5.
Lộ Phóng đã hoàn thành nhiệm vụ bí mật của mình và trở về.

Những ngày qua, ta bị Vương ma ma làm cho hoa mắt chóng mặt, đột nhiên nhìn thấy Lộ Phóng ít nói, lại cảm thấy vô cùng thân thiết.

Hắn đang mài cây đ a o yêu quý của mình, ta liền ngồi bên cạnh xem hắn mài đ a o.

Lộ Phóng liếc nhìn ta, lặng lẽ dịch người sang một bên.

Nam tử bọn họ đều thích giả vờ có chừng mực.

Ta câu được câu không trò chuyện với hắn.

“Lộ Phóng, ta có một chuyện nghĩ mãi không ra.”

“Hỏi.”

“Trong toà nhà này, mọi người đều rất trầm tĩnh, sao lại có một Vương ma ma hoạt bát và nói nhiều đến vậy?”

“Vương ma ma là do công tử đặc biệt đón từ phủ đệ trong thành đến. Công tử không thích ồn ào, nhưng lại sợ ngươi buồn.” Lộ Phóng tiếp tục mài đ a o.

“Ồ. Còn một chuyện nữa.”

“Hỏi.”

“Hai năm nay ta cố ý tiếp cận công tử, có phải ngươi đã quăng ta ra ngoài 27 lần không?”

“…”

“Nhưng công tử lại nói là 28 lần.”

Uẩn Ngọc nhìn mặt đã biết là thông minh, chàng đã cố ý ghi nhớ số lần, ta không tin chàng sẽ nhớ sai.

Còn ta, mỗi lần đều phải viết tổng kết, tỉ mỉ phân tích nguyên nhân thất bại, để lần sau nhất cử tất trúng, vậy nên ta cũng không thể nào nhớ lầm.

Lộ Phóng ngừng mài đ a o, nhìn ta bằng ánh mắt khinh bỉ: “Có một lần ta chưa kịp ra tay, chính ngươi đã tự mình bị trúng độc thảo dược.”

Ta chợt hiểu ra.

Đó là trước khi Uẩn Ngọc chuyển đến đây, ta vừa mới để mắt đến toà nhà này, thường xuyên đến đây hái thuốc và tìm kiếm cơ hội.

Một ngày nọ, ta gặp một nam tử bị rắn c.ắ.n.

Lăn lộn trên Tiểu Vân Sơn lâu như vậy, đương nhiên liếc mắt một cái ta đã biết chàng bị loại rắn độc nào c.ắ.n, nên dùng loại thảo dược nào để giải.

Nhưng mà ta không chắc liều lượng thảo dược nên dùng là bao nhiêu.

Tất cả đều do gia gia ta. Những năm ấy ta nóng lòng muốn có một kỹ năng để phòng thân, cũng để nuôi sống gia đình, điều đầu tiên nghĩ đến là học y.

Nhưng gia gia cứ lắc đầu, nói ta thiếu tư chất ở phương diện y học, lại xuống tay tàn nhẫn có thừa, thế là không bao giờ cho ta cơ hội thực hành.

Ta đọc hết tất cả y thư trong nhà, nhưng lại khổ sở vì không có cách thực hành. Ta tự mình lén lút động thủ, thành công chữa c h ế c hai con ngỗng và một đàn gà trong nhà, từ đó về sau không còn gì để cho ta thực hành nữa.

Nhặt được vị nam tử trúng độc này, ta mừng muốn c h ế c, nhanh chóng đổ thảo dược từ cái giỏ trên lưng ra để cứu chữa cho chàng.

Ta nhai nhóp nhép thảo dược, nghĩ đến những con ngỗng và gà bị ta độc c h ế c, chúng nó thật vô tội biết bao. Mà người trước mắt này lại là một người sống sờ sờ, nhất định phải cẩn thận mới được.

Vì vậy, ta rất cẩn thận đắp một ít thảo dược lên vết thương của chàng, đợi một lúc xem người có sao không, rồi lại cẩn thận đắp thêm một ít nữa.

Cứ như vậy cẩn thận cứu chữa cả nửa buổi, độc của chàng đã giải rồi, mà ta lại hoa mắt chóng mặt, ngã lăn ra.

Thảo dược giữ trong miệng quá lâu, ta đã tự mình độc mình.

Sau đó, ta vô cùng hối h.ậ.n, muốn đưa nam tử này cho gia gia xem, để chứng tỏ ta có tiềm năng trở thành một y sư, nhưng lại không tìm thấy nữa.

Qua lời kể của Lộ Phóng, ta mới biết người bị rắn c.ắ.n chính là Uẩn Ngọc. Hôm đó, chàng mặc áo vải thô và đội mũ rơm, trang phục như một người dân bình thường, hoàn toàn khác với hình dáng của một công tử bảnh bao hiện tại, ta không nhận ra cũng là điều bình thường.

Thảo nào những con rắn ta thả ra sau đó không còn bắt được chàng nữa, chàng đã từng nếm trải một lần như vậy, đương nhiên phải phòng bị kỹ càng.

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu ta: “Lộ Phóng, nói như vậy, công tử cưới ta, chẳng lẽ cũng vì cảm kích lần đó ta đã liều mạng cứu chàng sao?”

Lộ Phóng nhìn ta với ánh mắt càng thêm khinh bỉ: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng là nhờ vào nhan sắc của ngươi sao?”

Ổn rồi ổn rồi! Ta mừng thầm trong lòng.

Có cớ này, ta cũng coi như là phu nhân danh chính ngôn thuận rồi!

Ta lập tức chạy về phòng, vô cùng thỏa mãn mà gói một bọc vàng bạc châu báu giao cho Lộ Phóng, nhờ hắn mang về nhà ta giao cho Lạp Đông.

Đồng thời còn gửi kèm một phong thư: [Từ nay về sau, các ngươi cứ tiêu tiền thoải mái!]

Lộ Phóng: “…”

6.
Sáng sớm hôm sau, ta dậy sớm hơn thường lệ, cùng Vương ma ma nấu cháo.

Qua làn hơi nước mờ ảo, ta thấy Uẩn Ngọc đang ngồi đọc sách trong rừng trúc, áo trắng tay hẹp, dáng vẻ nho nhã đoan chính.

Lộ Phóng ở bên cạnh luyện công, xuân hàn sương giá, mà hắn lại trần truồng phần thân trên, nâng hai thùng nước, kiên trì đứng tấn.

Ta liếc nhìn Uẩn Ngọc dung mạo tuyệt thế, lại nhìn Lộ Phóng cường tráng oai vệ, trong lòng cảm thấy vô cùng khoan khoái.

Vươn tay gạt đi hơi nước trước mặt, ta muốn nhìn rõ cơ bụng của Lộ Phóng hơn, nhưng lại thấy Uẩn Ngọc đang trừng mắt dữ tợn nhìn ta, rồi quay lại ném áo lên người Lộ Phóng.

Ta cảm thấy vô cùng tiếc nuối, liền hỏi Vương ma ma: “Mỗi ngày Lộ Phóng đều luyện công như thế này sao?”

Vương ma ma nói: “Thường ngày hắn đều luyện đ a o ở hậu viện. Loại luyện công như vầy, hôm nay là lần thứ hai.”

“Lần thứ hai?” Ta nghi hoặc không hiểu.

Vương ma ma nói: “Lần trước là khi ngươi ở cửa khóc lóc nói nếu công tử không cưới ngươi thì để Lộ Phóng cưới ngươi cũng được.”

Ta suy nghĩ một chút, liền hiểu ra. Lần này, chắc hẳn là do hôm qua ta đã kéo hắn nói chuyện một lúc lâu.

Uẩn Ngọc, bề ngoài sáng sủa nhưng thực ra rất nhỏ nhen… giống như một vại giấm chua!

Vại giấm chua bên kia lại hạ sách xuống, vẫy tay gọi ta.

Ta vội vàng chạy đến.

Uẩn Ngọc cười nói: “Nàng cả ngày cứ ăn không ngồi rồi như vậy, không cảm thấy rất nhàm chán sao, có muốn học một môn nào đó không?”

Ta nhìn chàng và Lộ Phóng với vẻ mặt hiền từ: “Không muốn, ba người chúng ta cùng nhau sống bình đạm qua ngày còn tốt hơn bất cứ điều gì.”

Lộ Phóng sợ hãi đến mức thùng nước cũng rơi xuống đất, cuống quýt chạy trốn: “Không liên quan đến ta, đừng lôi ta vào.”

Uẩn Ngọc vẻ mặt nhàn nhạt, mang theo vài phần nghiêm túc nói: “Nếu một ngày nào đó, chúng ta đều không còn ở đây nữa, nàng vẫn phải sống một mình như trước đây, không có một kỹ năng nào, nàng sẽ sống ra sao?”

Ta không hiểu tại sao Uẩn Ngọc lại đưa ra giả thiết như vậy, có lẽ là vì thân thể của chàng không tốt, sợ ta sớm góa chồng.

Ta nói: “Trước đây ta cũng muốn học y, nhưng gia gia nói ta ngộ tính quá kém.”

“Ngộ tính của ta quả thực rất kém, đã chữa c h ế c hết thảy gà và ngỗng trong nhà. À, chàng là người duy nhất ta chữa khỏi đấy.”

Uẩn Ngọc: “…”

Buổi tối sau khi dùng bữa, Uẩn Ngọc đột nhiên hỏi: “Nàng cảm thấy võ công của Lộ Phóng thế nào?”

Ta đáp: “Đương nhiên là xuất thần nhập hóa, thần dũng vô song.”

Uẩn Ngọc kéo ta: “Cùng ta đến đây.”

Ta theo chàng băng qua rừng trúc, đi tới ngoài phòng ngủ của Lộ Phóng. Chàng hướng ta làm một cái thủ thế im lặng, cẩn thận chọc một lỗ nhỏ trên giấy dán cửa sổ.

Ta kinh ngạc đến ngây người.

Hoàng thiên tại thượng, hậu thổ vi chứng! Ta thật sự bị chính phu quân của mình lôi kéo, đi rình trộm phòng của nam nhân khác!

Uẩn Ngọc bảo ta đến gần, chỉ thấy trong phòng ánh đèn leo lét, Lộ Phóng đang dùng vẻ mặt lạnh lùng lau một con d a o găm sáng loáng. Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên “bịch” một tiếng ngã ngửa ra giường, thống khổ gào thét: “Phiền c h ế c mất, tên này thật sự quá khó g i ế c!”

Trên đường trở về, ta trầm mặc suốt dọc đường, Uẩn Ngọc lại nói cười vui vẻ:

“Nàng xem, cho dù là sát thủ bách phát bách trúng trong mắt người đời, kỳ thật cũng có lúc thiếu tự tin.”

“Đừng nên quá thần thánh hóa người khác, mà coi thường bản thân mình. Những người thoạt nhìn rất lợi hại kia, kỳ thật phần lớn cũng rất bình thường.”

“Ngộ tính học y của nàng ta thấy cũng không tệ, nếu nàng muốn học, cứ lấy ta ra thử, trên người ta nhiều bệnh lắm.”

Về sau ta thường nghĩ, Uẩn Ngọc quả thực là yêu nghiệt, chàng chỉ dùng một chiêu này, liền không tốn chút sức lực nào khiến ta một lần nữa lấy lại tự tin, bắt đầu vùi đầu khổ học, đồng thời hoàn toàn đập tan hào quang của Lộ Phóng trong lòng ta.

Một mũi tên trúng tận hai con nhạn!

7.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, như mây trôi nước chảy.

Mỗi ngày Uẩn Ngọc vẫn bộn bề trăm việc.

Lộ Phóng vẫn như cũ thường thừa dịp màn đêm trèo tường ra ngoài, mang theo mùi m.á.u tanh trở về.

Y thuật của ta cũng đã vượt qua thời kỳ hỗn độn, dần dần đi vào quỹ đạo.

Mỗi khi xuống trấn mua sắm, ta cũng không khỏi nghe được một số lời đồn đại bên ngoài.

Ví dụ như phủ của ca ca Ngụy Hoàng hậu là Ngụy Quốc công lại bị trộm ghé thăm. Quốc công gia nghiến răng tăng tiền thưởng, đổi hết đợt thủ vệ này đến đợt thủ vệ khác, nhưng vẫn không ngăn được kẻ trộm xông vào, còn về việc mất thứ gì, phủ Quốc công lại giấu kín như bưng.

Lại tỷ như đương kim Thái tử đ a u buồn vì mất Thái tử phi sáu năm, đến nay vẫn chưa thể nguôi ngoai. Mỗi lần tuyển Thái tử phi mới, Thái tử đều che mặt khóc lóc, đuổi người ra khỏi Đông cung. Tấm chung tình của hắn thật khiến người ta cảm động.

Chỉ cần nghe đến tên của những người này thôi, cũng đủ khiến ta hít thở không thông.

Cuộc sống trên núi yên tĩnh thái bình, điều duy nhất không tốt chính là Vương ma ma thường đến chỗ Uẩn Ngọc cáo trạng, tố cáo ta lại lén ăn con gà mà bà ấy đã cẩn thận nuôi nấng nửa năm, vừa mới biết đẻ trứng.

Ta thân là phu nhân, ăn vài con gà thì đã làm sao? Thật là chuyện bé xé ra to. Nếu không phải sợ gà mua ngoài chợ về không phải là gà thả vườn chính tông, ta mới không thèm ăn gà của bà ấy.

May mà Uẩn Ngọc nghe xong cũng không trách mắng ta, chỉ cười nói: “Có chút da t.h.ị.t rồi, cũng không uổng công gà bị ăn.”

Sau đó, trong hậu viện đột nhiên xuất hiện rất nhiều gà, còn có cả vịt và ngỗng, kêu quác quác không ngừng.

Lộ Phóng tưởng là ta nuôi, lại đi tố cáo với Uẩn Ngọc: “Gia cầm phu nhân nuôi ồn quá! Sáng sớm ồn ào không cho ta ngủ, buổi tối thì phân gà khắp nơi, ta luyện công cũng không có chỗ đặt chân. Phiền nhất là ban đêm, mỗi khi ta trèo tường ra ngoài hành sự, trong sân gà bay chó sủa, vậy có khác gì khua chiêng gõ trống báo cho người khác biết ta lại muốn ra ngoài g i ế c người c.ư.ớ.p của đâu?”

Uẩn Ngọc cười đến mức phải lấy tay đỡ trán: “Đúng là không nghĩ đến những chuyện này. Vậy thì đi cầu xin phu nhân, mau chóng ăn hết đám gà vịt này đi.”

Liên tục ăn gà vịt nửa tháng trời, cảm giác như không khí trên núi cũng thoang thoảng mùi t.h.ị.t.

Buổi trưa hôm nay, Uẩn Ngọc vừa ra ngoài, ta tìm một chiếc ghế dài đặt ở ngoài rừng trúc, pha một ấm trà, muốn giải ngấy.

Một cô nương lại đạp cửa xông vào.

Cô nương mặc y phục rực rỡ, ánh mắt kiêu ngạo, phía sau còn đi theo một bà tử trông rất khó gần.

Nhìn đã biết ngay là thiên kim tiểu thư của nhà quan lại.

Cô nương dùng ánh mắt khinh thường đ á n h giá ta, giống như một con công kiêu ngạo: “Nghe đồn Ngọc ca ca ở đây kim ốc tàng kiều, ta còn không tin, vậy mà lại là thật. Ta còn tưởng tàng cái gì tuyệt sắc đại mỹ nhân, hóa ra cũng chỉ có thế này thôi!”

Ta không đứng dậy, cũng dùng ánh mắt khinh thường đ á n h giá nàng ta từ trên xuống dưới coi như đáp lễ.

Đúng là một mỹ nhân, nhưng nếu nói là mỹ nhân đến mức khiến Uẩn Ngọc đang trong cơn thịnh nộ vẫn không thể nổi giận như lời Vương ma ma nói, dường như vẫn còn kém một chút. Tuổi tác hình như cũng không khớp lắm, cô nương này có gương mặt non nớt, hiển nhiên tuổi còn nhỏ.

Cô nương bị ánh mắt vô lễ của ta chọc giận: “Đồ thôn nữ quê mùa thô lỗ! Ỷ mình có vài phần nhan sắc, mà đã dám câu dẫn Ngọc ca ca sao?”

Cô nương này trông kiêu căng, nhưng không phải người giỏi cãi nhau, sao vừa vào đã khẳng định nhan sắc của đối thủ chứ, thật sự khiến người ta thêm tự tin!

Ta thẳng lưng, chuẩn bị mắng cho nàng ta khóc.

“Trong nhà không có ai dạy ngươi, đến nhà người khác phải tự giới thiệu mình trước sao? Nếu không đợi lát nữa lỡ tay đ á n h c h ế c ngươi, cũng không biết đến nhà nào báo tang.” Ta chậm rãi nói.

“Cha ta là đương triều Tể phụ, ngươi dám động vào ta, xem cha ta có lột da ngươi không!” Cô nương tức giận nói.

Tiểu nha đầu của Tể tướng Tống Lương Bình và Trưởng công chúa Sở Dương, tên là Lê Tương.

Trong lòng ta như bị thứ gì đó đ á n h trúng, vỡ vụn một góc.

Năm đó nàng mới chỉ độ tuổi ấu thơ, ta cũng từng dắt nàng đi xuyên qua cơn mưa phùn mùa thu dịu dàng, đi mua kẹo hoa quế mới ra lò.

Nhìn lại cô nương ngang ngược trước mắt này, liền thấy thuận mắt hơn nhiều.

“Cho dù là một thôn phụ nhà quê như ta cũng biết, đương triều Tể phụ Tống Lương Bình là người hiền đức thanh liêm, nếu biết ngươi vì một người đã có vợ mà đến cửa khiêu khích, sỉ nhục thê tử của người ta, thì chưa chắc đã lột da ai đâu.” Ta cười tủm tỉm nói.

Tiểu Lê Tương chống nạnh, trợn mắt nhìn: “Ngọc ca ca kinh tài tuyệt diễm, một bức tranh ngàn vàng khó mua, ngươi sờ sờ lương tâm mình xem, bản thân biết được mấy chữ, cũng xứng tự xưng là thê tử của huynh ấy sao!”

“Tuy ta không tinh thông thi thư văn mặc, nhưng y lý dược thảo lại là sở trường.” Ta thong thả dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân, “Ngươi có cảm thấy trên mặt mình nóng rát, giống như bị tát không?”

Nàng ta ngẩn ra, sau đó vội vàng lấy tay che mặt.

Ta lười biếng phe phẩy chiếc quạt: “Thật ngại quá, vừa rồi không cẩn thận, lỡ tay làm rơi chút phấn Ngọc Hoa, đừng căng thẳng, thứ này không độc, nhưng khuôn mặt mỏng manh như tiểu thư đây mà dính phải thì sẽ dễ nổi mẩn đỏ. Cách giải cũng đơn giản, trong vòng một canh giờ uống Thanh Tâm tán, bốn mươi chín ngày không được ra ngoài ánh sáng mặt trời là được, nếu không sẽ biến thành mặt rỗ đấy.”

“Ngươi…” Nàng chỉ vào ta, chắc hẳn đã nghĩ ra đủ mọi lời lẽ cay độc trong đầu, cuối cùng vẫn vì giáo dưỡng mà nuốt trở lại.

Giáo dưỡng cái gì chứ, rất nhiều lúc, đúng là làm nên chuyện chẳng thấy đâu, chỉ thấy làm hỏng việc.

Ta nhìn mặt trời: “Một canh giờ, bây giờ xuống núi, vừa kịp lúc.”

“Đừng đắc ý! Cho dù ngươi dụ dỗ Ngọc ca ca thành thân với ngươi thì đã sao? Ngọc ca ca thân là hoàng tử, chưa qua sáu lễ, chưa bái đường thành thân ở tông miếu hoàng tộc, ngươi nhiều nhất cũng chỉ là thiếp thất mà thôi!” Lê Tương tức giận bỏ lại một câu, rồi nghênh ngang rời đi.

Ta như bị dội một gáo nước lạnh, toàn thân cứng đờ.

Điều khiến ta lạnh sống lưng không kém chính là ánh mắt nhìn ta đầy ẩn ý của bà tử đi phía sau nàng ta.

Những ngày qua, ta đương nhiên có thể nhận ra Uẩn Ngọc không phải là công tử ăn chơi bình thường.

Ta cũng âm thầm nghĩ rằng chàng có lẽ là một mưu sĩ xuất chúng, thậm chí là mật thám do vị đại nhân nào đó cài vào đây, nhưng không ngờ chàng lại là hoàng tử.

Kỳ Vương rất si mê mỹ nhân, nên con cái không ít, nhưng người có sức khỏe yếu đến mức phải rời khỏi hoàng cung để tránh ốm đ a u thì chỉ có một, chính là vị Thất hoàng tử nổi tiếng hiền lành, khiêm tốn kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play