1.
Đầu xuân tháng hai, đúng thời kỳ giáp vụ, nhà ta sắp hết lương thực.
Ta lên trấn, lần thứ hai bán mình.
Lần đầu tiên đến, ta đã dùng chút mưu mẹo, bôi một lớp bùn đen lên mặt muội muội Sương Tự, để muội ấy đứng bên cạnh, làm nổi bật vẻ đẹp của ta.
Kết quả thất bại.
Người vốn định mua ta lại vừa nhìn đã mê mẩn Sương Tự.
Hắn nhìn chằm chằm vào n.g.ự.c Sương Tự, hai mắt sáng rỡ: “Ta muốn người này, thêm tiền cũng được!”
Hắn bị ta một quyền đ á n h bay.
Trên đường về nhà, ta nhìn chiếc áo đã chật cứng trên người Sương Tự, nên mua cho muội ấy một chiếc áo mới rộng rãi hơn.
Gia cảnh vốn đã nghèo túng lại càng thêm khốn khó.
Sương Tự nhỏ hơn ta một tuổi, chẳng đụng đến miếng t.h.ị.t miếng cá, vậy mà sinh ra lại mơn mởn, đầy đặn. Ta ngày nào cũng uống nửa cân sữa dê, người thì cao lớn phổng phao, nhưng trước n.g.ự.c vẫn lép kẹp.
Thế gian này thật bất công.
Ta nghiến răng nghiến lợi. Lần này, ta ôm quyết tâm chiến thắng, nhét hai cái bánh bao vào n.g.ự.c áo.
Đ á n h cược mạo hiểm, quả nhiên có hiệu quả. Lần này ta nhanh chóng lọt vào mắt xanh của một vị lão gia.
Ta học theo dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn của Sương Tự, nhưng miệng lưỡi mặc cả thì lại không chịu thua ai.
Cuối cùng cũng thỏa thuận xong, mười lạng bạc, ta bán mình làm thiếp cho lão gia.
Đang định nhận bạc thì cổ tay ta bị một bàn tay thon dài mạnh mẽ nắm c.h.ặ.t.
Ngẩng đầu lên nhìn, người trước mặt mặc một bộ y phục màu đen, chân dài eo thon, vẻ mặt lạnh lùng.
Chính là hộ vệ thân cận của Uẩn Ngọc, Lộ Phóng.
“Nửa tháng trước còn bám riết lấy công tử nhà ta, nhanh như vậy đã tìm được mối khác rồi.” Lộ Phóng chế giễu.
“Không phải sắp tròn hai mươi tuổi rồi sao, qua hai mươi tuổi thì bán không được giá tốt nữa.” Ta cười gượng.
“Công tử nhà ta nói sẽ lấy ngươi, năm mươi lạng bạc.” Lộ Phóng lạnh lùng ném một túi bạc vào tay ta.
Đầu óc ta ong ong, như bị sét đ á n h.
Lộ Phóng dùng năm mươi lạng bạc mua ta, thậm chí còn không phải cho hắn, mà là cho vị công tử cao quý của hắn.
Uẩn Ngọc, người mà ta đã lì lợm đeo bám suốt hai năm.
2.
Trên mảnh đất rộng lớn của Đại Kỳ Quốc, có một ngọn núi cao không tên, gọi là Tiểu Vân Sơn.
Dưới chân Tiểu Vân Sơn có một thôn nhỏ cũng chẳng ai biết tên, gọi là Tiểu Vân Trại.
Trong trại ai ai cũng biết, cô nương hái thuốc gầy gò như cây sậy tên Đào Ngưng, đem lòng yêu mến công tử Uẩn Ngọc giàu có đang ẩn cư trên núi.
Có tiền có sắc, yêu mến chàng chẳng phải là chuyện thường tình sao?
Dù ta chưa từng nhìn rõ mặt chàng.
Muội muội ta, Sương Tự, sinh ra xinh đẹp nhưng lại mù lòa.
Đệ đệ ta, Lạp Đông, khỏe mạnh cường tráng nhưng lại câm điếc.
Những đứa trẻ bất hạnh như vậy, gia gia ta cả đời đã nhặt về mười mấy đứa.
Khi ta được nhặt về là một đứa què, tuy được gia gia chữa khỏi, nhưng vai không thể gánh, tay không thể xách.
Tiểu Vân Trại bị núi non che khuất, gần như cách biệt với thế giới bên ngoài, ở đây kiếm tiền rất khó, ta đã mày mò vài năm, cuối cùng tuyệt vọng nhận ra, chỉ có gả cho một người giàu có mới có thể nuôi sống gia gia và các đệ muội.
Vì vậy ta để mắt đến toà nhà lớn trên núi, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ.
Đúng vậy, từ trước khi Uẩn Ngọc chuyển đến, ta đã tự hứa gả cho chủ nhân của toà nhà này.
Nhưng ta không ngờ, chủ nhân của toà nhà này lại đẹp đến vậy, tựa như tiên giáng trần.
Đối thủ cạnh tranh nhiều không đếm xuể.
Ta rất khổ não, ngày đêm trăn trở, làm sao để tăng khả năng cạnh tranh của mình đây.
Ta đã thử qua nhiều cách, tỷ như ngã trước mặt chàng khi chàng đi ngang qua, đợi chàng anh hùng cứu mỹ nhân; hoặc thả rắn vào nhà chàng, đợi rắn vừa ra tay, ta sẽ xông vào cứu chàng.
Nhưng từ đầu đến cuối, cả rắn lẫn ta đều không thành công.
Lần thứ 27 bị Lộ Phóng xách cổ ném ra ngoài, ta hoàn toàn suy sụp, ôm c.h.ặ.t đùi hắn khóc lóc: “Nếu công tử thật sự không ưng ta, đại ca, ngươi cưới ta cũng được!”
Ai ai cũng nói công tử Uẩn Ngọc trên núi chỉ cần lỡ lọt chút tiền nơi kẽ tay cũng đủ cho một nhà bình thường ăn tiêu suốt hai mươi năm. Không thể gả cho chủ nhân của toà nhà này, thì gả cho hộ vệ chắc cũng được mà!
Huống chi hộ vệ này còn có thân hình cường tráng, một tay có thể ném ta ra xa cả nửa dặm, mang về nhà bổ củi gánh nước chắc chắn không thành vấn đề.
Lộ Phóng bị ta chọc tức đến đỏ mặt tía tai, ấp úng một hồi, rồi quay người lại đóng sầm cửa lớn.
Cái dáng vẻ không biết cãi nhau đó cũng rất hợp làm anh rể của Lạp Đông đấy.
Trời thật không chiều lòng người!
Ta hậm hực quay trở về, tối hôm đó ta quyết định, không thể trì hoãn thêm nữa, ta phải nhân lúc còn trẻ, nhanh chóng bán mình đi, đổi lấy ít bạc để gia đình no bụng.
Còn bản thân ta, ta vừa chịu đòn giỏi, vừa biết y lý, nếu mua về mà bị đ á n h, đ á n h nhẹ ta chịu được, đ á n h nặng thì ta sẽ bỏ thuốc hạ gục họ, nhân cơ hội bỏ trốn.
Ta đã tính toán hết thảy mọi thứ, nhưng nào ngờ, sau loạt tấn công 27 lần đều thất bại thảm hại, đến bước đường cùng phải đi bán thân thì công tử Uẩn Ngọc lại ra tay mua ta.
Lời của các bậc tiền nhân nói “Thành tâm thành ý sắt đá cũng nát” quả không lừa ta!