liên nghìn năm đã kéo dài được bệnh tình của a đệ, gương mặt a nương cuối cùng cũng có chút vui mừng.
Dưới yêu cầu cứng rắn của a phụ, các tộc lão nhà họ Diệp mở cửa từ đường, ta chính thức nhận lấy lệnh bài gia chủ từ tay a phụ, trở thành gia chủ đời thứ bảy của nhà họ Diệp.
Hai năm sau đó, ta cũng không rời khỏi nhà họ Diệp, sau khi giao công việc ở Mạc Bắc lại cho Hồng Ngọc, ta chỉ ở nhà an tâm quản lý gia nghiệp.
Các tộc lão nhà họ Diệp không hài lòng, đề xuất chọn vài đệ tử ưu tú từ chi thứ đến hỗ trợ học hỏi, ta cũng không từ chối yêu cầu này, rất thoải mái giao tửu lâu và xưởng may trong thành cho đại đường tỷ nhà bác cả có tài tính toán và tiểu đường muội nhà đường thúc biết ăn nói khéo léo.
Dù vậy vẫn không làm họ hài lòng, nhưng cuối cùng cũng mở ra tiền lệ.
Ngay sau đó, khi ta vừa đến tuổi cập kê, họ lại nhắm vào chuyện hôn sự của ta.
Theo suy nghĩ của các tộc lão, ta chỉ tạm thời quản lý nhà họ Diệp mà thôi. Con gái rốt cuộc cũng phải xuất giá, mà xuất giá tòng phu, rút lui về hậu viện, còn sao có thể vì nhà họ Diệp mà bôn ba khắp nơi? Nhà họ Diệp, sớm muộn gì cũng cần một nam tử làm người thừa kế thật sự!
Quan trọng nhất là, nếu không lấy lại từ tay ta, đến khi ta xuất giá, chẳng phải gia sản to lớn này sẽ rơi vào tay người ngoài hay sao?
Mà tất cả những điều này, a phụ đều âm thầm ngăn lại.
Khi ngày sinh nhật mười sáu tuổi của a đệ càng lúc càng gần, tinh thần của a nương dần dần trở nên căng thẳng.
Quả nhiên, năm a đệ mười lăm tuổi, sức khỏe bắt đầu suy giảm, thường xuyên nửa đêm nôn ra máu và rơi vào hôn mê. Vô số danh y bó tay, a nương bất lực chỉ có thể ngày đêm quỳ trong từ đường dập đầu cầu cứu.
Không biết từ khi nào, a nương bỗng nhiên bước ra khỏi từ đường, đề nghị tìm cho a đệ một cô nương có bát tự hợp để xung hỉ. Nghe vậy, a đệ là người đầu tiên phản đối, cậu ấy chống đỡ thân thể yếu ớt dựa vào bên giường, trong giọng nói tràn đầy van xin.
"A nương, bao năm qua đã để người phải lao tâm tổn sức, đã là lỗi bất hiếu của nhi tử, nay lại càng không nên liên lụy một cô nương vô tội nữa!"
Lập tức, a nương suy sụp đến mức suýt ngã, bà nắm chặt tay ta, gắng gượng giữ vững thân thể, nhìn về phía Tĩnh Chi.
"Vậy con muốn a nương đi chết sao?"
Dù chúng ta có khuyên thế nào, a nương vẫn một mực cố chấp, bắt đầu chuẩn bị cho chuyện xung hỉ của a đệ.
Bà thậm chí còn sai người chế tạo một chiếc quan tài đôi.
Bà mối trong trấn thật sự tìm được cho a nương một cô nương có bát tự rất hợp với Tĩnh Chi. Nghe nói cô nương ấy bị câm bẩm sinh, a nương thoáng do dự nhưng vẫn phái người đi bàn bạc hôn sự.
Ta lặng lẽ sai người dò hỏi, cũng là một cô nương số khổ. A đệ không có cách ngăn cản, chỉ còn cách cầu xin ta.
"A tỷ, xin tỷ, hãy giúp cô ấy! Kiếp này, ta đã liên lụy quá nhiều người rồi, đừng hại thêm một cô nương vô tội nào nữa!"
Ta cố nén nỗi đau trong lòng, mỉm cười.
"Tĩnh Chi, cô ấy sẽ không sao đâu, tin tưởng a tỷ!"
A đệ gật đầu.
"Ta biết, chỉ cần có a tỷ, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. A tỷ, xin lỗi!"
Nghe vậy, ta sững sờ tại chỗ.
"Nếu không phải vì ta, tỷ cũng không phải sống vất vả như vậy, a tỷ, xin lỗi."
Lòng ta thoáng đau xót.
Tĩnh Chi thích đọc sách, ta biết thư phòng của cậu có rất nhiều bài văn sách luận, cả sách và tranh, nhưng vì thân thể yếu nhược nên không thể rời khỏi nhà họ Diệp nửa bước.
Cậu từ nhỏ đã là đứa trẻ hiểu chuyện, ôn nhu như ngọc, đối đãi với người luôn dịu dàng, dù bị bệnh tật hành hạ nhưng vẫn giữ lòng thiện với mọi người, thậm chí khi đau đến không nói nổi vẫn cố gắng an ủi ta và a nương.
Đúng là ông trời không có mắt!
Ta nén xuống sự bất bình trong lòng, lấy từ trong ngực ra một khối quặng mang về từ Mạc Bắc, giống như khi còn nhỏ, ta móc ngón tay với cậu.
"Khối quặng này lấy từ ngọn núi sâu nhất của Mạc Bắc, giờ đây nó vẫn lành lặn xuất hiện trước mặt đệ, đệ xem, mọi thứ đều có thể mà. Tĩnh Chi, còn nhớ những nơi a tỷ đã kể với đệ không? Những ngôi nhà xây trên mặt nước, sa mạc mênh mông không thấy bờ, những ngọn núi tuyết trắng xóa quanh năm, đệ không muốn đích thân đi xem sao?"
Cậu sững sờ, trong mắt tràn đầy mong đợi, sau đó lại cười buồn bã.
"Tĩnh Chi có thể nghe đến đây đã là phúc rồi, a tỷ, cảm ơn tỷ."
Ta lắc đầu.
"Tĩnh Chi, cố gắng sống, còn quan trọng hơn tất cả!"
Cậu mỉm cười gật đầu, trên gương mặt tái nhợt hiện lên một chút thẹn thùng.
"A tỷ, có thể giúp ta làm một việc không?"
Ba ngày sau, cô nương ấy vẫn tiến vào cửa nhà họ Diệp, tên nàng là Cố Tri Thu, quả thật là một cái tên rất hay.
Tĩnh Chi sức khỏe yếu, không thể tự mình hoàn thành lễ bái đường, theo lời nhờ vả của cậu, ta đích thân thay cậu hoàn thành, trịnh trọng đưa cô nương ấy vào nhà họ Diệp.
Tiểu cô nương có chút sợ hãi, bàn tay nắm chặt dải lụa đỏ hơi run rẩy.
"Đừng sợ!"
Ta tiến lên nhẹ nhàng an ủi.
"Theo ta là được."
Bái đường xong, ta đưa nàng vào viện của Tĩnh Chi, khi đi ngang qua chiếc quan tài đặt trong sân, nàng thoáng khựng chân lại.
Là sợ hãi sao?
Ta đứng yên tại chỗ nhìn một lát, rồi quay người đi đến thư phòng của a phụ. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Tĩnh Chi, ta rời khỏi nhà họ Diệp trong đêm.
Bố trí hai năm, đã đến lúc đi thu hoạch thành quả rồi.
04
Tiếp quản nhà họ Diệp hai năm, ta không ra khỏi cửa đi xa, cũng không mở rộng phạm vi kinh doanh của nhà họ Diệp. Những kẻ có lòng riêng đã bắt đầu nhấp nhổm không yên. Dùng lời của đại gia gia mà nói thì sẽ như thế này:
"Quả nhiên là nữ tử, tóc dài kiến thức ngắn, thứ không có chí khí, mới tiếp quản vị trí gia chủ được bao lâu đã muốn ngồi hưởng. Nếu cho Hiển Chi cơ hội, chưa chắc làm thua kém một nữ nhân như nó!"
Còn có người bắt đầu xúi giục a phụ nhận con trai từ chi thứ, để sau này nếu ta lấy chồng thì nhà họ Diệp không rơi vào tay người ngoài. Thậm chí có kẻ nhận được tin tức, đã phái người đi trước đến Cô Tô.
Nhưng chuyến đi lần này của ta, mục tiêu không phải là Cô Tô, mà là kinh thành!
Hồng Ngọc đã sớm đến kinh thành chờ ta, vừa gặp ta lần đầu tiên sau một thời gian dà liền dập đầu thật mạnh.
"Gia chủ, Hồng Ngọc không phụ mệnh!"
Ta vội vàng đỡ nàng đứng dậy.
"Đã là người đứng đầu Phi Ảnh Lâu, đừng có động một tí là quỳ."
Hồng Ngọc là người ta mua về năm ta sáu tuổi, khi ấy nàng bị cha mình nắm chặt cổ áo, định bán cho mụ tú bà của thanh lâu. Đó là lần đầu tiên ta mở miệng xin a nương, dùng gấp đôi số bạc để đưa nàng về.
Khi đó, ta liền tự hỏi, tại sao nữ tử trong thiên hạ lại không thể tự nắm giữ số phận của mình?
Ta muốn thử tìm đáp án cho câu hỏi này, sau đó thay đổi kết cục ấy!
Năm tám tuổi, ta phát hiện ra thính lực đặc biệt tốt và sức mạnh hơn người của Hồng Ngọc. Vì thế, ta tìm người mời sư phụ dạy dỗ nàng, ngoài việc học được một thân võ nghệ, điều quan trọng hơn là cho nàng một sự lựa chọn, và nàng cũng không làm ta thất vọng.
Những năm qua, ta ở ngoài sáng, nàng ở trong tối!
Năm năm trôi qua, ngoài thương hội, tai mắt của nhà họ Diệp cũng đã trải khắp cả nước. Và ta cũng thực sự biết được thân phận thật sự của Trần Ôn Yến.
"Chủ tử, thánh chỉ của bệ hạ sắp đến rồi!"
Giọng của Hồng Ngọc kéo ta trở về với thực tại, ta gật đầu.
"Đi thôi, tình trạng của Tĩnh Chi dạo này không được tốt, xong việc ta còn phải nhanh chóng trở về!"
Nửa tháng sau, tổng quản thái giám bên cạnh bệ hạ - Lâm công công, đích thân đến Diệp trạch mà ta đã mua ở kinh thành để tuyên chỉ.
Hôm đó, nhà họ Diệp chính thức trở thành đệ nhất hoàng thương của thiên hạ!
Nhưng một chuyện ngoài dự liệu của ta đã xảy ra.
Tuyên chỉ xong, Lâm công công không lập tức rời đi, mà mỉm cười nói chuyện phiếm với ta.
"Gia chủ nhà họ Diệp năm nay mười chín rồi nhỉ? Đã có hôn phối chưa?"
Trong lòng ta thoáng căng thẳng, rồi cười mà lắc đầu.
"Dạ, vẫn chưa có hôn phối, nhưng trưởng bối trong nhà cũng đang tìm rồi!"
Lâm công công cười bí hiểm.
"Minh Châu công chúa dưới gối bệ hạ năm nay vừa tròn mười sáu, vận may của gia chủ họ Diệp còn đang ở phía trước đó!"
Minh Châu công chúa?
Ta bỗng bừng tỉnh, Lâm công công hôm nay đối xử thân thiết với ta như vậy, có lẽ là đã dò ý từ bệ hạ!
Nhà họ Diệp là nhà thương gia, cưới được công chúa, chẳng khác nào trở thành hoàng thân quốc thích, danh tiếng hoàng thương lớn đến mấy cũng không thể so được!
Nhưng ta không phải nam nhân, sao có thể cưới công chúa được!?
Những năm qua tuy ta không cố ý che giấu thân phận nữ nhi, nhưng từ nhỏ luôn mặc nam trang, ấn tượng đã khắc sâu với thế nhân. Cũng không biết bệ hạ vì sao lại đột nhiên sinh ra ý này.
Lần này thật sự phiền phức rồi!