Ta là Thái tử phi kết tóc của hắn suốt mười năm nhưng khi hắn đăng cơ lại chỉ phong ta làm Quý phi.
Năm Khai Phong thứ bốn mươi tám, ta được đón vào Đông Cung, trở thành Thái tử phi tục huyền của Quách Cù.
*Tục huyền: người vợ được lấy về sau khi vợ đầu qua đời.
Vị Thái Tử phi đầu tiên là nữ nhi của một Dược Thừa trong Thái Y Viện. Mẫu thân ta nói thân phận nàng ấy thấp kém, vốn dĩ không xứng với vị trí Thái tử phi, việc nàng ấy mất do băng huyết sau sinh là do phúc mỏng lại ngồi lên vị trí này nên mới tổn thọ.
Ta thường xuyên tiến cung cùng mẫu thân, đôi khi gặp được nàng ấy hầu hạ bên cạnh Thái Hậu. Thái Hậu không thích nàng ấy, lần nào cũng trách mắng nặng nề, ta nhìn thấy nàng ấy sợ hãi rụt cổ lại, trong lòng mơ hồ có cảm giác hả hê.
Năm đó Quách Cù tuyển phi, ta vừa tròn mười ba tuổi, mẫu thân nói Thái hậu có ý chọn ta làm Thái tử phi nhưng vì ta còn quá nhỏ nên phải chờ thêm một thời gian, đợi đến khi Quách Cù đăng cơ, ai ngồi lên phượng vị còn chưa biết. Thiệu gia chúng ta từng có ba vị Hoàng hậu và năm vị Vương phi, từ nhỏ mẫu thân đã nói với ta rằng ta sinh ra là để ngồi lên phượng vị, về phần ai là Hoàng đế cũng không quan trọng.
Nhưng Quách Cù dáng dấp tuấn mỹ nên ta cũng có chút chờ mong vị trí Hoàng hậu này.
Năm đó, các thế gia ở Biện Kinh đều hận không thể nhét những nữ nhi đến độ tuổi thành thân trong nhà mình vào cửa Đông Cung nhưng Quách Cù lại cầu xin Hoàng thượng được lấy con gái của Vu Dược Thừa trong Thái Y Viện, Vu Giáo Xuân, để nàng ấy làm Thái tử phi của mình.
Cả Biện Kinh chấn động, các thế gia làm bao nhiêu chuyện, tại sao con gái của một quan Dược Thừa nhỏ bé lại gặp được vận may lớn như vậy, phu nhân của các quan viên trong kinh thành đều giống như mẫu thân ta, tức giận đến mức đập vỡ trà cụ yêu thích.
Đương kim Hoàng thượng đăng cơ từ khi còn nhỏ, từng có thời kỳ quốc thái dân an nhưng theo tuổi tác già đi lại càng ngày càng hồ đồ. Hoàng thượng sa vào tửu sắc, theo đuổi đạo cầu tiên, rõ ràng là tên hôn quân tiêu chuẩn thấp nhất. Ông ta nghe nói con trai mình muốn cưới con gái của một y quan nhỏ bé làm Thái tử phi, chỉ hỏi Thái tử phi có xinh đẹp không, rồi hạ chỉ ban hôn.
Lần đầu tiên ta gặp Vu Giáo Xuân là vào ngày đại hôn của Thái tử, theo lệ phải đến thỉnh an Thái hậu. Nàng ấy mặc y phục Thái tử phi, trên đầu đội mũ phượng bảy đuôi và đủ loại châu ngọc lộng lẫy, làm chói mắt ta.
Trong cung xưa nay không thiếu mỹ nhân, dung mạo nàng ta lại không mấy xinh đẹp. Hoàng thượng rất yêu thích mỹ nhân tuyệt sắc, các cung nữ hầu hạ trong cung đều có dung mạo xuất chúng. Y phục và trang sức lộng lẫy này cũng không làm nổi bật được vẻ đẹp của nàng ấy, có thể thấy được câu nói “Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân” không phải lúc nào cũng đúng. Phẩm vị của Quách Cù thật kỳ quái.
Quách Cù đỡ nàng ấy đứng dậy, ở bên cạnh nàng ấy, thay nàng ấy chặn lại những ánh nhìn đầy ác ý của các vị hoàng thân quốc thích trong căn phòng này, trong một khoảnh khắc ta lại thực sự cảm thấy ghen tị với nàng ấy. Không phải ghen tỵ nàng ấy là Thái tử phi, mà ghen tị vì nàng ấy là thê tử của Quách Cù.
“Lạc An, ngươi ở đây cùng với mấy lão thái bà chúng ta, sợ là sẽ buồn chán, chi bằng ngươi đến nói chuyện với Thái tử phi tẩu tẩu đi.”
Thái hậu và tổ phụ của ta là ruột thịt cùng một mẫu thân, lúc nào trên mặt bà ấy cũng mang vẻ từ bi. Mọi người đều nói Thái hậu và tổ phụ của ta có tướng mạo rất giống nhau, ngay cả tính tình cũng y hệt, về dung mạo thì không rõ lắm nhưng cái tính hay ra vẻ ngoài mặt này thì đúng là rất giống nhau.
Mẫu thân muốn ta làm Thái Tử phi không phải chỉ mới ngày một ngày hai. Lúc này, những người ở trong điện Thái hậu đều là kẻ tinh ranh, ai ai cũng biết tâm tư của mẫu thân ta, những ánh mắt đó giống như muốn chọc thủng thứ gì đó, hận không thể bắt ta diễn một màn tranh giành phu quân ngay tại đó cho bọn họ xem.
Nhưng đương kim Hoàng thượng cũng không phải bò ra từ bụng của cô tổ mẫu ta, chỉ là mẫu thân ta là ngoại tôn nữ của tiên đế, được Hoàng thượng đặc biệt phong làm Huyện chủ. Từ phía phụ thân mà tính, ta và Quách Cù cũng chỉ là biểu huynh muội trên danh nghĩa xa lắc xa lơ nhưng tính theo phía mẫu thân thì hắn là cữu cữu của ta.
* Ngoại tôn nữ: Cháu gái đằng ngoại, cữu cữu: cậu
Phu nhân Định Tương Hầu siết chặt khăn tay nói: “Đại trưởng công chúa là tỷ tỷ của Hoàng thượng, Thái tử phi nương nương cũng được xem là cửu nương của Ngũ cô nương Thiệu gia.”
*Cửu nương: mợ
Người này đúng là hết chuyện để nói. Ta có thể cảm nhận được sự không hài lòng rõ ràng trong mắt Thái hậu.
Ngoại tổ mẫu tuy là Đại trưởng công chúa nhưng xuất thân không cao, sinh mẫu cũng chỉ là một mỹ nhân nhỏ bé.
Chỉ có điều bà ấy sống rất thọ, sống đến khi tiên đế băng hà, sống đến tận bây giờ khi Hoàng đế chỉ còn lại mỗi mình bà ấy là tỷ tỷ.
Đương nhiên bà ấy nhận được tôn vinh giành cho bậc trưởng bối độc nhất, theo đó khi mẫu thân xuất giá cũng được trong cung đặc biệt khâm phong Huyện chủ nhị phẩm, thể hiện sự tôn kính của Hoàng thượng đối với người tỷ tỷ duy nhất còn sống của mình.
Vu Giáo Xuân rõ ràng chưa từng trải qua tình cảnh này, chỉ ngượng ngùng mỉm cười nhìn ta. Thật sự không hiểu Quách Cù thích nàng ấy ở điểm nào, còn cầu xin để nàng ấy ngồi vào vị trí này.
“Thần nữ không nhận nổi một tiếng biểu muội của nương nương. Nương nương là Thái tử phi, quân thần có sự khác biệt, nương nương cứ gọi thẳng tên thần nữ là được.”
“Thần nữ Lạc An.”
Nàng ấy rất cảm kích nắm chặt lấy tay ta, dáng vẻ kia giống như hận không thể nhận thân ngay tại chỗ khiến cho ta không nói nên lời.
Quách Cù bị kẹp ở giữa một đám nữ nhân, đương nhiên chẳng nói gì được, chỉ chắp tay hành lễ với Thái hậu rồi nói muốn đi thỉnh an Hoàng thượng.
“Từ trước đến nay Thái tử luôn có tấm lòng hiếu thảo nên mới đến thăm ai gia trước. Đi đi, cứ để thê tử của cháu ở lại đây nói chuyện với mấy lão thái thái chúng ta.”
Rõ ràng là Quách Cù không yên tâm khi để Vu Giáo Xuân ở lại đây nhưng Thái hậu đã nói như vậy, hắn cũng không tiện từ chối nhưng lại đột nhiên quay sang nhìn ta: “Làm phiền biểu muội.”
Ta chỉ có thể đáp lễ lại hắn.
Sau đó, trong một khoảng thời gian dài, Vu Giáo Xuân thường xuyên cho truyền ta đến Đông Cung bầu bạn với nàng ấy. Đương kim Hoàng thượng không quan tâm đến triều chính, rất nhiều công việc chính sự đều do Quách Cù xử lý, bận rộn cả ngày, dù ở cùng trong một Đông Cung nhưng hai người bọn họ gần nhau thì ít mà xa cách lại nhiều. Trong cung còn hai vị công chúa chưa xuất các từ trước đến nay không có nhiều giao tình với Quách Cù, phần lớn các phi tần của Hoàng đế đều ngấm ngầm coi thường vị Thái tử phi này cho nên ta dường như đã trở thành người bạn thân duy nhất của nàng ấy.
Mẫu thân ta rất vui mừng trước sự phát triển này, hy vọng ta có thể thường xuyên đến Đông Cung, cũng để ta và Quách Cù có thể bồi dưỡng tình cảm. Thực tế, ta đã đến đó rất nhiều lần nhưng chỉ gặp được Quách Cù đúng một lần, mà cũng chỉ là trên đường đi qua Đông Cung, vội vàng hành lễ mà thôi.
Trong tộc Thiệu thị không thiếu những cô nương đến tuổi cập kê nhưng ta là người xinh đẹp nhất. Tổ phụ rất coi trọng ta, khi ta còn nhỏ, tổ mẫu đã đặc biệt tìm đến các ma ma trong cung dạy dỗ ta. Sau khi ta biết đọc, hiểu đạo lý, tổ phụ, phụ thân và các thúc bá bàn luận việc đại sự cũng thường xuyên gọi ta tới tham gia cùng.
Ta sẽ trở thành Hoàng hậu.
Ta sẽ trở thành Hoàng hậu thật sao?
Vào ngày ta tiến vào Đông Cung, khi Quách Cù vén khăn đỏ tân nương của ta lên, ta cảm thấy sẽ là như vậy, khi Hoàng đế băng hà, Quách Cù lên ngôi, ta vẫn tin là như vậy.
Việc Tân Đế đăng cơ sắc phong Hoàng hậu là chuyện đương nhiên, cho nên khi các tấu sớ của đám đại thần như bông tuyết bay đến trên bàn của Quách Cù, vào buổi triều sớm, hắn tuyên bố muốn truy phong Vu Giáo Xuân làm Ý Đức Hoàng hậu.
Thật ra việc hắn truy phong Vu Giáo Xuân không có vấn đề gì nhưng hắn lại nói với các đại thần vì tưởng nhớ Ý Đức Hoàng hậu nên tạm thời không lập Hoàng hậu.
Khi ta ở Đông Cung nghe được tin tức này quả thực bị hắn chọc cho tức giận đến bật cười. Vậy tại sao lúc trước lại cưới ta làm Thái tử phi? Tại sao không để trống vị trí Thái tử phi này luôn đi?
Ta biết chuỵện năm đó ta giành được vị trí Thái tử phi là kết quả của cuộc đấu tranh giữa nhiều thế lực, chắc chắn ngay từ đầu Quách Cù cũng hiểu rõ ý đồ của Thiệu gia. Lần này việc bách quan thúc giục Hoàng đế lập Hoàng hậu không thể thiếu phần mấy người phụ thân ta thúc đẩy. Quách Cù áp chế gác lại chuyện này, trong đó rốt cuộc có bao nhiêu tình cảm dành cho Vu Giáo Xuân, có bao nhiêu là vì muốn cảnh cáo Thiệu gia, ta không thể biết được. Nhưng ta lại buộc phải từ bỏ mục tiêu và lý tưởng từ nhỏ của mình, còn phải mỉm cười dập đầu tạ ơn.
Khi thánh chỉ phong ta làm Quý phi được đưa đến, trong lòng ta lại không hề có chút gợn sóng nào. Hắn còn ban cho ta một chữ “Tĩnh” làm phong hiệu. Sau khi Đại nội Tổng quản thái giám Thôi Hải đọc xong thánh chỉ thì cười híp mắt chúc mừng ta: “Chúc mừng Tĩnh Quý phi nương nương, Bệ hạ đặc biệt chọn điện Ngọc Đường cho nương nương, ở rất gần điện Tuyên Thất!”
Ta bảo tỳ nữ đem hạt đậu vàng đã chuẩn bị từ trước ra ban thưởng cho ông ta, rồi lại nói một câu tạ long ân Bệ hạ, mong cho vị đại thái giám bên cạnh Quách Cù này nhanh chóng rời đi.
“Điện Ngọc Đường đã được dọn dẹp xong xuôi, ngày mai sẽ có xa giá đón nương nương tiến cung.”
Ta nhìn ông ta mãi không chịu rời đi, trong lòng có chút bực bội, Thanh La là người đã đi theo ta từ nhỏ, chỉ cần một ánh mắt là đã hiểu được ý ta, liền hỏi: “Làm phiền Thôi công công rồi, chẳng phải ngài còn phải đến tuyên chỉ ở cung của các vị Lương đệ khác sao? Công công vất vả rồi."
“Thanh La cô nương quá lời rồi, được đến tuyên chỉ cho nương nương là phúc phận của nô tài, Bệ hạ coi trọng Tĩnh Quý phi nương nương, chỉ đặc biệt sai bảo nô tài đến chỗ nương nương, còn thánh chỉ của các vị Lương đệ khác đều là do mấy tên đồ đệ của nô tài đưa đi.”
“Đa tạ long ân của Bệ hạ. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, công công nên sớm hồi cung phục chỉ với Bệ hạ."
Cuối cùng cũng tiễn được tên đại thái giám này đi, ta phất tay cho các thị nữ lui xuống, chỉ giữ lại Thanh La.
“Ngươi đi xem thử thánh chỉ của bọn họ là gì.” Không thể để Quách Cù vả mặt một lần lại cho hắn đánh được cái thứ hai.
Trong Đông Cung không có nhiều nữ nhân, ngoại trừ Thái tử phi là ta cũng chỉ có ba vị Lương đệ và một thị thiếp.
Thanh La đi không bao lâu đã quay trở về.
“Thẩm Lương đệ được phong Tần vị, Tưởng Lương đệ được phong làm Tiệp dư, Ngụy Lương đệ được phong làm Mỹ nhân, còn Dương thị thì được phong làm Tài nhân.” Thanh La liếc nhìn sắc mặt của ta: “Nhưng Bệ hạ không ban phong hiệu cho ai cả, chỉ duy nhất nương nương là có chữ Tĩnh này."
“Chữ Tĩnh độc nhất vô nhị này e rằng cũng chưa từng có trong các triều đại trước đây.” Hắn muốn ta tĩnh tâm dưỡng tính, từ bỏ giấc mộng trở thành Hoàng hậu. Giáng thê tử xuống làm thiếp thất, vị hoàng đế Quách Cù này cũng là độc nhất vô nhị. Đây đâu phải là ân sủng, rõ ràng là một lời cảnh cáo. Điện Ngọc Đường có gần điện Tuyên Thất đến đâu cũng không phải là điện Tiêu Phòng, vị trí Quý phi có tôn quý đến đâu cũng không phải là Hoàng hậu, thậm chí ngay cả con cái của ta cũng sẽ trở thành con thứ.
Hắn là muốn trải đường cho con trai của Vu Giáo Xuân, ta cũng muốn xem liệu người trưởng tử này của hắn có xứng đáng với khổ tâm bồi dưỡng của phụ hoàng là hắn hay không.
2
Năm đó khi ta vào Đông Cung, Quách Thuấn Minh đã bốn tuổi.
Y là trưởng tử của Quách Cù, là đứa con duy nhất mà Vu Giáo Xuân để lại cho hắn. Đứa con trai thứ hai bởi vì khó sinh mà không thể chảo đời, không bao lâu sau nàng ấy cũng đi theo. Quách Cù liền để đứa con trai độc nhất “Đức sáng tựa vua Thuấn” này ở bên cạnh hết lòng dạy dỗ, Quách Cù coi trọng và kỳ vọng đến vậy, gần như muốn khắc ba chữ lớn “Người kế vị” lên trán của Quách Thuấn Minh.
Dựa theo quy củ của tổ tông, trước đó bởi vì Tiên Thái tử phi qua đời nên việc để Tiểu Hoàng tôn được nuôi dạy bên cạnh Thái tử không có gì sai. Nhưng lúc ta trở thành nữ chủ nhân của Đông Cung, nghiễm nhiên cũng trở thành kế mẫu của Tiểu Hoàng tôn, lẽ ra ta phải được chăm sóc dạy dỗ y. Thế nhưng Quách Cù không hề nhắc đến chuyện này, ngược lại còn không cho ta tiếp xúc nhiều với Quách Thuấn Minh, cứ như thể ta là một kế mẫu độc ác, muốn trừ khử đứa con kết tinh tình yêu của hắn và Vu Giáo Xuân cho bằng được vậy.
Ta muốn trở thành Hoàng hậu không phải là giả nhưng ta không muốn con trai ta làm Hoàng đế. Chỉ cần ta trở thành Hoàng hậu thì sau này cho dù là Quách Thuấn Minh hay bất kỳ Hoàng tử nào khác bước lên ngôi báu cũng đều phải tôn ta là Thái hậu. Ta biết Thiệu gia sẽ không chỉ thỏa mãn với việc có thêm một Thái hậu, bọn họ muốn trở thành nhà ngoại thích của vị Hoàng đế tiếp theo.
Quách Cù không phải là một người ngây thơ dễ bị đánh lừa, hắn là một Thái tử biết bày mưu tính kế. Hắn phòng bị ta, cũng rất đề phòng Thiệu gia. Vì vậy tám năm sau khi ta bước chân vào Đông Cung, bụng ta vẫn không có chút động tĩnh nào. Không chỉ một mình ta không có mà các nữ nhân khác trong Đông Cung cũng không có tin vui. Vì muốn bảo vệ con trai của Vu Giáo Xuân, Quách Cù đã cắt đứt con đường của những đứa con trai còn chưa kịp ra đời.
Có lẽ là vì Quách Thuấn Minh đã dần khôn lớn hoặc cũng có thể vì hắn thấy Thiệu gia nóng lòng muốn nhét thêm mấy người muội muội của ta vào Đông Cung nên đến năm thứ chín, bụng ta đã có động tĩnh, ta sinh ra Tư Di. Năm sau đó Thẩm Lương đệ cũng sinh ra Tư Dư.
Lúc Quách Cù đăng cơ, hắn đã ba mươi lăm tuổi, chỉ có ba người con trai, trong đó hai đứa trẻ vẫn còn đang quấn tã. Ngự sử dâng tấu sớ khuyên Quách Cù nên khai chi tán diệp (thêm nhiều con cháu), Quách Cù vung bút lớn lên sắc phong cho Quách Thuấn Minh, khi ấy mới mười bốn tuổi, làm Thái tử, vào triều nghe chính sự, trực tiếp chặn họng các Ngự sử. Con cái quý ở chất chứ không phải ở số lượng, Quách Cù dùng hành động để khẳng định rằng chỉ cần một mình Quách Thuấn Minh là đủ rồi.
Khi ta ở điện Ngọc Đường nghe được tin tức sắc lập Thái tử, ta đang cầm con hổ vải đùa nghịch với Tư Di. Thằng bé vừa học đi, cần người đỡ lấy cánh tay nhỏ của nó dìu đi từng bước.
“Nương nương có tính toán gì không?” Thanh La thấy ta không có phản ứng gì, không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Tính toán? Tính toán gì chứ? Hắn là đích trưởng tử, là Thái tử được Hoàng thượng bồi dưỡng từ nhỏ. Lúc còn ở Đông Cung, Tư Di cũng chỉ có thể coi là đích thứ tử, bây giờ ngay cả tư cách đích tử cũng không có."
Thanh La chỉ đành cúi đầu không nói nữa.
Ta không trở thành Hoàng hậu, mấy nữ nhân kia bắt đầu ngóc đầu dậy, Thẩm tần còn dám chế nhạo ta và Tư Di trong ngự hoa viên. Ta không chút do dự lao tới trước tát cho nàng ta hai cái bạt tai thật mạnh. Cho dù ta không phải là chính cung Hoàng hậu thì hiện tại ta vẫn là phi tần có địa vị cao nhất trong cung. Nàng ta cả gan buông lời gièm pha phi tần có địa vị cao, ta thưởng cho nàng ta hai cái tát này đã là quá nhẹ rồi.
Ngay trong ngày hôm đó chuyện ta đánh Thẩm tần hai bạt tai đã truyền ra khắp hoàng cung. Ngoài ta ra, Thẩm tần là người duy nhất có hoàng tử có thể cạnh tranh hoàng vị, có lẽ cách giải quyết gọn gàng dứt khoát của ta đã làm cho những kẻ quen thói nịnh cao đạp thấp trong cung phải kinh ngạc, sau đó lời đàm tiếu cũng ít đi rất nhiều.
Khi còn ở Đông Cung, Quách Cù cần một Thái tử phi dịu dàng hiền thục, Thiệu gia cần một Thái tử phi biết nghe lời. Ta cần cù chăm chỉ suốt mười năm nhưng cuối cùng chỉ đổi lại là giấc mộng bị tan vỡ. Nếu ta còn đeo cái mặt nạ đoan trang này, chỉ sợ sẽ bị người khác sẽ dẫm lên đầu mất.
Qua mấy ngày sau, Quách Cù đột nhiên hạ chỉ giáng Thẩm tần xuống làm Mỹ nhân, cấm túc để suy nghĩ lỗi lầm, thậm chí còn giao Tam Hoàng tử Tư Dư cho Tưởng tiệp dư nuôi dưỡng. Hắn giao việc quản lý hậu cung cho ta toàn quyền xử lý.
Thiệu gia ngay lập tức truyền tin vào trong cung, trước đây bọn họ đã gần như từ bỏ một quân cờ vô dụng là ta nhưng bây giờ quyền quản lý hậu cung lại rơi vào tay ta, trong mắt bọn họ, đây là dấu hiệu Quách Cù muốn nhượng bộ sắc lập ta làm Hoàng hậu.
Ta thực sự không biết tại sao sau khi tổ phụ qua đời, phụ thân và các thúc bá đã từng anh minh thần võ của ta lại càng ngày càng trở nên ngu xuẩn như vậy. Bọn họ viết rõ tham vọng lên mặt, sợ rằng Quách Cù sẽ không nhìn ra sao? Cho dù muốn giành được phượng vị Hoàng hậu, ít nhất phải thu mình, giữ thái độ khiêm nhường mới là thượng sách.
Quách Cù càng tỏ ra sủng ái một Quý phi như ta thì ta càng cách xa vị trí đó, vì hắn không muốn cho ta vị trí Hoàng hậu nên đương nhiên hắn sẽ ban tặng những thứ khác rất hào phóng.
Công việc trong hậu cung nhiều vô số kể, ta không muốn xử lý, muốn lười biếng một chút nên dẫn Thanh La đi dạo trong cung một vòng. Không biết từ lúc nào đã đi đến Đông Cung. Ta nhìn bức tường đỏ thắm của Đông Cung, lại nhớ đến Vu Giáo Xuân.
Khi nàng ấy mang thai lần thứ hai, thường xuyên mơ thấy ác mộng, tinh thần trở nên hoảng hốt, người cũng tiều tụy đi rất nhiều. Nàng ấy vốn đã không phải là một mỹ nhân xinh đẹp, bệnh tình càng làm cho khuôn mặt nàng ấy thêm mấy phần u ám.
Lúc ta đến tẩm điện của nàng ấy, nàng ấy vẫn còn đang ngủ. Ta ngồi ở bên ngoài, nhìn những quyển thoại bản mà Quách Cù mua cho nàng ấy. Nàng ấy thích đọc thoại bản, thích kéo ta đến tửu lâu nghe kể chuyện, nàng ấy không thích bầu không khí ngột ngạt trong cung, nàng ấy nói muốn sống tự do như trước đây, như khi phụ thân dẫn nàng ấy đi hái thảo dược ở các trấn nhỏ lân cận. Ta hỏi nàng ấy tại sao không chọn một cuộc sống tự do, nàng ấy nói vì không muốn để A Thiều cô độc ở trong cung.
Quách Cù tên tự là Thiều Thành.
Lúc đó ta đã cảm thấy rất ghen tị với nữ nhân có khuôn mặt tái nhợt kia, cho dù là gia thế hay dung mạo, nàng ấy đều không bằng ta. Tại sao một nữ nhân như vậy lại có thể chân thành yêu thương một nam nhân, còn ta chỉ có thể nhìn chằm chằm vào vị trí của nàng ấy, phu quân của nàng ấy, ngay cả quyền yêu thương cũng không có.
Ta nên yêu Quách Cù, ta có thể yêu Quách Cù nhưng ta lại không thể yêu Quách Cù.
Ta và Quách Cù giống như hai mảnh ngọc quý đã được chế tác kỹ lưỡng, khi đặt cạnh nhau dường như vô cùng xứng đôi nhưng cuối cùng vẫn không thể hợp lại thành một khối hoàn chỉnh. Hắn có nghi ngờ của hắn, ta có suy tính của ta. Chưa từng có ai dạy ta thế nào là tình yêu, làm sao để yêu một người. Ta không có tình yêu, ta không thể tự làm chủ được số phận của mình.
Đúng lúc ta gặp được Quách Thuấn Minh vừa trở về Đông Cung, khi y nhìn thấy ta đứng trước cửa Đông Cung, có vẻ rất bất ngờ nhưng vẫn cung kính hành lễ với ta: “Tĩnh mẫu phi.”
Dáng dấp y không giống Vu Giáo Xuân, ngoại trừ đôi mắt. Đôi mắt của Quách Cù sắc bén như một lưỡi dao mài nhọn, khi nhìn ta giống như lưỡi dao cắt qua trái tim, khiến người ta đau đớn khôn nguôi. Nhưng đôi mắt của y lại giống với Vu Giáo Xuân, tròn trịa, dịu dàng, không mang tính công kích, giống như một hồ nước mùa xuân phẳng lặng.
Khi còn ở Đông Cung, y gọi ta là “Nương nương”. Khi phụ thân của y trở thành chủ nhân của thiên hạ, y lại gọi ta là "Tĩnh mẫu phi". Bất kể vô tình hay cố ý, sự tồn tại của Quách Thuấn Minh mãi mãi nhắc nhở ta về cuộc đời không có lối thoát của mình, còn cả giấc mộng mà ta chẳng bao giờ với tới.
Ta quay người định rời đi nhưng y lại đột nhiên lên tiếng: “Mấy ngày nữa là sinh thần của mẫu hậu, Tĩnh mẫu phi còn nhớ rõ dáng vẻ của mẫu hậu không?”
Ta quay đầu lại nhìn y, trong lòng thầm nghĩ hai phụ tử bọn họ thật sự đều có khả năng chọc cho người khác tức đến bật cười. Phụ hoàng của y cảnh cáo ta còn chưa đủ, bây giờ đến cả vị Thái tử chạm tay cũng có thể bỏng này cũng muốn dùng lời bóng gió nhắc nhở ta sao?
“Cô* thật sự không nhớ rõ dáng vẻ mẫu hậu, những gì trong trí nhớ đều là những bức chân dung mà phụ hoàng vẽ.” Y nhìn về phía ta, hỏi tiếp: “Cô và mẫu hậu có giống nhau không?”
*Cô: Cách tự xưng của những người đàn ông có vị trí cao trong hoàng thất.
Ta rũ mí mắt xuống, tránh đi ánh mắt của y. Y đã trưởng thành, càng ngày càng giống Quách Cù: “Thái tử giống Bệ hạ hơn.”
Y khựng lại một chút, sau đó chắp tay hành lễ với ta: “Hôm nay gió lớn, Tĩnh mẫu phi nên về điện sớm đi thôi.” Nói xong, y quay người bước vào Đông Cung.
Nhìn theo bóng lưng của Quách Thuấn Minh, ta bất giác nhớ lại khi còn nhỏ, lúc Quách Cù vừa được phong làm Thái tử, ta theo mẫu thân tiến cung, cũng đứng nhìn theo bóng lưng của hắn như vậy. Khi đó ta có động tâm không? Có lẽ đó chỉ là trái tim đập loạn nhịp của một thiếu nữ khi nhìn thấy một người ca ca khôi ngô tuấn tú.
Đêm đại hôn, khi khăn tân nương được vén lên, phía sau lưng hắn là đôi nến long phượng đang cháy bập bùng, sắc đỏ ngập tràn, hắn mặc hỉ phục, nhìn ta không có chút rung động nào, trái tim ta rơi thẳng xuống, rơi mãi vào vực sâu vô tận, không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng trở lại.
Ta đến điện Tuyên Thất đưa canh bồi bổ, sau khi được thông truyền, ta bước vào trong điện, những bức tranh và bài thơ bay loạn xạ trên khắp mặt đất, ta tiện tay nhặt lên một tờ giấy Tuyên thành, trên tờ giấy vàng thượng hạng đề một câu: “Một đời một kiếp một đôi.”
Sinh thần của Vu Giáo Xuân sắp đến, đây là hành động thường ngày của Quách Cù để tưởng niệm người thê tử đã khuất của mình
Ta nhịn xuống không cười thành tiếng.
Một đời một kiếp một đôi ở đâu ra chứ?
Hai năm sau khi Vu Giáo Xuân qua đời, Quách Cù đã cưới ta vào Đông Cung, lại còn nạp thêm mấy vị lương đệ và thị thiếp khác.
Chẳng lẽ khi Quách Cù vui vầy với những nữ nhân khác, vẫn còn suy nghĩ kiếp sau sẽ cùng Vu Giáo Xuân làm chim liền cánh làm cây liền cành sao?
Một bên làm ra vẻ tình sâu ý nặng, một bên lại không từ chối bất kỳ nữ nhân nào bên cạnh.
Nếu như ta là Vu Giáo Xuân, ở dưới suối vàng cũng phải ghê tởm đến đội mồ sống lại.
Con người luôn thích tự làm mình cảm động, ta nhìn những bức tranh vẽ kia thấy đã không còn giống nàng ấy nữa.
Quách Cù nói yêu Vu Giáo Xuân chẳng qua chỉ giống như một kiểu ám thị tâm lý mà hắn không ngừng nhắc nhở chính mình, như thể làm như vậy sẽ khiến hắn chìm đắm trong ảo tưởng rằng hắn vẫn còn yêu nàng ấy.
“Quý phi đến rồi sao?”
Ta tìm một chỗ trống đặt canh xuống, nói vài lời qua loa khuyên nhủ hắn chú ý sức khỏe, quả nhiên hắn không kiên nhẫn, phất tay bảo ta lui ra.
Ta vừa bước ra khỏi nội điện đã nghe thấy giọng hắn vọng đến từ phía sau: “Quý phi có thời gian rảnh rỗi thì đến thăm nàng ấy thay trẫm đi.”
Ta quay người đáp lại một tiếng “Vâng”, sau đó bình tĩnh bước ra khỏi cửa điện.
Thái giám Thôi Hải vẫn luôn canh giữ ở ngoài điện, thấy ta bước ra, ông ta nở ra nụ cười lớn khiến khuôn mặt già nua nhăn hết lại.
Mỗi khi đến sinh thần và ngày giỗ của Vu Giáo Xuân, người có thể vào trong điện của Quách Cù chỉ có ta và Quách Thuấn Minh.
Thôi Hải vội vàng chuẩn bị kiệu nhỏ đưa ta về điện Ngọc Đường, ta từ chối, ta muốn đi dạo một vòng, chỉ để đám cung nữ đi theo xa xa là được.
Ta quay đầu nhìn điện Tuyên Thất, cung điện này tượng trưng cho quyền lực và dục vọng, chỉ là một trong rất nhiều cung điện nằm trong tường thành đỏ nguy nga này mà thôi, không có gì khác biệt.
Quách Cù cũng giống như Hoàng đế các thời kỳ khác, cũng không có gì khác biệt.
Còn ta cũng giống như những mỹ nhân trong hậu cung kia, sớm muộn rồi cũng sẽ tàn phai nhan sắc, không có gì khác biệt.