3.
Ta và Uẩn Ngọc thành thân rồi.
Khi khăn trùm đầu được vén lên, ta mới nhìn rõ mặt chàng.
Một thân lễ phục đỏ thẫm tôn lên làn da trắng hồng, đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng đều. Lông mày dài cong vút, ánh mắt sâu thẳm. Thật là một khuôn mặt đẹp đến nao lòng.
Nhưng lại viết “Người tới không có ý tốt”.
“Phu nhân,” chàng véo nhẹ cằm ta, cười đến mức khóe mắt cong cong, “Đã như nguyện gả cho ta, phu nhân có vui không?”
“Vui, đương nhiên là vui.” Hai người đột ngột trở nên thân mật như vậy, ta có chút lúng túng.
“Nghe nói phu nhân đã nhất kiến chung tình, đem lòng yêu mến ta từ lâu, phải không?”
“Khoảng hai năm rồi.” Ta chột dạ đáp.
Hai năm… ta thèm nhỏ dãi toà nhà lộng lẫy này của chàng cũng hai năm rồi.
“Vậy mà phu nhân lại chỉ tạo cơ hội gặp gỡ ta có 28 lần, sao lại bỏ dở giữa chừng thế?”
“Là 27 lần.” Ta sửa lại.
“28 lần.” Chàng khẳng định.
Thôi được, chàng nói bao nhiêu lần thì là bao nhiêu lần.
Ta không có tâm trạng cãi nhau với chàng, vì ta phát hiện không biết từ lúc nào, ngọn nến đã bị chàng dập tắt.
Chẳng hay biết từ lúc nào ta đã ngồi lên đùi của chàng.
Cơ thể nóng ran, lòng bồn chồn không yên.
Dưới ánh trăng thanh khiết, Uẩn Ngọc nhìn ta chằm chằm, tay đưa ra định c ở i áo ta.
Những ngón tay dài thon thả ấy, động tác c ở i áo lại quen thuộc đến lạ.
Dường như đây không phải là lần đầu tiên chàng làm điều này với một cô nương.
Trong đầu ta lúc này hỗn loạn vô cùng.
“Không làm phiền công tử, để ta tự mình làm.” Ta vội vàng nói.
“Gọi ta là gì?”
“Phu… phu quân.”
“Được rồi, nàng tự c ở i đi.” Chàng mỉm cười buông ta ra, rồi quay sang tự c ở i áo mình, từng lớp từng lớp một.
Cái gì mà công tử ngọc thụ, thanh phong tuấn tú chứ, sao ta thấy chàng càng lúc càng khác xa vậy?
Thấy chàng chỉ còn lại lớp trung y, ta không nhịn được nữa, nhảy phắt dậy, nắm c.h.ặ.t lấy tay chàng.
“Đợi đã!” Ta siết c.h.ặ.t vạt áo sắp bung ra của chàng, “Hạnh phúc đến quá bất ngờ, ta cứ ngỡ mình đang nằm mơ, có thể cho ta chút thời gian được không?”
Uẩn Ngọc nhìn ta thật sâu, rồi bật cười ha hả: “Cách nương tử say mê ta, hoá ra chỉ là ‘Diệp Công thích rồng’ thôi sao?”
*Diệp Công thích rồng: chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài (còn thực chất bên trong thì không). Do tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy.
Ta cười mà như khóc, tuyệt vọng nhận ra mình đã tự đào hố chôn mình. Chàng cưới ta, chắc hẳn là để trả thù vì ta đã trêu chọc chàng quá lâu.
“Trong mắt nàng, ta và lão già mua nàng bằng mười lượng bạc kia có gì khác nhau?” Uẩn Ngọc nhìn ta chằm chằm.
“Khác chứ, chàng ra giá cao hơn nhiều.”
Uẩn Ngọc im lặng.
Ta lén nhìn sắc mặt chàng, lạnh ngắt tái mét, cảm thấy lời nói của mình hình như không được ổn lắm, vội vàng tìm cách bù đắp: “Hơn nữa, gia sản nhà chàng giàu có, lại tuấn tú phi phàm, trên trời dưới đất khó mà tìm được, cô nương nào mà chẳng muốn gả cho một vị lang quân như vậy chứ?”
Ta vắt óc ra mà khen ngợi, nhưng sắc mặt chàng vẫn không hề dịu đi, dường như không nghe thấy những gì ta nói.
Chàng cũng không làm khó ta nữa, chỉ lạnh lùng ném cho ta một tấm chăn mỏng, bảo ta ngủ ở góc giường.
Đêm xuân trên Tiểu Vân Sơn vẫn còn se lạnh, ta ôm tấm chăn mỏng, lòng buồn bã, lạnh lẽo càng thêm lạnh lẽo, ngủ thật sự không yên.
Trong giấc mơ, dường như có ai đó ôm ta vào lòng, lập tức khắp người ấm áp. Ta như người đuối nước vớ được cọc gỗ, tham lam mà bám lấy.
Rồi không biết ai đó đã thì thầm bên tai ta: “Lần này, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt…”
4.
Khi ta tỉnh dậy, Uẩn Ngọc đã ra ngoài rồi.
Ta đốt hương tắm gội, thành tâm dạo quanh toà nhà mà ta đã ngưỡng mộ từ lâu.
Một khoảng sân rộng lớn, rừng trúc đung đưa trong gió núi, nền gạch trắng, thanh nhã mà không tầm thường.
Uẩn Ngọc quả có con mắt tinh tế.
Vương ma ma hầu hạ ta miệng lưỡi rất nhanh nhẹn, mới mấy ngày đã kể hết cho ta biết về sinh hoạt thường ngày, thói quen ăn uống, sở thích và điều kiêng kỵ của Uẩn Ngọc.
“Công tử tài sắc vẹn toàn, người đến cầu hôn chắc chắn phải đạp đổ cả cửa nhà, sao vẫn chưa lấy vợ vậy?” Trong lòng ta thắc mắc.
Vương ma ma thở dài, kể một đoạn chuyện tình đào hoa của Uẩn Ngọc.
Nghe nói lúc trước Uẩn Ngọc đang vẽ tranh ngoài sân, sắp hoàn thành thì con diều của một cô nương rơi xuống, rơi vào hộp mực của chàng, một giọt mực bắn vào mặt nữ tử trong tranh, làm hỏng cả bức tranh.
Uẩn Ngọc tức giận ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của cô nương gây ra lỗi lầm, nhưng lại sững sờ, không nói được một lời nặng nào, chỉ gấp vội cuộn tranh lại rồi rời đi.
Từ đó, chàng như bị mê hoặc, vì nàng mà suýt mất mạng, đến nay vẫn bị bệnh hành hạ, đành phải chuyển đến sống ẩn dật ở nơi núi rừng này, cũng vì thế mà trì hoãn việc hôn phối.
Nghe nói sắc đẹp có thể kiếm cơm ăn, không ngờ lúc nguy cấp lại còn có thể cứu mạng. Ta nghĩ thầm, nếu lúc đó chàng ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt ta, liệu có nổi giận mà vặn gãy cổ ta không nhỉ?
“Cô nương đó sau này ra sao?”
“Ai biết được, có lẽ đã c h ế c rồi.”
Ta rất hài lòng với câu trả lời này, có vẻ như là một mối nghiệt duyên, cho dù cô nương đó không c h ế c, chắc hẳn cũng đã đoạn tuyệt tình xưa.
Ánh trăng sáng có sức sát thương thật lớn, ai mà chẳng e sợ chứ!
Uẩn Ngọc thường xuyên tự nhốt mình trong thư phòng, không biết đang bận rộn chuyện gì, dường như rất ghét ta.
Ta là người rộng lượng, không so đo với chàng, chỉ chuyên tâm học cách làm một người thê tử có thể sống bình dị bên cạnh người khác.
Chàng thích ở trong thư phòng, ta liền nói chuyện với chàng bằng những câu chữ văn vẻ, tạo bầu không khí thư hương trong nhà.
“Hôm nay gió lộng trời cao vượn ỷ ôi, phu quân ra ngoài nên mặc thêm áo ấm.”
“Phu quân, chàng xem, sau cơn mưa rừng núi tươi mới, chúng ta cùng nhau đi du xuân có được không?”
Cứ gọi “phu quân” ngày một trôi chảy, mà lông mày khinh bỉ của Uẩn Ngọc lại càng nhíu c.h.ặ.t hơn.
Chàng thích ăn nhạt, thấy đồ dầu mỡ là nhăn mặt, nhưng thể chất lại yếu, ăn quá nhạt lại không bồi bổ được.
Ta liền chọn những loại thảo dược bổ dưỡng, trộn chúng với một ít hương vị rồi đem ninh với t.h.ị.t tươi, cẩn thận vớt hết mỡ, đảm bảo không còn chút váng mỡ nào.
Vương ma ma nhìn thấy mà khen ngợi: “Tuy phu nhân có vẻ ngoài phóng khoáng, nhưng làm việc tỉ mỉ quả thật không ai sánh kịp.”
Phong cách nói chuyện cũng bị ảnh hưởng theo ta.
Mấy ngày ăn t.h.ị.t kho của ta, sắc mặt băng giá của Uẩn Ngọc dần tan chảy, ánh mắt hung dữ cũng biến mất.
Hôm nay màn đêm vừa buông, bốn bề vắng lặng, chàng dịu dàng dẫn ta vào một gian phòng tối, thần thần bí bí đóng cửa lại.
Mấy ngày nay, ta đã chuẩn bị tinh thần để gần gũi với chàng.
Dù có hơi bất ngờ, nhưng ta vẫn có thể bình tĩnh đối mặt.
Ta liền nhắm mắt lại trong bóng tối, lòng hồi hộp chờ đợi, nhưng chàng đột nhiên lại đốt đèn lên.
Thấy ta thất vọng, Uẩn Ngọc trêu chọc hỏi: “Phu nhân đang mong đợi cái gì thế?”
“…”
Ý cười trên mặt chàng càng sâu hơn, khác hẳn vẻ lạnh lùng ban ngày.
Tuy có chút mất hứng, nhưng Uẩn Ngọc làm việc quả thật không khiến người ta thất vọng.
Khi ta nhìn rõ gian mật thất này, ôi thôi, bên trong chất đầy nào là vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ, nào là khế nhà khế đất, làm ta hoa cả mắt.
Chàng giao chìa khóa căn phòng bí mật vào tay ta: “Tất cả gia sản của ta, từ nay giao cho phu nhân quản lý.”
Ta há hốc mồm kinh ngạc, nhanh như vậy đã giao hết gia sản cho ta, chàng nhất định là…
Rất yêu tài sản của mình nhỉ?
Vì vậy không thể chờ đợi thêm một khắc nào nữa, cần có người trông coi ngay.
Ta nuốt nước miếng vì thèm nhỏ dãi đống báu vật này, cẩn thận nhận lấy chìa khóa, không dám đụng vào một đồng nào.
Vị trí của ta hiện tại vẫn chưa vững, cần phải suy nghĩ kỹ càng.