9

Trong lần săn bắn này, hoàng thân tông thất và văn võ bá quan đều cùng đi theo ngự giá, gia quyến thê tử đều được sắp xếp ở lại bên ngoài hoặc gần hành cung.

Tin tức Lương đệ của Thái tử mang thai nhanh chóng lan truyền khắp hành cung.

Chỉ trong chốc lát, các phu nhân ở bên ngoài cung đã xếp hàng dài cầu kiến.

Khi Kỳ Hy đi theo Thanh La đưa quà mừng xong trở về, vừa bước vào phòng đã rộn ràng nói: “Cẩm Tú hiên thật là náo nhiệt, Bệ hạ và Thái tử Điện hạ đều có mặt ở trong phòng, nô tỳ và Thanh La tỷ tỷ đã trao lễ mừng cho Thuý Diên tỷ tỷ hầu hạ bên cạnh Thẩm Lương đệ, nô tỳ thấy trong thiên điện đã bày không ít quà mừng rồi!”

Ta thấy Thanh La lại chuẩn bị dạy dỗ nàng ấy, bèn cười nói: “Kỳ Hy hoạt bát một chút cũng tốt, những chuyện nhỏ nhặt không cần phải quản lý quá nghiêm.”

Sau khi Đào Cảnh Xu rời khỏi đình Dịch U, nàng ấy đã cầu xin Quách Cù ban ân điển, tha cho một nhóm tội nô tiếp tục làm hạ nhân trong cung.

Ta liền bảo Thanh La tìm cớ điều Kỳ Hy đến bên cạnh ta.

Kỳ Hy chưa đầy mười tuổi, ngày thường ta để Thanh La dạy dỗ con bé về quy củ và nữ công, khi có thời gian, ta cũng sẽ dạy đọc sách viết chữ.

“Nương nương, mấy ngày trước Kỷ tướng quân nói có nhìn thấy Thẩm...”

Ta cắt ngang lời Thanh La, quay sang nói với Kỳ Hy: “Trên đường đến hành cung đã để ngươi tuỳ ý lười biếng, hôm nay vẫn phải tiếp tục luyện viết chữ.”

Kỳ Hy chỉ biết ủ rũ gật đầu.

Ta thấy con bé đi rồi mới lên tiếng: “Một ngày trước, khi đến hành cung Bệ hạ có nói qua với ta, Hứa Quốc công vào cung cầu xin Hoàng thượng ân thưởng ban hôn.”

Ta cầm lấy một miếng bánh đào, trong dân gian có tập tục, khi các nữ tử sắp gả đi cúng thần mặt trăng có thể dâng bánh đào để cầu mong hôn sự suôn sẻ: “Hứa Quốc công là cữu cữu ruột của Bệ hạ, lại chỉ có một người con gái là Hứa cô nương, Bệ hạ biết rõ Hứa Quốc công yêu con gái như mạng, việc ban hôn chẳng qua chỉ là chút việc nhỏ nhặt, tự nhiên sẽ đồng ý.”

Hai nhà định ra hôn sự, nếu được Thiên tử ban hôn, đó sẽ là một vinh dự rất lớn.

Thanh La hình như có vẻ chưa hiểu, hỏi lại: “Hứa Quốc Công và Thẩm Lương đệ có quan hệ gì?”

Bánh đào tan trong miệng nhưng lại quá ngọt, ta không thích lắm: “Hứa quốc Công đương nhiên không có quan hệ gì với Thẩm Lương đệ. Nhưng lang quân như ý mà Hứa cô nương muốn gả là Thế tử của Tương Dương hầu.”

Thanh La "A" một tiếng, nhỏ giọng nói: “Vậy Thẩm Lương đệ…”

“Lần này đi săn, Hứa Quốc công và Tương Dương hầu đều đi theo bồi giá, có lẽ trong vài ngày tới, Bệ hạ sẽ hạ chỉ ban hôn.”

Thanh La có chút phẫn nộ nói: “Mọi người trong thành Biện Kinh đều bàn tán vị Chu Thế tử này là một nhân vật thần tiên, bây giờ xem ra cũng chỉ là một tên tiểu nhân bắt cá hai tay, bạc tình bạc nghĩa.”

“Người đời không thể nhìn rõ tất cả mọi thứ, tai nghe mắt thấy chưa chắc đã là sự thật, huống chi là những lời không biết nguồn gốc. Một bàn tay không vỗ lên tiếng, nếu như Thẩm Mạn Hoa biết dừng lại kịp lúc, có lẽ sau này vẫn còn có cơ hội cứu vãn. Ngươi xem nàng ấy bây giờ đi, có ý định quay đầu lại không?”

Trong kinh thành có tin đồn, Chu Như Hội và Thẩm Uyển Hoa vừa gặp đã yêu, khó lòng kiềm chế tình cảm nhưng lại không biết rằng người mà Chu Như Hội âm thầm qua lại là Thẩm đại cô nương Thẩm Mạn Hoa.

Thẩm Mạn Hoa vì dẫm lên đầu Thẩm Uyển Hoa cứu được Quách Thuấn Minh, đã có địa vị vinh hoa phú quý nhưng lại tơ vương không dứt với Chu Như Hội, bị Kỷ Sưởng bắt gặp hai người hẹn hò riêng với nhau trên thuyền hoa giữa sông.

Trong cung này còn nhiều người trầm luân vì dục vọng, vì sắc dục, vì quyền lực mà sa vào cạm bẫy, bọn họ kẻ trước ngã xuống người sau tiến lên ra sức vung vẩy vũ khí của mình, hoặc là một cây chẳng chống được nhà hoặc là trở thành quân cờ trong tay người khác. Cuối cùng chỉ còn lại một nắm bụi đất, trở thành trò cười cho người đời mà thôi.

So với xem cảnh náo nhiệt này, điều quan trọng hơn là đi thăm con trai của trưởng tỷ.

Cuộc săn bắn vốn chủ yếu là để làm nóng bầu không khí, ở phía ngoài cũng không bố trí khán đài, các phi tần đi theo chỉ có thể ở trong phòng của mình tự giết thời gian hoặc là đi dạo quanh hành cung ngắm nhìn cảnh thu.

Cũng may có chuyện vui Thẩm Mạn Hoa mang thai thu hút được sự chú ý của mọi người, mọi thứ tiến hành khá suôn sẻ, ta và Đào Cảnh Xu sau khi cải trang một hồi đã ngồi lên xe ngựa.

Xe ngựa đi không quá xa đã dừng lại trước một ngôi nhà trong hẻm nhỏ cách hành cung không xa.

Chúng ta xuống xe ngựa, gõ vào cái vòng kim loại trên cửa, một gã sai vặt chạy ra mở cửa.

Ta đi qua một bức tường xây làm bình phong ở ngoài cổng, chỉ thấy trên đất bày một hàng tượng đất, một cậu bé khoảng ba bốn tuổi đang ngồi xổm trước tượng đất, đang chơi đùa rất vui vẻ.

Kỳ Hy chạy lên trước ôm chầm lấy cậu bé, nhìn trái nhìn phải một hồi rồi bắt đầu khóc lớn, doạ cho đứa bé cũng sợ hãi mà khóc theo.

Một ma ma già bên cạnh thấy vậy, lập tức đón lấy đứa trẻ, nhẹ nhàng dỗ dành.

Cách chỗ cậu bé không xa có một người nam nhân mặc áo choàng đen, đầu đội bạch ngọc quan, ta uốn gối hành lễ, nói: "Đa tạ Hầu gia."

Hắn ta ho khan hai tiếng, gương mặt vốn nhợt nhạt bây giờ đã có thêm mấy phần huyết sắc: “Phu nhân không cần đa lễ.”

Chúng ta theo hắn vào trong đại sảnh, sau khi ngồi xuống, tất cả hạ nhân đều lui ra ngoài.

Đào Cảnh Xu đã khóc đến hốc mắt đỏ hoe, đứng dậy muốn quỳ xuống.

“Đào lão thái gia tuy không phải là thầy dạy của thần nhưng cũng từng dạy bảo chỉ dẫn cho thần, có thể nói là có ơn với thần. Quý phi nương nương hết lòng lo lắng, thần chẳng qua chỉ nhận nuôi đứa trẻ này, không bằng một phần vạn nương nương.”

“Nương nương và Hầu gia có ơn với Đào gia chúng ta, Cảnh Xu thề không dám quên.”

Ta đỡ nàng ấy ngồi xuống ghế, nhớ lại những gì Kỷ Sưởng đã nói trong thư, liền hỏi: “Trọng Hầu gia muốn nhận A Uyên làm con sao?”

Trọng Nguyên Thanh nhấp một ngụm trà, gật đầu nói: “Trong phủ của thần không có nữ quyến, nuôi dưỡng A Uyên ở trong phủ dù sao cũng cần phải có một danh phận chính đáng. Thần không có thê thất, chỉ có thể nói là trong lúc du ngoạn đã sinh con với một nữ tử, chỉ là thiệt thòi cho A Uyên.”

“Cái này… Nếu vì chuyện của Đào gia chúng ta mà liên lụy đến hôn sự của Hầu gia, ta thật sự cảm thấy không yên lòng.”

Trọng Nguyên Thanh không hề để ý chút nào, chỉ cười nói: “Nếu nàng ấy thật sự cảm mến ta, ta cũng không phải không cưới nàng ấy, trong thế gian này dù có ngàn vạn khó khăn cũng không thể ngăn cản được."

Đào Cảnh Xu ngượng ngùng nói: “Hầu gia thật hào hiệp.”

Trọng Nguyên Thanh vừa mới nói mấy câu đã ho không ngừng, ta liền gọi gã sai vặt bên cạnh hắn ta vào.

“Hầu gia, bệnh ho của ngài sao vẫn vậy? Đã vào mùa thu rồi, Hầu gia phải chú ý bảo vệ sức khỏe mới được.”

Trọng Nguyên Thanh mỉm cười: “Làm phiền nương nương đã quan tâm. Bây giờ có A Uyên rồi, ta cũng phải chăm sóc bản thân mình thôi.”

“Lão Tử nói, đạo không hư dùng muôn đời không cạn, sâu ngàn trùng, sinh ngàn vạn chúng sinh. Thế hệ tiếp theo của Trọng gia sẽ lấy chữ Diệc, nên đặt tên cho A Uyên là Diệc Tông.”

Đào Cảnh Xu vô cùng cảm kích đối với Trọng Nguyên Thanh, đương nhiên không có ý kiến gì khác.

Sau khi nói chuyện xong, chúng ta lại chơi với A Uyên một lúc, để cho cậu bé quen mặt mọi người.

Nhìn thấy sắc trời đã dần tối, chúng ta đứng dậy cáo từ, hẹn sau khi về Biện Kinh sẽ bàn bạc về việc gặp mặt A Uyên.

Ta thấy hắn ta như có điều muốn nói, lùi lại vài bước phía sau Đào Cảnh Xu, khi đi đến chỗ bức tường xây làm bình phong ở cổng thì dừng bước lại, Thanh La thấy thế cũng ra ngoài cổng chờ ta.

“Hầu gia có chuyện gì?”

Trọng Nguyên Thanh gật đầu, lại không nhịn được ho khan hai tiếng: “Chắc là nương nương cũng đã nghe chuyện của Trình Quảng Mẫn rồi.”

Ta gật đầu nói: “Ta có nghe.”

Hắn ta dừng một lúc rồi mới nói: “Hôm đó sau khi tan triều, Bệ hạ đã truyền thần và Trình Quảng Mẫn vào điện Tuyên Thất, tuy là nổi trận lôi đình nhưng đến bây giờ lại không có bất cứ ý chỉ muốn xử trí như thế nào.”

Ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mặc dù Bệ hạ đề bạt hàn môn nhưng lúc Bệ hạ còn làm Thái Tử, phủ Phong Thành hầu là thuộc hạ của Bệ hạ, bây giờ dù không còn thân thiết như xưa nhưng dù sao cũng là người cũ, không muốn xử phạt nặng nề, để tránh làm tổn thương người cũ.”

Trọng Nguyên Thanh lắc đầu, hạ thấp giọng nói: “Gần đây thần nhận được tin tức, chuyện của Tào Cảnh Lâm có bóng dáng của Trình Quảng Mẫn.”

Ta lập tức cảm thấy tay chân lạnh toát, mặc dù ta không tin chuyện của tỷ phu nhưng nếu chuyện đó có sự tham gia của Trình Quảng Mẫn thì những việc mà hắn ta đã làm, Quách Cù chắc chắn không thể không biết.

Ta vịn vào bờ tường, trong lòng rối bời.

Nếu như Đào gia đều là bị buộc tội oan uổng, nếu như Quách Cù hoàn toàn không phải đơn giản chỉ là giết gà dọa khỉ, mà là cố ý ra tay, nếu từng chuyện từng việc này đều là do hắn chỉ đạo...

Nếu Đào gia đã như vậy thì Thiệu gia sẽ thế nào? Còn ta và Tư Di thì sao?

Ta gần như không thể đứng vững. Trọng Nguyên Thanh đỡ lấy tay ta, trên khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng, khuyên nhủ: “Bệ hạ rất đa nghi, nương nương ở trong cung phải hết sức cẩn thận trong mọi chuyện, đừng để lộ ra cảm xúc.”

Ta gật đầu: “Điều này là đương nhiên, trong lòng ta tự có tính toán.”

Khi trở về hành cung, Thanh La thấy sắc mặt ta tái nhợt, hai tay lạnh ngắt liền muốn đi mời Thái y.

“Không cần, chỉ cần ngủ một lát là sẽ tốt thôi.”

Mặt trời vẫn chưa lặn, ánh hoàng hôn chiếu xuống chân giường, ta nhìn qua rèm che, nhìn chằm chằm vào một góc phòng, trong lòng suy nghĩ vẩn vơ, tai họa lớn nhất là không biết đủ, tội lỗi lớn nhất là tham lam, một khi đã không thể quay đầu lại thì sẽ chìm sâu trong vũng bùn.

Ta chỉ cố gắng hết sức mình, nếu như Thiệu gia vẫn khăng khăng không thay đổi, ta sẽ trở lại khuyên nhủ hỗ trợ, cũng coi như là trả ơn nuôi dưỡng.

“Thanh La! Thanh La!” Ta hốt hoảng gọi lớn.

“Ngươi mau đi truyền mẫu thân đến gặp ta, nhanh lên!”

Thanh La thấy ta khẩn trương, liền chạy đi nhanh như một cơn gió.

“Cẩm Tú hiên náo nhiệt quá, Thẩm đại cô nương thật có phúc lớn, vào Đông Cung chưa đầy nửa năm đã có tin vui, rốt cuộc vẫn là nha đầu Quý Nương kia không may mắn.”

Ta không muốn để ý đến vẻ mỉa mai trong lời của mẫu thân, nghiêm túc nói: “Mẫu thân là tôn thân hoàng thất, sao chỉ thấy được sự phú quý của Đông Cung mà không thấy được từng bước nguy hiểm?"

“Nương nương ở trong cung quá lâu rồi, chí khí cũng bị mài mòn, cam lòng sống một đời trong điện Ngọc Đường. Nương nương cáo ốm, không quan tâm đến chuyện hôn sự của Quý Nương, lại không hài lòng với việc làm của mấy người Thiệu gia, có phải nương nương muốn cắt đứt tương lai của Thiệu gia không?”

Ta chỉ cảm thấy mình giống như một lữ khách lặn lội đường xa, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi nhưng lại không biết sự vất vả trên con đường này có thật sự đáng giá hay không.

“Tai họa thường tích tụ từ những điều nhỏ nhặt, trí dũng thường bị những thứ đam mê trói buộc. Dưới triều đại Minh Thái Tổ, từng có dũng tướng Lam Ngọc có tài trí hơn người, bảo vệ lãnh thổ Đại Minh hàng chục năm không có chiến họa, được muôn vàn sủng ái, tràn đầy chí khí nhưng chỉ vì không thể rút lui kịp thời, cũng không biết khiêm nhường giữ thân, cuối cùng phải chịu cảnh thỏ chết chó săn bị giết, vươn cổ chịu chém. Loại chuyện như vậy còn ít sao?”

“Thôi được rồi, Thanh La.” Ta thấy trên mặt mẫu thân không có chút rung động nào: “Ngươi tiễn mẫu thân ra ngoài đi. Hôm nay ta nói những lời này, nếu như mẫu thân nghe lọt tai thì phải thúc giục cha quản lý đám người Thiệu gia, nếu như không muốn nghe thì cứ coi như ta chưa nói gì.”

“Ta mệt rồi.”

10

Sau khi tiễn mẫu thân đi rồi, tâm trạng ta không tốt, mọi người đều nhẹ tay nhẹ chân hơn, sợ lại làm ta nổi giận.

Họa Ảnh rón rén đi đến trước mặt ta: “Nương nương, phu nhân của Thế tử Thừa Ân công cầu kiến.”

Ta bỏ tay trái đang chống lên trán xuống, lại khôi phục nụ cười: “Còn không mau mời vào.”

Phu nhân của Thế tử Thừa Ân công Tần thị khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt có hơi phúc hậu, khi cười lên hai bên má có lúm đồng tiền: “Thần phụ đã lâu không đến thỉnh an nương nương, mấy ngày trước, lão thái thái trong nhà không được khỏe, mong nương nương lượng thứ.”

“Lão phu nhân đã khỏe hơn chưa?”

Tần thị nói: “Khá hơn nhiều rồi, khá hơn nhiều rồi, đa tạ Bệ hạ và nương nương đã quan tâm, vào thu, thời tiết lúc lạnh lúc nóng, lão thái thái dậy sớm bị cảm lạnh nên mới đổ bệnh.”

Ta nhìn về phía cô gái đứng sau lưng Tần thị, cười nói: “Bản cung cũng đã lâu rồi không gặp Vu nhị tiểu thư.”

Vu Mân Huỷ có gương mặt tròn, dung mạo không xuất chúng lắm, thậm chí có phần nhạt nhòa, chỉ là ở khóe mắt có một nốt ruồi son khiến nàng ấy có thêm mấy phần nhan sắc.

“Đừng đứng mãi ở đó, ở chỗ bản cung không có nhiều quy củ vậy đâu.”

Tần thị là kế thất của Thái tử Thừa Ân công, mặc dù phụ thân thi đậu tiến sĩ nhưng nhiều năm vẫn chỉ là quan Chủ sự bộ Hộ, trong nhà tổ mẫu và mẫu thân đã qua đời, khiến việc hôn sự bị trì hoãn, cứ như vậy tuổi tác cũng lớn dần lên.

Lúc đó Tiên đế còn đang tại vị, ta là Thái tử phi gả vào Đông cung, địa vị của Vu gia lại có phần khó xử.

Sau khi phu nhân của Thế tử qua đời, Thế tử Thừa Ân công mới chọn Tần thị làm kế thất.

Quách Cù thuận lợi đăng cơ, lại coi trọng Quách Thuấn Minh, tự nhiên cũng ban thưởng cho Vu gia, ban cho tước Công nhất đẳng, Tần thị cũng được phong làm Cáo mệnh, trở thành phu nhân của Thế tử.

“Thần phụ đưa Hủy Tỷ Nhi đi qua bên hồ Phù Minh, tình cờ gặp được Huệ Hoà Huyện chủ.”

“Sau khi săn bắn xong, Huệ Hoà sẽ phải lên đường đến đất Thục, bản cung sợ có sơ suất gì đó, nên mới triệu mẫu thân vào đây, muốn dặn dò thêm một vài điều.”

Tần thị cầm khăn tay che miệng cười nhẹ rồi nói: “Tứ công tử Chương gia quả thật là nhân tài, Bệ hạ rốt cuộc vẫn để nương nương ở trong lòng.”

Ta gật đầu: “Bản cung rất hài lòng, trong nhà cũng yên tâm.”

Tần thị nhấp một ngụm trà rồi nói: “Dạo này bên hồ Phù Minh rất náo nhiệt, Thẩm Lương đệ thật là có phúc!"

Ta nghĩ thầm, đến chỗ quan trọng rồi, liền trả lời: “Thẩm Lương đệ đang mang thai tôn tử đầu tiên của Bệ hạ, loại tin vui này thật sự nên náo nhiệt một chút.”

“Nương nương xin thứ cho thần phụ lắm lời, ở Kinh thành hiếm thấy con trai nhà nào chính thê chưa định mà thiếp thất đã mang thai lớn bụng, điều này đối với Thái tử phi...”

Ta lập tức cắt lời của nàng ấy: “Phu nhân cẩn thận lời nói, đây đều là quyết định của Bệ hạ.”

“Nương nương thứ tội, mẫu thân không dám mạo muội bàn luận về Bệ hạ.”

Vu Mân Huỷ kéo Tần thị lại muốn quỳ xuống thỉnh tội, ta ra hiệu cho Họa Ảnh và Thanh La đỡ hai người đứng dậy.

“Nếu đã là Thái tử chọn phi, chắc chắn là được Bệ hạ đồng ý, Thái tử hài lòng. Bản cung không phải là sinh mẫu của Thái tử, cũng không phải là Trung cung Hoàng hậu, bản cung hoàn toàn không biết, không hỏi tới những chuyện này.”

Tần thị vừa định mở miệng thì đã nghe thấy ngoài cửa lớn đã vang lên tiếng Thái giám cao giọng thông truyền: “Thái tử Điện hạ đến!”

Quách Thuấn Minh dường như cũng không bất ngờ khi nhìn thấy Tần thị và Vu Mân Huỷ ở đây, đi thẳng về phía ta, chắp tay hành lễ: “Tĩnh mẫu phi an.”

“Thái tử Điện hạ là khách quý hiếm gặp đấy.” Ta liếc thấy khuôn mặt Vu Mân Huỷ có hơi ửng đỏ, cười nói: “Hôm nay thật là trùng hợp, phu nhân Thế tử và Vu nhị tiểu thư đang trò chuyện với bản cung.”

Tần thị nhìn thấy Quách Thuấn Minh thì hai mắt sáng lên: “Lão thái thái vẫn luôn nhớ nhung Thái tử Điện hạ.”

“Ngoại tổ mẫu có khỏe không?”

Vu Mân Huỷ cúi đầu hành lễ: “Tổ mẫu vẫn khỏe, Điện hạ trăm công nghìn việc, không dám làm phiền.”

Ta giả vờ như không nhìn thấy hai người Vu gia trao đổi ánh mắt với nhau: “Thái tử Điện hạ có việc gì quan trọng sao?”

“Cẩm Tú hiên ở gần bên cạnh hồ, Mạn Hoa sợ động đến thai khí, muốn đến xin Tĩnh mẫu phi một ân điển, cho nàng ấy dọn đến phía sau Tề Quang Đường an thai.”

“Chỉ là một việc nhỏ, Điện hạ chỉ cần sai thuộc hạ thông báo một tiếng là được, cần gì phải đích thân chạy đến đây?”

Quách Thuấn Minh không che giấu ánh mắt, ngoài miệng nói chuyện nhưng ánh mắt lại rơi vào trên người ta: “Cô đang muốn tìm cữu cữu có việc quan trọng, hay là cửu mẫu và biểu muội cùng Cô xuất cung đi?”

Hai người Vu gia đồng thanh đồng ý, ta mong cho bọn họ sớm rời đi, chỉ nói khách sáo vài câu rồi bảo Thanh La tiễn bọn họ ra ngoài.

Quách Thuấn Minh lại chậm về phía sau mấy bước, quay người nói với ta: “Đa tạ Tĩnh mẫu phi, nhi thần có được một bức tranh cổ, sáng mai sẽ gửi đến. Tấm lòng thành của nhi thần, mong mẫu phi đừng ghét bỏ.”

Ta nhớ đến bức họa thời Vĩnh Huy thịnh thị, cảnh tượng ngày hôm đó y ôm ta vào lòng, sao y dám?

Ta nhìn vào ánh mắt mang theo ý cười của Quách Thuấn Minh, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy thẳng lên đỉnh đầu, nếu như... nếu như chuyện bị lộ ra, y còn có một tia hy vọng, còn ta thì sao?

Ta khép chặt mắt lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Hôm nay là ngày chính thức tổ chức đi săn, ở lối vào của bãi săn đã được sắp xếp một khán đài, để thuận tiện cho nữ quyến và những người không thể tham gia xem cuộc đi săn.

Vì vậy, ở lối vào có một đám đông gia quyến quan viên, vương công quý tộc khiến cho người ta hoa mắt.

Không khí đi săn rất thoải mái, rất nhiều gia đình quan lại thường đưa con trai hoặc con gái có tuổi tác phù hợp đến để xem mắt.

Vì vậy, các cô nương chưa gả đi đều mặc váy áo xinh đẹp, cầm quạt, lén lút ngắm nhìn các công tử ngồi trên khán đài hoặc những chàng trai đang cưỡi ngựa lao nhanh trong bãi săn.

Vì Thẩm Mạn Hoa có thai, lần đi săn hôm nay, Thẩm tần đã ở lại tại Tề Quang Đường trông chừng nàng ấy.

Tưởng Tiệp dư và Ngụy mỹ nhân là những người thích náo nhiệt nhất, bất kỳ công tử nào ra sân, cô nương nhà nào muốn thể hiện mình không thua đấng mày râu, bọn họ đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Tuy nói là khán đài dùng để quan sát nhưng thật ra lại cách khá xa nên không thể nhìn thấy quá rõ ràng tình hình trong bãi săn. Do đó ở giữa bãi săn có một đám tiểu thái giám theo dõi và ghi chép lại, cứ cách một nén hương lại có một tiểu thái giám chạy ra báo cáo về "tình hình chiến đấu".

Tưởng Tiệp dư không thể chờ đợi được nữa, mỗi lần đều gọi tiểu thái giám đến nói tình hình cho nàng ấy nghe trước: “Sớm đã nghe nói cô nương nhà Trấn Viễn Hầu từ nhỏ đã được dạy cưỡi ngựa bắn cung, vừa rồi tiểu thái giám đến báo tin nàng ấy đã săn được một con hươu sống rồi!”

Ngụy mỹ nhân nghe vậy thì gật đầu: “Vừa rồi ta nhìn thấy Thế tử của Tương Dương hầu cũng ra trận rồi.”

Đào Cảnh Xu ngồi bên cạnh ta, sau khi nghe được liền hỏi: “Ta thấy vị Chu thế tử kia vóc dáng gầy yếu, sao có thể sánh với những võ tướng, công tử khác được?"

Ngụy mỹ nhân rất đồng tình: “Chu thế tử có lẽ chỉ vào bãi săn đi một vòng, không săn được cũng không ai nói gì đâu.”

"Chương tứ công tử lại săn được một con hoẵng, theo thần thiếp thấy hôn sự của Huệ Hòa Huyện chủ là tốt nhất!"

Ta chỉ cười nói: “Trước mặt Ngụy mỹ nhân mà bày biện toàn đường ngọt sao? Huệ Hòa không nên ở nhà thêu thùa sính lễ mà phải đến đây để nghe người ta ca ngợi mới đúng!"

Đám người bật cười ầm ĩ, nhìn trên khán đài người đến người đi, ta bèn lấy cớ thay quần áo, đi dạo bên ngoài bãi săn một vòng.

Xung quanh bãi săn đều có lều che, thuận tiện cho các quý nhân thay quần áo và nghỉ ngơi.

Ta vừa đi đến một chỗ lều che thì đã nghe thấy bên trong phát ra tiếng ho khan.

Lần săn bắn này bởi vì mang theo Thanh La, ta đã để thủ lĩnh thái giám La Vấn Vĩnh ở lại trong cung, bây giờ bên cạnh ta là tiểu đồ đệ của La Vấn Vĩnh, Trác Bình.

Trác Bình nghe thấy trong lều che có người, liền cao giọng hô: "Ai ở trong đó? Tĩnh quý phi nương nương đến."

Một người vén rèm lên, tóc buộc nửa chừng, dưới mắt có quầng thâm, chưa đến đầu thu đã mặc áo dày hơn người bình thường.

“Hoá ra là Trọng Hầu gia.”

Trọng Nguyên Thanh chậm rãi hành lễ, đứng thẳng dậy lại ho khan.

“Tĩnh quý phi nương nương thứ lỗi, thời tiết đột ngột chuyển lạnh, mấy ngày nay thần có hơi mệt mỏi, sợ đã quấy rầy nương nương.”

Ta vén rèm lên, bên trong chỉ đơn giản đặt một cái bàn vuông và mấy cái ghế tròn: “Bãi săn gió lớn, Hầu gia ngồi trong lều che này cũng không tránh khỏi. Bản cung vẫn nên sai người tiễn Hầu gia về chỗ ở thôi."

Trác Bình đứng bên cạnh cười lấy lòng nói: “Sức khỏe của Hầu gia quan trọng, xin để nô tài tiễn ngài trở về.”

Trọng Nguyên Thanh gật đầu nói: "Hôm nay trời nắng ấm, mọi người trong bãi săn đều phấn chấn, giống như mùa xuân, khiến thần cũng muốn ra bãi săn đi dạo nhưng thân thể lại không chịu được, cũng không dám nghĩ mình là hàng quý hiếm nữa. Đa tạ nương nương."

Ta nhìn Trác Bình đỡ Trọng Nguyên Thanh đi về phía xe ngựa cách đó không xa, nhắm mắt lại, chậm rãi xoa nhẹ phần da giữa ngón trỏ và ngón cái.

Thái tử đã biết rồi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play