12.
Sự thật chứng minh, làm việc thiện mỗi ngày nhưng lại không làm tốt, quả nhiên sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh.
Năm mười bốn tuổi, Thái tử trúng cổ, đêm đêm kêu rên thảm thiết, Trọng Hoa cung vốn được mọi người ngưỡng mộ biến thành nơi luyện ngục.
Cuộc sống của ta cũng đột ngột thay đổi.
Kỳ Vương Ngụy hậu uy hiếp dụ dỗ, để ta thành thân với Thái tử, vì Thái tử mà lấy thân nuôi cổ.
Ta nhân lúc đại hôn bỏ trốn, lại bị trói về.
Đêm đó, ta quỳ thẳng tắp trong đại điện, tranh luận với bọn họ.
“Ngươi có biết, năm đó phụ thân ngươi cho đến khi c h ế c trận, lông mày cũng không nhíu lấy một cái. Đều nói hổ phụ sinh hổ tử, nhưng nếu ông ta biết nữ nhi của mình tham sống sợ c h ế c như vậy, không màng đến sống c h ế c của trữ quân một nước, không màng đến quốc vận Đại Kỳ, dù ở dưới suối vàng, e rằng cũng không thể yên nghỉ!” Thấy không cãi lại ta, bọn họ bắt đầu dùng đạo đức để ép buộc.
Ông ta nói vậy, ta thật sự cả người đều không phục.
“Cha ta c h ế c trận có nhíu mày hay không ta không rõ, dù sao thiết kỵ dũng sĩ Người mang theo cho đến khi c h ế c đến người cuối cùng cũng không đợi được viện binh, không truyền lại được một lời nào. Nhưng ta nhớ Người từng nói, mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, nếu cha ta dưới suối vàng có biết, sẽ chỉ dặn dò ta sống thật tốt, không cần tiếp tục sự hy sinh của Người.”
“Lui một bước mà nói, cho dù Thái tử không chữa khỏi, làm sao lại nâng lên thành quốc vận Đại Kỳ? Ngoài Thái tử, Đại Kỳ còn hai mươi vị hoàng tử khác. Nhị hoàng tử giỏi chơi cờ, bày mưu tính kế không phải chuyện khó; Tam hoàng tử học rộng tài cao, một tay viết văn chương người người khen ngợi; không được thì còn có Cửu hoàng tử, trời sinh một thân võ nghệ, trèo tường đ á n h nhau chưa từng thua ai, có hắn kế vị, lo gì không thu phục được các nước nhỏ xung quanh?”
Ngày đó, lần đầu tiên ta nhìn thấy sự c.ă.m h.ậ.n rõ ràng trong mắt Ngụy hậu.
Cho dù là sự c.ă.m h.ậ.n đó, cũng không khiến khuôn mặt bà ta xấu xí đi chút nào.
Bà ta giơ một bàn tay ngọc ngà lên, cả bàn tay đầy kim ngọc chạm hoa đều đang run rẩy: “Bịt miệng nó lại cho ta, đ á n h gãy một chân nó, xem nó còn chạy trốn thế nào. Đã làm Thái tử phi, sau này ra vào tự có người khiêng, chân này cũng chẳng có tác dụng gì.”
Quay đầu nhìn thấy Tiểu Đào đang quỳ bên cạnh, tất cả c.ă.m h.ậ.n của bà ta cuối cùng cũng tìm được nơi trút giận: “Kéo tiện nhân này ra ngoài, đ á n h c h ế c ngay tại chỗ! Để cho người trong cung mở to mắt mà nhìn, xem kẻ phản bội bản cung sẽ có kết cục ra sao!”
Đêm đó, Trọng Hoa cung tràn ngập mùi m.á.u tanh, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng.
Ta kéo theo cái chân gãy, bò đến bên cạnh Tiểu Đào, muốn giúp nàng ta đỡ những trận đòn như mưa rơi xuống.
Tiểu Đào lại nắm c.h.ặ.t tay ta: “Để bọn họ đ á n h nhanh lên, cho ta được c h ế c thống khoái… Kiếp này tuy rằng đi theo cô nương được ăn sung mặc sướng, nhưng chung quy vẫn là một nha hoàn, không được thoải mái cho lắm. Ta chơi lại một ván nữa, nói không chừng còn được làm công chúa…”
Sau khi Tiểu Đào c h ế c, ta bị nhốt vào thiên điện, giống như một cái xác không hồn, không ăn không uống, không còn chút sức sống.
Không ai quan tâm đến những điều này, bọn họ băng bó qua loa cho cái chân gãy của ta, liền mạnh mẽ chích m.á.u ngón tay ta, nhét bàn tay đầy m.á.u tươi của ta vào cái hũ nuôi cổ vương.
Lúc đầu, ta có thể cảm nhận rõ ràng con vật đó đang g.ặm nh.ấ.m đầu ngón tay ta, mười ngón tay liền tim, đ a u đến mức ta toát mồ hôi lạnh.
Năm ngày sau, cảm giác đ a u đớn dần dần mờ nhạt. Ta không mở mắt ra được, chỉ mơ hồ nghe thấy hai vị ngự y đang thì thầm bên cạnh:
“Cổ vương mãi không chịu nhận chủ, có phải vì nàng ta c h ế c lặng, không có sinh khí không?”
“Dừng lại trước đi, đừng để thật sự c h ế c, không dễ ăn nói đâu.”
“Haizz, năm đó đại tướng quân oai phong biết bao, có ông ấy trấn giữ, các nước nhỏ xung quanh không dám thở mạnh. Một vị tướng c h ế c đi, lại ngay cả cốt nhục duy nhất của mình cũng không bảo vệ được…”
“Suỵt… Nhỏ giọng một chút. Đã biết như vậy, chúng ta càng phải cẩn thận mà sống, bảo vệ vợ con già trẻ chu toàn, bình an vô sự sống hết một đời cũng coi như xong.”
Bọn họ bắt đầu cho ta uống thuốc ăn cơm mỗi ngày.
Không biết qua bao nhiêu ngày, đột nhiên có một ngày, trong phòng sôi trào.
“Thành công rồi, thành công rồi! Thật đáng thương Thất hoàng tử nóng lòng cứu ca ca, chủ động lấy thân thử cổ, lại nuôi dưỡng thành công! Hôm nay lấy một bát m.á.u cho Thái tử uống, Thái tử gần một tháng nay không được yên giấc rồi, hôm nay cuối cùng cũng đã ngủ được!”
“Thái tử khỏi rồi, mạng nhỏ của chúng ta cũng coi như giữ được! Tạ ơn trời đất!”
Sau khi sôi trào, trong phòng dần dần yên tĩnh, yên tĩnh đến mức dường như chỉ còn lại một mình ta.
Đúng vậy, Thái tử được cứu, ta liền không còn tác dụng gì nữa, một kẻ què quặt vô dụng, cũng không cần phải ngày ngày canh giữ nữa.
Nghe nói, sau khi nuôi cổ nhận chủ, sẽ thường xuyên bị cổ vương phản phệ.
Mỗi lần phát tác, toàn thân như bị đóng đinh, đ a u đớn đến c h ế c đi sống lại.
Không biết vị Thất hoàng tử này có giống Cửu hoàng tử trời sinh thân thể cường tráng, có thể chịu đựng được sự tra tấn của cổ vương phản phệ hay không.
Đêm xuống, trong phòng càng thêm yên tĩnh.
Ta nghe tiếng dế kêu ngoài tường, nghe tiếng thở của chính mình, dường như còn có tiếng thở của người khác.
Cố gắng mở mắt ra, lại thấy có một nam tử đang đứng bên giường, một thân huyền y, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bạch quỷ như cười như không.
“Công tử bảo ta đến đưa cô nương đi.” Giọng nam tử trầm thấp lạnh lẽo.
Diêm Vương thì cứ nói là Diêm Vương đi, bày đặt công tử gì chứ… Giờ ngay cả đại lão Minh giới, cũng cố gắng tạo dựng hình tượng trẻ tuổi đẹp trai rồi sao?
Vị sứ giả này một thân hắc y, lại đeo một chiếc mặt nạ bạch quỷ, thế nên gọi là Hắc Vô Thường hay là Bạch Vô Thường đây?
Ta mơ mơ màng màng nghĩ, lại bị vị sứ giả này khiêng lên trên vai, lao vào màn đêm.
Gió bên tai vù vù, tuy khiêng ta, nhưng lại không ảnh hưởng đến việc hắn vượt nóc băng tường.
Diêm Vương, không, thuộc hạ của Diêm Vương công tử, quả nhiên có thân thủ phi phàm.
Lại tỉnh dậy, ta đã ở Tiểu Vân trại, đập vào mắt là khuôn mặt dài gầy gò của gia gia, còn có lúc nhúc mấy cái đầu tròn của các đệ muội.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi!” Bọn họ reo hò vui mừng, giống như rất nhiều năm về sau, mỗi lần bọn họ cứu sống bọn sóc thỏ, cũng vui mừng như vậy.
Sau ngày hôm đó, Kỳ Vương cung mất đi một vị Thái tử phi, Tiểu Vân trại lại có thêm một nữ hái thuốc Đào Ngưng.
Mọi thứ của Kỳ Vương cung dần dần nhạt nhòa đối với ta, trong đầu chỉ còn lại người đeo mặt nạ bạch quỷ một thân huyền y kia, không biết là thật hay mơ.
Từ nay tin tức lặng lẽ phai, núi xuân in bóng, cỏ như khói bay.
13.
Buổi tối, ta đang lật xem ba trăm loại thảo dược quý giá, thì Lê Tương đến.
Nàng vừa nhìn thấy ta, liền lao vào lòng ta khóc lớn, vẻ mặt uất ức.
“May mà ta có cài người trên Tiểu Vân Sơn, tỷ vừa bị bắt đi, ta đã nhận được tin tức, lại tìm người trong cung hỏi thăm một phen, mới biết thân phận thật sự của tỷ. Ngày đó lên núi, bà tử đi theo ta là người của Ngụy hoàng hậu, bà ta nhận ra tỷ. Tỷ tỷ, tỷ có biết ta nhớ tỷ biết bao nhiêu không?”
Lời nàng nói khiến ta hồi lâu không hoàn hồn.
Người so với người thật tức c h ế c người.
Lúc ta bằng tuổi nàng, cả ngày ăn không ngồi rồi, thủ đoạn tự bảo vệ mình lợi hại nhất có thể nghĩ ra được chính là cái trò làm việc thiện mỗi ngày vớ vẩn kia.
Nàng trông có vẻ ngây thơ trong sáng, vậy mà đã cài người khắp núi khắp hoàng cung rồi.
Có thể thấy những đ a u khổ ta phải chịu cũng là đáng đời.
“Lê Tương, ta hỏi muội, tại sao muội lại cài người trên Tiểu Vân Sơn, chẳng lẽ là thích Uẩn Ngọc ca ca của muội sao?”
“Đương nhiên không phải. Ta là giúp tỷ trông chừng Uẩn Ngọc ca ca.”
“Vì ta? Lúc ở trên núi muội không biết thân phận của ta, lúc còn ở trong cung ta lại không quen biết chàng, sao lại vì ta mà trông chừng chàng?”
Lê Tương ngẩng đầu, vẻ mặt không dám tin nhìn ta.
“Sao lại không quen biết? Hôm đó ta thả diều trong cung, diều rơi vào nghiên mực của Uẩn Ngọc ca ca, làm bẩn bức tranh của huynh ấy. Ta sợ huynh ấy trách phạt, liền đẩy tỷ ra phía trước giúp ta chịu tội, Uẩn Ngọc ca ca vừa nhìn thấy là tỷ, quả nhiên không nổi giận.”
“Lúc đó tỷ có lẽ không để ý, nhưng ta thấp bé, bức tranh của Uẩn Ngọc ca ca vừa vặn ở trước mặt ta, người trong tranh một thân áo màu vàng ngỗng, cười ngây ngô, rõ ràng là tỷ mà.”
Ta lại một lần nữa bị chấn động.
Nhớ lại, hôm đó ta đang ở trong bụi cỏ xem dế đ á nhau, đột nhiên bị Lê Tương không nói không rằng đẩy đến trước mặt một người, hình như là vị tiểu hoàng tử bị ta làm việc thiện hành hạ ba lần, sau đó vừa nhìn thấy ta liền bỏ chạy kia.
Ta còn chưa hiểu chuyện gì, chàng đã không nói một lời cuộn đồ bỏ chạy.
Ta quen rồi, cũng không để tâm lắm.
Không ngờ, vị tiểu hoàng tử khuôn mặt trẻ con tròn trịa, dáng người còn chưa cao bằng ta khi đó, lại là Uẩn Ngọc?
Càng không ngờ, ánh trăng sáng của Uẩn Ngọc trong miệng Vương ma ma, lại chính là bản thân ta?
“Cho dù lúc đó muội không biết, nhưng sau này, Uẩn Ngọc ca ca cam tâm tình nguyện lấy thân nuôi cổ cứu Thái tử, để tỷ thoát khỏi bể khổ, cho dù người khác không hiểu, tỷ còn không hiểu sao?” Lê Tương hỏi ngược lại.
“Ta tưởng… ta tưởng chàng là vì muốn nổi bật, được Kỳ Vương coi trọng.” Lời nói ra, ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy hoang đường. Nhưng lý do hoang đường như vậy, ta lại tin, chưa từng nghĩ theo hướng khác.
Lê Tương nặng nề thở than một tiếng: “Nếu huynh ấy muốn xuất nhân đầu địa*, chỉ cần như bao vị hoàng tử khác, an an tĩnh tĩnh đợi Thái tử quy tiên, ắt có cơ hội tranh đoạt ngôi vị kia. Cớ chi phải liều cả tính mạng, chịu nỗi đ a u thấu xương đấy chứ?”
*ám chỉ việc vươn lên, nổi bật hơn người, đạt được thành công và danh tiếng trong xã hội.
Ta nghe vậy, cổ họng nghẹn ứ, đ a u đớn khôn nguôi.
Trên đời nào có nhiều may mắn đến thế? Ta cứ ngỡ mình thoát khỏi lưỡi hái tử thần là nhờ vận may chó ngáp phải ruồi, nào ngờ đâu tất cả là do Uẩn Ngọc từ lâu đã nặng tình sâu nghĩa, chẳng tiếc thân mình, liều mình lấy mạng đổi mạng, mới cứu được ta.
Nghĩ đến Uẩn Ngọc, nỗi nhớ nhung dâng trào, ta bèn nói với Lê Tương: “Hôm nay muội ra ngoài, tìm cách đưa cho chàng ấy một phong thư giúp ta.”
Nói đoạn, ta quay vào phòng, viết vội mấy chữ nhỏ, cuộn lại, cẩn thận nhét vào tay áo Lê Tương.
[Ngày mai giờ Dậu, cửa Tây nghênh đón, ta nhớ chàng khôn xiết, không gặp không về.]
Ta nhất định phải tự cứu lấy mình, gặp lại phu quân đã chịu bao đắng cay khổ sở vì ta.