8.
Đại Kỳ quốc tuy có nhiều hoàng tử, nhưng ngôi vị Thái tử sớm đã được định đoạt.

Gia tộc Hoàng hậu Ngụy thị hiển hách, lập nhiều chiến công, lại thuận lợi sinh hạ được đích tử, mọi thứ đều hợp tình hợp lý. Đích tử vừa mới chào đời đã được lập làm Thái tử, chỉ cần chờ đợi trưởng thành một cách an ổn, là có thể kế thừa sự nghiệp của lão Hoàng đế.

Vì vậy, những hoàng tử khác ít nhiều có vẻ dư thừa, Thất hoàng tử từ nhỏ đã mất mẹ càng có cảm giác mờ nhạt hơn.

Nhưng vị Thất hoàng tử này sáu năm trước đã âm thầm làm một việc lớn.

Những năm đó, Nam Cương vừa mới bình định, không được thái bình cho lắm, vẫn còn một số tử sĩ liều mạng quậy phá, chẳng qua cũng chỉ là chuyện “làm bị thương người một trăm, tự làm bị thương mình một vạn”, nên cũng không ai để tâm.

Cho đến sáu năm trước, mới xuất hiện một tên gián điệp có bản lĩnh, trà trộn vào hoàng cung Đại Kỳ, hạ một loại cổ độc rất kỳ lạ vào người Thái tử.

Loại cổ trùng này cực kỳ tinh ranh, ban ngày ẩn mình, ban đêm thức giấc. Trong đêm khuya tĩnh mịch, người trúng cổ có thể cảm nhận rõ ràng cổ trùng g.ặm nh.ấ.m tứ chi bách hài của mình, phát ra tiếng kêu răng rắc. Nỗi đ a u đớn tột cùng và sự tra tấn về tinh thần thường khiến người ta phát điên trước khi c h ế c.

Kỳ Vương lo lắng, dùng mọi cách tìm kiếm phương pháp giải cổ, nhưng không ai có thể giải được.

Nhìn Thái tử đêm nào cũng khóc lóc thảm thiết, Hoàng hậu Ngụy thị nổi giận, ra lệnh cho người tàn sát các bộ tộc Nam Cương, ép hỏi cách giải cổ.

Không biết đã g i ế c bao nhiêu người, cuối cùng mới có một vị tộc trưởng run rẩy dâng lên một cái bình đen sì, nói rằng trong bình nuôi một con Cổ vương ngủ say trăm năm, cho nó ăn m.á.u t.h.ị.t người sống để đ á n h thức Cổ vương, có thể áp chế cổ trùng bình thường, có lẽ có thể giải trừ nỗi khổ của Thái tử. Chỉ là người nuôi Cổ vương này, e rằng không sống quá ba mươi tuổi.

Có lẽ có thể giải, vậy thì có lẽ cũng không thể giải.

So với mạng sống của Thái tử, mạng sống của người thường chẳng khác gì con kiến, cho dù chỉ có một tia hy vọng để cứu Thái tử, thì hy sinh thêm bao nhiêu mạng người cũng chẳng sao.

Vị tộc trưởng kia nói, người dùng thân thể để nuôi Cổ vương, cần phải có chung dòng m.á.u với Thái tử, tâm ý tương thông.

Nhiệm vụ này, không chút do dự rơi vào người Thái tử phi còn nhỏ tuổi.

Thái tử phi Giang Liên, lúc đó mười bốn tuổi, là nữ nhi của cố Hộ quốc đại tướng quân Giang Thượng.

Tướng quân Giang Thượng cả đời chinh chiến, bảo vệ đất nước, rất được người dân yêu mến, nhưng đã hy sinh trong một cuộc chiến loạn ở Nam Cương.

Trong tang lễ, Kỳ Vương ôm thi thể của đại tướng quân mà khóc: “Người dân Đại Kỳ được an cư lạc nghiệp là do ngươi dùng tính mạng đổi lấy, ngươi cứ yên tâm mà đi, huyết mạch của ngươi sẽ cùng với quốc quân Đại Kỳ hưởng vạn dân bái lạy, hương khói muôn đời!”

Vì vậy, vị quốc quân tiếp theo của Đại Kỳ còn chưa chính thức được xác định, nhưng Hoàng hậu đã sớm chọn Giang Liên, cô nhi của nhà họ Giang, làm Thái tử phi nuôi dưỡng trong cung nhiều năm.

Theo lời đồn, khi nghe nói có thể hy sinh thân mình để nuôi cổ cứu Thái tử điện hạ, Thái tử phi mới mười bốn tuổi đã không chút do dự, lập tức bày tỏ nguyện ý thành thân với Thái tử trước, cứu Thái tử thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, bảo vệ huyết mạch của Đại Kỳ không bị tổn hại.

Nhưng sau đó, cái công lao to bự này, Thái tử phi lại không làm được, bị Thất hoàng tử nhanh chân đến trước.

Thất hoàng tử là huynh đệ ruột t.h.ị.t với Thái tử, dĩ nhiên có chung dòng m.á.u.

Nghe nói Thất hoàng tử chủ động hy sinh thân mình cứu Thái tử, Kỳ Vương mừng rỡ vô cùng.

Những năm qua, ông bận rộn “khai chi tán diệp”, trong cung có nhiều hoàng tử đến mức bản thân ông cũng không nhớ rõ hoàng tử nào là do mỹ nhân nào sinh ra, dĩ nhiên càng không có tinh lực để bồi dưỡng những đứa con này cho tốt.

Tuy không được bồi dưỡng tử tế, nhưng chúng lại tự mình trưởng thành đến mức thuần khiết, hiếu thuận, cao thượng như vậy, quả nhiên là “rồng sinh rồng, phượng sinh phượng”, vẫn là huyết mạch của mình tốt!

Kỳ Vương đắc ý khen ngợi huyết mạch ưu tú của mình, đám quần thần cũng hùa theo phụ họa. Sau đó ông mới hài lòng cúi người xuống, hỏi Thất hoàng tử muốn được ban thưởng gì, ý tứ trong lời nói chính là ngoài ngôi vị hoàng đế ra, những thứ khác đều có thể thương lượng.

Thất hoàng tử chỉ mỉm cười quỳ lạy dưới chân Kỳ Vương và Thái tử, giọng điệu cung kính, ôn hòa: “Được tâm ý tương thông với Thái tử ca ca, là vinh hạnh của đệ, bất kỳ phần thưởng nào cũng không khiến đệ cảm thấy vinh quang bằng điều này.”

Câu nói này truyền đến dân gian, người dân ai nấy đều cảm động đến rơi nước mắt.

Ai bảo nhà đế vương bạc bẽo? Các hoàng tử Đại Kỳ của chúng ta nhường nhịn lẫn nhau, huynh đệ hòa thuận như vậy, thật đáng quý, thật yên bình! Quốc quân và Hoàng hậu trị gia tốt như vậy, sao có thể không trị quốc, bình thiên hạ được!

Thất hoàng tử từ một hoàng tử không mấy nổi bật, bỗng chốc trở thành người được dân chúng tôn kính nhất.

Còn về phần vị Thái tử phi kia, sau đó không rõ tung tích, dân gian đồn rằng, có lẽ là vì không giành được sứ mệnh cứu Thái tử Đại Kỳ, xấu hổ không chịu nổi, nên đã rời khỏi hoàng cung.

Nữ nhi nhà người ta, làm nũng một chút cũng là chuyện thường tình, Thái tử điện hạ độ lượng rộng rãi, không chấp nhặt chuyện cũ, lại kiên trì tìm kiếm như vậy, chẳng lẽ còn sợ không có ngày “gương vỡ lại lành” sao?

Đến ngày đó, có lẽ lại là một giai thoại khiến cả nước xôn xao.

9.
Khi ta và Uẩn Ngọc thành thân, không có của hồi môn, thứ duy nhất mang theo là hai vò rượu hoa đào mà gia gia đào lên từ gốc cây cổ thụ.

Lúc đó, ta ở nhà chờ gả, đứng ngồi không yên, thở hổn hển từng hơi.

Lòng người luôn tham lam vô độ. Ban đầu khi chuẩn bị bán mình cho lão gia kia, trong lòng ngoài kiếm tiền ra không còn suy nghĩ gì khác, nên tâm trạng cũng bình thản. Bất ngờ thay đổi được gả cho Uẩn Ngọc, trong lòng vui mừng hơn, cũng thêm phần lo được lo mất.

Sợ mình không được chàng yêu thương, cũng sợ chàng không vừa ý ta.

Gia gia nhìn ta, do dự hồi lâu, lặng lẽ đào hai vò rượu này đưa cho ta.

“Nếu hai đứa có ba phần yêu thích lẫn nhau, uống rượu này vào, có thể tăng thêm thành năm phần.”

Ta hiểu, đây là loại rượu có thể khiến người ta động lòng.

“Còn năm phần kia thì sao ạ?”

“Đời người làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ, mọi việc chỉ cần vừa ý một nửa là được.”

Lúc đó ta có vẻ hiểu mà cũng có vẻ không hiểu.

Cho đến bây giờ, ta tự tay chuẩn bị bàn tiệc này, hâm nóng một bình rượu hoa đào, một mình ngồi ngắm trời, chờ Uẩn Ngọc trở về, dường như đột nhiên ngộ ra câu nói của gia gia.

Trước đây cứ ngỡ mình có đủ thời gian để ngày đêm bên chàng, quấn quýt lấy nhau.

Ta sẽ đặt chàng ở vị trí quan trọng nhất trong lòng, không có bất kỳ toan tính nào, chỉ có một lòng chân thành yêu chàng. Ta tin tưởng rằng chàng cũng nhất định sẽ yêu ta như ta yêu chàng, dù sao thì ai có thể từ chối tình yêu nồng nàn, mãnh liệt như vậy chứ?

Nhưng ta không còn thời gian nữa.

Chàng là Thất hoàng tử của Đại Kỳ, là trung thần hiền đệ đã hy sinh thân mình nuôi cổ thay Thái tử ca ca.

Đợi đến khi chàng biết thân phận thật sự của ta, là Giang Liên - Thái tử phi đã trốn khỏi hoàng cung, thì sẽ đối xử với ta như thế nào đây?

Lê Tương đã đến đây rồi, ta không thể giấu giếm được lâu nữa. Chẳng mấy chốc, ta sẽ phải đối mặt với những người đó một lần nữa, lật lại từng chuyện đ a u khổ trong quá khứ, thậm chí là tiếp tục kéo dài chúng.

Khi ngày đó đến, ta không thể tay không ngồi chờ c h ế c.

Ta phải nghĩ cách, giữ c.h.ặ.t chỗ dựa là Uẩn Ngọc này.

Khi Uẩn Ngọc trở về, trời đã tối đen.

Trăng lên đầu cành liễu, người hẹn lúc hoàng hôn. Trở về đúng lúc lắm.

Ta ân cần gắp thức ăn cho chàng, rót rượu, trên mặt tràn đầy nụ cười.

Chàng nâng chén định uống, khóe mắt liếc thấy ánh mắt tha thiết của ta, chén rượu trong tay lại hạ xuống.

“Chẳng lẽ… cuối cùng nàng đã quyết định độc c h ế c ta, mang theo Lộ Phóng bỏ trốn sao? Hắn đồng ý rồi à?”

Uẩn Ngọc xoay xoay chén rượu trong tay: “Hạ độc gì vậy? Lúc trúng độc có đ a u không, c h ế c có thảm không?”

Trong lòng ta vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng không tiện nổi giận, sợ làm hỏng bầu không khí, chỉ có thể giả vờ e thẹn, nhẹ nhàng nói: “Ghét quá!”

Uẩn Ngọc thấy ta khác thường như vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Hắn thật sự đồng ý rồi?”

Bầu không khí hoàn toàn bị phá hỏng.

Thật đáng thương cho ta, vất vả từ trưa đến tối để làm một bàn thức ăn này.

Ta chán nản, bỏ đi nụ cười giả tạo, liếc xéo chàng một cái.

Uẩn Ngọc lại cười, mi mắt cong cong, đẹp không sao tả xiết.

Chàng lấy từ trong n.g.ự.c ra một món đồ đặt vào lòng bàn tay ta.

Là một miếng ngọc bội bằng vàng khảm ngọc, ngọc chất ôn nhuận, những sợi vàng nhỏ được tết thành hình rồng phượng, sống động như thật.

Uẩn Ngọc luôn như vậy, chọc giận người ta xong, lại biết lấy đồ ra dỗ dành.

Lần nào cũng vậy.

Trong lòng ta vừa chê bai, vừa hưởng thụ vô cùng.

“Đây là gì vậy? Trông có vẻ quý giá.”

“Là ngọc bội đính ước.” Uẩn Ngọc nhẹ giọng nói.

Ngọc bội đính ước, là vật đính hôn mà cha mẹ chồng Đại Kỳ tặng cho con dâu. Nếu nam tử gặp được cô nương vừa ý, đưa về nhà, cha mẹ tặng miếng ngọc bội này, có nghĩa là đã chấp nhận cô nương đó vào cửa, mối nhân duyên này đã được định sẵn.

Ta kìm nén nỗi chua xót trong lòng: “Chúng ta đã thành thân lâu như vậy rồi, ta lại chưa từng gặp cha mẹ chàng, sao hôm nay chàng lại đột nhiên đưa ngọc bội này ra?”

Uẩn Ngọc nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng kéo ta lại gần, dịu dàng nhìn ta.

“Là ta không đúng, không nên giấu nàng lâu như vậy.”

“Ta là Thất hoàng tử Đại Kỳ, hôn sự phải do cha mẹ định đoạt, tự ý cưới vợ thì không thể tính. Nay ta đã tâu việc hôn sự của chúng ta với phụ vương, và nhận tội, cũng xin được ân thưởng. Nàng có bằng lòng theo ta hồi cung, tại tông miếu hoàng thất Đại Kỳ làm lễ thành thân, làm Thất hoàng tử phi danh chính ngôn thuận của ta không?”

Ta sững sờ. Khả năng hành động của Uẩn Ngọc thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của ta. Ta mới vừa chuẩn bị cùng chàng gạo nấu thành cơm, bên này chàng đã nhanh chóng muốn đưa ta đi bái lạy liệt tổ liệt tông rồi.

“Ta chỉ là một dược nữ nho nhỏ… thật sự có thể trở thành chính thê danh chính ngôn thuận của chàng sao?”

“Đương nhiên. Lễ vật đính ước đã có, hôn lễ cũng sẽ có. A Ngưng, người khác có nàng đều sẽ có, người khác không có, ta cũng sẽ vì nàng mà tranh.” Chàng ôm ta vào lòng, “A Ngưng, nàng xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.”

Bầu không khí thật vừa vặn, khiến cho việc ta muốn làm trở nên thuận lý thành chương.

Ta nhẹ nhàng hôn lên cổ chàng, hai tay vuốt ve eo thon chắc khỏe của chàng.

Còn chưa kịp làm gì khác, đã bị chàng bế ngang, tiến vào màn đỏ.

Trong lúc hoảng loạn ta vẫn giữ một tia tỉnh táo, liều mạng nhớ lại những bước quyến rũ chàng mà mình đã trù tính mấy ngày nay.

Trong xuân cung đồ dạy như thế nào nhỉ, hôn bên tai, e ấp trong lòng, phải rồi! Còn có điều quan trọng nhất, rượu hoa đào còn chưa uống!

Lại nghe thấy chàng như mê hoặc bên tai ta khẽ thì thầm: “A Ngưng, nhắm mắt lại.”

Thôi vậy…

Màn the ấm áp, đêm xuân ngắn ngủi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play