10.
Ta bắt đầu mỗi ngày bắt mạch cho Uẩn Ngọc, y thư trong nhà sắp bị ta lật nát rồi.

Nuôi cổ dễ, đưa cổ đi khó, lão cổ vương trên người Uẩn Ngọc thật sự nan giải, ta thử rất nhiều cách, đều không thể loại bỏ nó.

Thấy ta sắc mặt ngưng trọng bắt mạch cho chàng, Uẩn Ngọc liền cười hỏi:

“Chẳng lẽ là có hỷ?”

“Ta đã thị tẩm mấy ngày, sao vẫn chưa có hỷ nhỉ? Phu nhân, có phải nàng không được không?”

Dù ta lo lắng sốt ruột, trong lòng nặng trĩu, thì cũng bị chàng chọc đến bật cười.

“Ta sợ là phải ra ngoài mấy ngày.” Uẩn Ngọc nói.

Tuy chàng nói với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng ta biết, chuyến này nhất định thập phần hung hiểm.

Bởi vì Lộ Phóng ra ngoài làm nhiệm vụ, đã ba ngày rồi không có tin tức.

“Khi nào chàng về?” Ta có chút lo lắng.

Uẩn Ngọc nhìn ta, trong mắt vẫn là nụ cười ôn nhu như vậy: “Biết phu nhân yêu ta, nhất định không muốn cùng ta xa cách dù chỉ một khắc. Ta hứa với phu nhân, trong vòng mười ngày nhất định sẽ trở về, nếu thất hứa, phu nhân có thể mang theo tài sản trong nhà, tìm một nam tử cường tráng khác mà gả.”

“Đây chính là chàng nói, ký tên ấn dấu, không được nuốt lời.”

“Nàng có phải đang mong ta không trở về không?”

“Cũng không phải. Tốt nhất là chàng có thể bình an vô sự, mang Lộ Phóng trở về.”

Uẩn Ngọc lập tức sa sầm mặt: “Trả bạc lại cho ta, trả châu báu lại cho ta, trả cả khế nhà khế đất lại cho ta.”

“Đừng hòng!”

Uẩn Ngọc vừa đi, liền giống như Lộ Phóng, không một chút tin tức.

Ta mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng thuốc loay hoay.

Ngày thứ bảy, ta vừa từ phòng thuốc đi ra duỗi lưng, trước mắt lại tối sầm.

Ta nhanh chóng lục lại trong đầu lần này trúng phải chiêu của loại thảo dược nào, dù sao lúc này cũng phải giải độc thật nhanh, nếu không tính mạng khó giữ.

Sau đó phát hiện, ta cũng không trúng độc, chỉ là bị trùm lên đầu một cái bao tải.

May quá, may quá.

Ta an tâm nhắm mắt lại, ngừng giãy giụa, mặc cho bọn họ luống cuống tay chân nhét ta vào kiệu.

Cái kiệu này, cũng khá êm.

Lại mở mắt ra, ta đã trở lại tòa Trọng Hoa điện đã từng sống bốn năm.

Kỳ Vương sủng ái Ngụy hậu và Thái tử, vung tiền như nước xây dựng nên tòa Trọng Hoa điện nguy nga lộng lẫy này, để Thái tử không cần dời đến Đông cung, có thể ngày ngày gặp mặt phụ vương mẫu hậu.

Mười năm trước, Kỳ Vương mang ta đến đây, nói: “Về sau, nơi này chính là nhà của con.”

Ngụy hậu dùng bàn tay quý giá với móng tay dát vàng chạm hoa nhẹ nhàng nâng mặt ta lên nhìn một cái, thản nhiên nói: “Sinh ra cũng không tệ, có tướng vượng phu.”

Khi đó bà ta đang độ xuân sắc, một khuôn mặt đẹp đến mức kinh thiên động địa, dù là ta khi đó mới mười tuổi, cũng bị nhan sắc này làm cho chấn động: Trưởng thành như vậy, còn để cho người khác sống nữa hay không đây?

Cũng chính khuôn mặt này, sáu năm trước đã đ a u lòng thương xót nhi tử bảo bối của bà ta bị cổ trùng hành hạ đến sống dở c h ế c dở, nước mắt rơi lã chã, ta thấy mà thương.

Bà ta quay đầu nhìn thấy ta, sắc mặt lại đột nhiên trở nên hung dữ: “Yêu nghiệt xúi quẩy!”

Thật là vô lý, cổ là do tế tử Nam Cương hạ, thù oán của Nam Cương là do ca ca bà ta lạm sát kẻ vô tội mà kết nên, từ đầu đến cuối, có liên quan gì đến ta?

Giờ đây, vẫn là khuôn mặt này ở trước mặt ta, cúi người xuống đ á n h giá kỹ lưỡng khuôn mặt ta: “Quả nhiên là ngươi.”

Bà ta thẳng người dậy, trên mặt đầy vẻ chán ghét: “Sáu năm không gặp, dung mạo của ngươi đã thay đổi khá nhiều, chỉ là vẫn giống như trước kia… khiến người ta chán ghét.”

Ta cũng không khách sáo: “Nương nương ngược lại không giống trước kia rồi. Nương nương, Người già đi nhiều rồi.”

Ai nói năm tháng không tha cho mỹ nhân, vị mỹ nhân từng rực rỡ chói lọi trước mắt này, giờ đây đã hoàn toàn bị năm tháng bóc đi tuổi xuân và sự dịu dàng, dù có kim ngọc châu báu trang hoàng, son phấn điểm tô, cũng chỉ còn lại một vẻ mặt hung dữ.

Đáng tiếc, thật đáng tiếc.

“A Liên, thật sự là nàng, nàng ã trở lại!” Lần này đến lượt Thái tử lên sân khấu, hắn nắm lấy vai ta, đôi mắt đen láy ngấn lệ nhìn ta.

Thái tử lớn lên rất giống mẫu thân hắn.

Trước kia cung nhân vẫn thường nói, Thái tử có một đôi mắt rất biết yêu thương người khác, đôi mắt này chỉ cần tha thiết nhìn ngươi, ngươi liền sẽ cho hắn tất cả những gì ngươi có, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện.

Giờ đây đôi mắt này lại giống như trước kia, ngấn lệ nhìn ta: “A Liên, ta không vui, nàng không chăm sóc tốt cho bản thân.”

Hắn nắm lấy tay ta vuốt ve: “Trước kia, tay A Liên mềm mại như không xương, nõn nà mịn màng. Bây giờ, đã trở thành bộ dạng này.”

Sáu năm trước khi ta trốn khỏi hoàng cung, hắn đang bị cổ trùng hành hạ đến mức người không ra người, quầng thâm mắt đen sì, không còn chút thần sắc nào.

Hiện giờ bộ dạng rạng rỡ này, đều là do mỗi tháng một bát m.á.u của Uẩn Ngọc nuôi dưỡng mà thành.

Nghĩ đến vết sẹo trên cổ tay Uẩn Ngọc sáu năm không lành, trong lòng ta khó chịu rút tay về: “Thái tử điện hạ, chúng ta nói rõ ràng trước đã, lần này không phải ta cam tâm tình nguyện trở về, là các người dùng bao tải cưỡng ép trùm ta mang về.”

Ăn thiệt thòi trước kia, giờ đây làm việc với mẹ con bọn họ nhất định phải cẩn thận, nếu không bọn họ có thể lại phao tin đồn, nói Thái tử phi nhớ nhung Thái tử tha thiết, cảm mộ Thái tử nhân đức, vội vàng chạy về cùng Thái tử gương vỡ lại lành, khiến ta không có cách nào giải thích với Uẩn Ngọc.

“Chuyện trước kia, ai đúng ai sai đã không còn phân biệt rõ ràng được nữa. Giờ nàng đã trở về, chuyện cũ coi như bỏ qua đi, chúng ta vẫn như trước kia.” Thái tử nắm c.h.ặ.t tay ta không buông.

“Như trước kia? Không thể quay lại được nữa, ta cũng không muốn quay lại. Thái tử điện hạ, ta đã thành thân rồi.” Ta lạnh lùng nói.

Thái tử ngây người nhìn ta: “Thành thân? Nàng cùng Thất đệ?”

“Đúng vậy điện hạ, ta cùng Thất điện hạ đã có phu thê chi thực.”

“Tiện phụ vô sỉ! Ngươi đã từng thành thân với Thái tử, ai cho ngươi lá gan dám thờ hai chồng?” Ngụy hậu tức giận nói.

Ta bình tĩnh nhìn bà.

“Nương nương tuổi tác đã cao, trí nhớ cũng kém đi rồi, ta khi nào thì từng thành thân với Thái tử điện hạ vậy?”

“Ngày đó, thị nữ Tiểu Đào của ta thay ta mặc hỷ phục, để ta nhân cơ hội trốn khỏi hoàng cung. Sau khi sự việc bại lộ, ta bị nương nương bắt trở về, rồi đ á n h gãy chân, Tiểu Đào thì bị đ á n h c h ế c ngay tại chỗ. Sáu năm trôi qua, cảnh tượng đẫm m.á.u thảm thiết ngày đó như vẫn còn ở trước mắt.”

“Nương nương xưa nay ghét nhất điều xui xẻo, giờ đây sao cũng học được cách biến chuyện tang thành chuyện hỷ, lại coi ngày thảm thiết đó, coi ta và Thái tử điện hạ đã đại hôn lễ thành vậy?”

“Lúc trước… nên đ á n h c h ế c ngươi luôn cho rồi.” Ngụy hậu nhắm hai mắt lại, dường như đang cố gắng kìm nén cơn giận, đợi bà ta mở mắt ra lần nữa, đáy mắt đã dâng lên một tầng sát khí, “Đương nhiên, bây giờ g i ế c, cũng còn kịp.”

“Không kịp rồi, nương nương.” Ta đứng dậy, phủi bụi trên vạt áo, cung kính hành lễ, “Tay không đến gặp nương nương nên trong lòng bất an, lại thực sự không có thứ gì đáng giá, ta liền chuyên tâm nghiên cứu ra một vị thuốc tặng cho nương nương, muốn cho nương nương một kinh hỉ. Ồ, nương nương còn chưa biết, những năm này ta ngày ngày tiếp xúc với thảo dược, giờ đây dùng thuốc dùng độc, đã rất tinh thông.”

Ngụy hậu sắc mặt đại biến: “Ngươi dám hạ độc với bản cung?”

Ta thành khẩn sợ hãi: “Không dám không dám, nương nương nói gì vậy?”

“Ta chuyên tâm vì nương nương nghiên cứu ra một vị thuốc dưỡng nhan, bảy ngày dùng một lần, liên tục dùng ba lần, có thể trẻ ra mười tuổi. Kỳ Vương bệ hạ nhìn thấy, nhất định cũng vui mừng. Chỉ là…”

“Chỉ là gì?”

Vẻ mặt ta thành khẩn: “Chỉ là hôm nay đến vội vàng, chỉ mang theo người một liều thuốc, hai liều còn lại, cần phải cho ta mấy ngày để điều chế ra cho nương nương. Nếu trong vòng bảy ngày không uống liều thứ hai, dung nhan như hoa như ngọc của nương nương sẽ nhanh chóng tàn úa, giống như bà lão vậy. Vạn vật trên thế gian đều là quy luật này, lợi ích to lớn thường đi kèm với rủi ro to lớn, nương nương nhất định có thể hiểu. Lần này đến đây, coi như một chút hiếu tâm, mong nương nương đừng trách ta tự ý làm chủ.”

11.
Ta bị ném vào một khu viện hẻo lánh trong tẩm cung Thái tử, cùng bị ném vào còn có ba trăm loại dược liệu ta cần.

Bảy ngày, đủ để Uẩn Ngọc trở về cứu mạng ta chứ?

Nếu chàng bằng lòng cứu.

Ta bê một chiếc ghế nhỏ ngồi ở cửa, nhìn hoa tuyết đằng đầy sân, trong đầu toàn là những lần luân hồi chuyển kiếp những năm này.

Trước khi mười tuổi vào cung, ngày ngày ta chỉ mải mê đá gà đuổi chó, trong mắt căn bản không có những thứ tĩnh lặng như hoa cỏ.

Khi đó, cha ta luôn chinh chiến bên ngoài, mặc cho mấy lão bộc trong nhà nuông chiều ta thành tiểu ma vương.

Ta không gặp được cha, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy các loại phong thưởng do hoàng cung ban tặng.

Cha nói, mỗi người đều có phúc phận của mình, Người chinh chiến bên ngoài, cả đời vất vả, phúc Người hưởng không được, liền để ta thay Người hưởng.

Lúc đó phiền não lớn nhất của ta chính là, làm sao giúp cha tiêu hết số tiền thưởng bạc thưởng như nước chảy này.

Đều tại mẹ mất sớm, thậm chí không kịp sinh thêm mấy đứa nghịch tử, giúp ta chia sẻ nỗi phiền não này.

Năm ta mười tuổi, cha cũng mất.

Lúc đó tuổi còn nhỏ, lại vì ít khi ở cùng cha, tình cảm cha con không sâu đậm, ta cũng không cảm thấy quá đ a u buồn.

Khi được Kỳ Vương dắt vào cung, trong lòng chỉ nghĩ, sau này, số bạc lão hoàng đế thưởng có thể trực tiếp đưa đến tay ta rồi, không cần mất công đưa đến nhà ta nữa.

Trong cung thật nhiều hoàng tử.

Đều nói nhi tử giống mẹ, bọn họ quả thực lớn lên giống mẫu thân của mình, ai cũng đẹp, đẹp đến mức ta không phân biệt được ai với ai.

Không chỉ đẹp, mà còn siêng năng hiếu học, cầm kỳ thi họa, cưỡi ngựa bắn cung, từng người một đều cố gắng hết sức.

Sinh ra trong đế vương gia thật đáng thương.

Như ta sinh ra với dung mạo này, vẫn có thể ở nhà tác oai tác quái. Bọn họ lớn lên đẹp như vậy, còn phải vất vả học tập đủ loại tài nghệ, chỉ để phụ vương bọn họ nhìn thêm một cái.

Trong cung dường như ai cũng sợ ta, nhìn thấy ta đều im lặng tránh đường, sợ đụng phải ta, đắc tội với Thái tử và Ngụy hậu.

Cũng không phải vì Ngụy hậu và Thái tử thích ta.

Đ á n h chó còn phải ngó mặt chủ, dù bản thân Ngụy hậu nhìn ta thường mang theo ánh mắt chán ghét không che giấu, sự dịu dàng thân thiết mà Thái tử thể hiện ra cũng lộ vẻ giả tạo, nhưng bọn họ lại không cho phép người ngoài đối với ta - vị Thái tử phi tương lai này, có một chút bất kính nào.

Chỉ có con gái út Lê Tương của Trưởng công chúa Sở Dương là thân thiết với ta, mỗi lần vào cung đều mang theo diều giấy của nàng đến tìm ta, mỗi lần gây họa, cũng đều cầu xin ta giúp nàng gánh tội thay.

Dù sao Thái tử phi phạm lỗi, ai dám trách phạt chứ?

Cứ như vậy, ta kết thúc những ngày tháng tiêu xài hoang phí ở nhà, lại bắt đầu cuộc sống ăn không ngồi rồi trong cung.

Cũng từng có những buổi trưa ăn no uống đủ, đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình hạnh phúc quá dễ dàng, ta hơi bất an, từ đó nổi hứng muốn làm việc thiện mỗi ngày, muốn củng cố phúc khí đầy mình này.

Ngày đầu tiên, ta nhìn thấy một vị tiểu hoàng tử mày rậm mắt sáng đang đọc sách dưới gốc cây, vạt áo đang bị một con sâu róm màu xanh lá cây bò lên.

Ta mắt nhanh tay lẹ xông lên, giẫm một cái lên con sâu.

Con sâu nổ tung, dịch màu xanh lá cây nhuộm lên vạt áo tiểu hoàng tử.

Tiểu hoàng tử cúi đầu nhìn một cái, oẹ, nôn luôn rồi.

Ngày thứ hai, nhìn thấy một vị tiểu hoàng tử dáng người cao ngất đang vẽ tranh trên thuyền nhỏ giữa hồ.

Gió nhẹ nhàng, nước hồ xanh biếc, nếu có thêm một đàn ngỗng trắng, chẳng phải càng nên thơ sao?

Ta âm thầm khen ngợi thẩm mỹ siêu phàm của bản thân, lập tức hành động, lùa một đàn ngỗng lớn qua đó.

Đàn ngỗng kêu quang quác, không nghe theo hiệu lệnh mà vỗ cánh bay loạn xạ, lật úp chiếc thuyền nhỏ mà hoàng tử đang ngồi, đợi mọi người vội vàng kéo tiểu hoàng tử lên, hắn đã ướt như chuột lột.

Ta nhịn xuống cảm giác thất bại, năm lần bảy lượt cổ vũ bản thân, lần khác nhất định sẽ thành công.

Lần này, lại nhìn thấy một vị tiểu hoàng tử khí chất hơn người đang chơi cờ dưới mái hiên.

Ta hưng phấn đi tới, lần này ta sẽ an tĩnh ngồi đó cùng người ta giải cờ phổ, vậy là được rồi chứ!

Tiểu hoàng tử ngẩng đầu nhìn thấy ta, không đợi ta đến gần, đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc bỏ chạy.

Ta rất buồn bực, hỏi Tiểu Đào: “Ta khiến người ta chán ghét đến vậy sao? Tại sao mỗi người bọn họ đều không ưa ta như vậy.”

Tiểu Đào do dự một lúc, nói: “Có khi nào mấy ngày nay Người đều giúp cùng một người không?”

Ta: “Hả?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play