7
Tắm rửa xong, Thanh La chải tóc giúp ta.
“Nương nương, sao hôm nay lại phải giúp cho Thẩm đại cô nương đạt được tâm nguyện.”
Ta liếc nhìn đôi tay đã được rửa sạch, từ từ siết chặt thành nắm đấm: “Đối với nàng ấy cũng chưa chắc đã là giúp đạt thành tâm nguyện. Hôm nay nàng ấy đột nhiên xuất hiện, đúng là vô tình cắm liễu, liễu thành cây.”
“Nương nương yên tâm, không để lại dấu vết, Thái tử Điện hạ sẽ không điều tra ra được gì. Chỉ là không ngờ rằng Thẩm Uyển Hoa lại là một mỹ nhân không có chút tài cán nào, vội vã nóng lòng ra tay như vậy. Thật khó cho nương nương, sợ nàng ấy sẽ làm hỏng việc, cuối cùng lại làm bẩn tay nương nương rồi.”
“Rửa sạch là được.”
“Về việc hôm nay Thái tử Điện hạ đến Quan Trúc Các, có cần nô tỳ xử lý sạch sẽ không?”
Ta lại nhớ đến cảnh tượng ở Quan Trúc các hôm nay, cảm thấy thật là hoang đường lại buồn cười.
Ta không thể không suy tính lại một lần, Quách Thuấn Minh đã trưởng thành, là ta không để ý, y không chỉ là đồng minh tạm thời mà còn là một nam tử.
“Không cần đâu, hắn ta sẽ tự xử lý sạch sẽ, không cần chúng ta phải ra tay.”
Thái tử còn chưa chọn được Thái tử phi, Đại cô nương của phủ Võ Định Bá đã vào Đông Cung làm Lương đệ của Thái tử, thành Biện Kinh đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Số lần mẫu thân ta dẫn theo Thiệu Như Quý đến điện Ngọc Đường cũng nhiều hơn, mỗi khi nhắc đến Thẩm Mạn Hoa đều là tư thế chính thê đánh giá thiếp thất, rõ ràng là dáng vẻ của nữ chủ nhân tương lai của Đông Cung.
Ta cũng lười nói nhiều lời với bọn họ, mỗi khi bọn họ hỏi về chuyện Thái tử phi, ta luôn nói sang chuyện khác lấp liếm cho qua.
Trước kia chỉ muốn gieo một hạt giống trong lòng Quách Cù, không ngờ Thẩm Uyển Hoa đã hoàn thành nhiệm vụ vượt quá mong đợi, lại thêm Thẩm Mạn Hoa chen chân vào giữa, hiện tại không có gì có thể khiến cho vị Bệ hạ này của chúng ta chuyển hướng chú ý hơn việc nữ nhi Thẩm gia vào Đông Cung.
Ngày Thẩm Mạn Hoa vào Đông Cung được định vào ngày mùng năm tháng năm, dù chỉ là làm một Lương đệ, trong cung vẫn bận rộn sửa soạn, người ra vào Đông Cung cũng nhiều hơn.
Quách Thuấn Minh không đưa tin tức gì cho ta, Quách Cù vì chuyện Thẩm gia mà đối xử với ta lại thêm vài phần ân cần, ta chỉ đáp lại qua loa.
Mỗi ngày ta ở điện Ngọc Đường đọc thoại bản, trêu đùa Tư Di, có hứng thì xử lý công việc trong cung, thỉnh thoảng ứng phó với mẫu thân, thật là những ngày yên tĩnh hiếm hoi từ khi vào cung.
Ngày hôm đó, ta vừa đọc thoại bản đến cảnh nhân vật chính trừng phạt kẻ ác, thưởng người thiện thì Thanh La vội vàng bước vào.
“Nương nương, vừa rồi bên điện Tuyên Thất truyền ra ý chỉ. Bệ hạ ban hôn cho Tứ công tử của Tế Ninh hầu, đã định là Huyện chủ, chỉ sợ hiện giờ thánh chỉ đã đến Thiệu phủ rồi.”
Ta đặt thoại bản lên bàn nhỏ:“Trong điện Tuyên Thất có những người khác không?”
“Thái tử Điện hạ và Chương Tứ công tử đều có mặt.”
“Bản cung biết rồi. Ngươi đi tới Thái y viện mời Tuân thái y, nói bản cung đột nhiên cảm thấy không khỏe.” Ta nhẹ nhàng nắm chặt tay áo màu đỏ tươi bên trái: “Bản cung đột nhiên bị bệnh nặng, cần nằm trên giường nghỉ ngơi, từ hôm nay trở đi, điện Ngọc Đường sẽ đóng cửa không tiếp khách.”
Ta vuốt ve những đốm đỏ nhỏ nổi lên ở bên cổ, biết rằng tiếp sau đây cổ họng mình sẽ sưng lên, cánh tay sẽ nổi mẩn đỏ, đây là một bí mật mà ngay cả mẫu thân cũng không biết. Ta chỉ cần ngồi yên ở đây, chờ đợi cho trò hay bắt đầu.
Thanh La nói rằng hôn sự của Thiệu Như Quý và Chương Bỉnh Thính đã được định vào mùa xuân năm sau. Đất Thục xa xôi, bởi vì lo ngại khí hậu mùa xuân thay đổi, đường xá hiểm trở, đội nghi lễ sẽ khởi hành vào tháng mười năm nay, đưa Thiệu Như Quý về đất Thục ở tại biệt viện, chờ đến khi hôn kỳ mới cử hành nghi lễ.
Cơn bệnh của ta tái phát nhiều lần, Quách Cù cũng ra lệnh không cho người không có phận sự quấy rầy ta dưỡng bệnh, tất cả các cung tần, mẫu thân và người nhà Thiệu gia lo lắng tới thăm hỏi đều bị chặn ở bên ngoài điện Ngọc Đường.
Quách Thuấn Minh cũng thường sai người đến hỏi thăm bệnh tình nhưng luôn là Thanh La tiếp đón, ta một mực không gặp mặt.
Ngoại trừ việc cơ thể có chút đau nhức, ta vẫn có thể giữ vững tinh thần, quan sát kỹ lưỡng tình thế này.
Mưa gió tháng sáu lạnh lẽo đến nhanh, ta bị bệnh đã hơn hai tháng.
Nhìn thấy đã sắp vào mùa hè, những cơn mưa lớn nhỏ nối tiếp nhau, lá chuối dưới cửa sổ bị gió thổi cong lại, ta mở cửa sổ ra để bay bớt mùi thuốc trong phòng.
“Nương nương, bệnh của người mới khỏi, sao lại đứng trước cửa sổ? Nếu như bị cảm lạnh thì làm sao khoẻ lại được?”
Ta ôm chặt lấy bộ áo choàng mỏng Thanh La đang khoác cho ta: “Thời tiết sắp nóng lên rồi, trong cung cũng sẽ trở nên nhộn nhịp.”
Mưa vừa tạnh, ta nói muốn đi dạo trong Ngự Hoa Viên, chỉ mang theo Thanh La và Hoạ Ảnh.
Khi đi ngang qua một tiểu đình, ta nhìn thấy một nữ tử mặc áo xanh đang pha trà, đến gần nhìn kỹ thì đúng là một mỹ nhân.
Nữ tử thấy ta bước vào đình, thản nhiên đứng dậy hành lễ.
Ta cầm chén trà mới pha trước mặt lên ngửi nhẹ, hương trà bay lên: “Trà Mao Tiêm Tín Dương trong cung không thể uống được ở nơi khác, mấy ngày nay bản cung bị bệnh, nghe nói Bệ hạ mới có một vị Đào mỹ nhân rất xinh đẹp, được muôn vàn sủng ái, hôm nay bản cung lại có lộc ăn rồi.”
“Nương nương quá khen, thần thiếp chỉ là con gái của tội thần, không dám mong chờ nhận được thánh ân.”
Ta vẫy tay cho các cung nữ đều lui xuống bên ngoài đình, đặt chén trà xuống: “Ngươi cần gì phải ra chiêu mạo hiểm như vậy, sau khi ta khỏi bệnh rồi sẽ nghĩ cách để ngươi đến hầu hạ bên cạnh ta.”
Nụ cười của nàng ấy vẫn không thay đổi, đẩy một đĩa điểm tâm tới trước mặt ta: “Tâm ý của nương nương, Cảnh Xu hiểu rõ, bây giờ nương nương đang vì Thiệu gia mà dốc hết sức lực, Cảnh Xu không dám làm phiền nương nương tính toán cho Cảnh Xu, Cảnh Xu không có sở trường gì ngoài khuôn mặt này còn có chút giá trị.”
“Ta đã hứa với trưởng tỷ và Đào Cảnh Hoằng, nhất định phải chăm sóc cho các ngươi thật tốt...”
“Lạc An tỷ tỷ.” Nàng ấy thu lại nụ cười: “ Sau vụ việc ở đình Dịch U, các tỷ muội và tiểu bối trong nhà đã qua đời hết, chỉ còn lại ta và Kỳ Hy sống sót. Tỷ tỷ đã giúp chúng ta rất nhiều. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện của Đào gia, tỷ tỷ không nên dính líu quá sâu, để tránh gây tổn hại cho bản thân và Nhị Hoàng tử.”
Ta cười lạnh một tiếng: “Đào Cảnh Xu, lúc trước khi ta giúp các ngươi cũng đã nghĩ đến mọi hậu quả, không cần ngươi phải lo lắng cho ta. Đợi khi chuyện này kết thúc, nam nhi tốt trong thiên hạ này tùy ngươi lựa chọn, ngươi cần gì phải vì chút lợi trước mắt!"
Hốc mắt của nàng ấy long lanh nước mắt, hít sâu một hơi: “Nam nhi tốt mà ta cần sẽ không bao giờ tới nữa.”
Ta trầm mặc một lát, chờ khi cảm xúc nàng ấy bình tĩnh trở lại mới nói tiếp: “Vào đầu tháng mười, ta sẽ sai người sắp xếp để ngươi và Kỳ Hy gặp mặt nhau một lần.”
Ta thấy ánh mắt nàng ấy sáng lên, chỉ nói: “Bệ hạ trời sinh tính tình đa nghi, nếu nói đến chuyện Đào gia, ngươi không cần phải che giấu cảm xúc, như vậy mới làm cho ngài ấy yên tâm. Chỉ là trong chuyện này, ngươi nhất định phải nắm bắt đúng mức độ.”
Đào Cảnh Xu gật đầu, ta đang định dặn dò thêm vài câu thì tỳ nữ thiếp thân của nàng ấy đã thông báo, nói Quách Cù truyền nàng ấy cùng đi dùng bữa tối.
“Đi đi, nếu có chuyện gì cứ phái người tìm Thanh La.”
Ta nhìn theo bóng dáng nàng ấy rời đi, nhớ lại cảnh lúc trưởng tỷ xuất giá.
Ngày đó ta đứng bên cạnh mẫu thân, nhìn theo trưởng tỷ bước ra khỏi cổng, vượt qua ngưỡng cửa, tân nương không được quay đầu lại, ta chỉ có thể nhìn thấy những tua chỉ trên khăn voan đỏ nhấp nhô.
Mẫu thân nói trưởng tỷ chỉ là gả đến Đào gia, hai nhà cách nhau không xa, nếu ta nhớ trưởng tỷ có thể thường xuyên đến thăm.
Ta rất vui vẻ, bởi vì đến Đào gia sẽ có tuỳ tùng nhỏ Đào Cảnh Hoằng chuyên thu thập những món đồ chơi thú vị, hắn ta còn có một tiểu muội muội tên là Cảnh Xu, có thể nghe theo chúng ta sai khiến mà không một lời oán giận.
Ta không cần lúc nào cũng phải đối mặt với tổ phụ và phụ thân, không cần phải tuân theo những lễ nghi trong cung, không cần phải bày ra dáng vẻ tiểu thư Thiệu gia.
Những niềm vui và tiếng cười ngắn ngủi đó giống như những con hạc đỏ bay trên bùn tuyết, bị chôn vùi trong trận tuyết rơi ở kinh thành, theo từng nhát dao chém xuống.
Ta lại một lần nữa bước vào điện Thanh Huy, bên trong điện đã bày sẵn đồ đựng đá, Quách Thuấn Minh đứng quay lưng về phía ta, trước một bức tranh cổ.
“Bản cung bị bệnh suốt mấy tháng nay, còn chưa chúc mừng Điện hạ.”
“Cô có gì vui mừng đâu?”
"Thẩm Lương đệ có dáng vẻ dịu dàng, thùy mị, phẩm hạnh đoan chính, chúc mừng Điện hạ có được giai nhân.”
"Không phải điều ta mong muốn, cũng không phải ta yêu cầu, vui mừng ở đâu ra?”
“Thẩm gia chỉ vì chút lợi trước mắt, chẳng phải là điều Điện hạ mong muốn nhìn thấy sao?"
Y đột ngột quay người lại, ánh mắt sáng ngời, ta né tránh ánh nhìn của y: “Năm thứ 44 triều Khai Phong, cũng là một ngày hè như vậy, bản cung đứng bên ngoài điện Thanh Huy, chờ đợi Điện hạ chào đời cùng Bệ hạ. Khi đó bản cung còn chưa đầy 14 tuổi, Hoàng hậu Ý Đức bảo bản cung đến gần ngắm nhìn Điện hạ vừa chào đời, các cung nữ đều nói Điện hạ giống Bệ hạ, lúc đó bản cung không nhìn ra có điểm nào giống cả. Bây giờ thì Điện hạ ngày càng giống Bệ hạ rồi.”
“Quý phi nói những chuyện cũ năm xưa này làm gì? Con người luôn phải nhìn về phía trước. Quý phi có biết, bức tranh này vẽ gì không?”
Bức tranh cổ dường như miêu tả một cảnh sắc phồn vinh của một tiểu trấn, tư thế của những nhân vật nhỏ bé được thể hiện sống động trên giấy: “Điện hạ có chí lớn, trong lòng mang thiên hạ.”
Khóe môi y nhếch lên: “Bức tranh này miêu tả cảnh tượng thịnh vượng của Trường An thời Thịnh Cảnh, triều đại Đường Cao Tông, biên cương ổn định, bách tính yên ổn, có dấu ấn của triều đại Trinh Quan, Cô lại cho rằng nhất định phải có công lao của Võ Hậu.”
Ta đè xuống những cơn sóng trong lòng, chỉ mỉm cười nói: “Đường Thái Tông có Trưởng Tôn Hoàng hậu, Bệ hạ có Ý Đức Hoàng hậu. Xem ra Thái tử phi mà Điện hạ muốn cưới cũng phải là người hiền đức. Vu tứ cô nương và Điện hạ là thanh mai trúc mã, đã có tiếng là hiền thục, cũng là người mà Bệ hạ đã chọn làm Thái tử phi. Trong lòng Điện hạ có chí lớn, Thái tử phi chắc chắn cũng sẽ là thê tử hiền đức...”
Ta còn chưa nói hết câu thì Quách Thuấn Minh đã nắm chặt lấy cổ tay ta: “Cô đã đồng ý với Quý phi, giúp cho Thiệu Như Quý và Chương Bính Thính đạt được tâm nguyện, Cô đã làm được. Quý Phi lại muốn làm gì để cho Cô đạt thành tâm nguyện?”
Y nắm chặt khiến cổ tay ta đau đớn, ta không thể vùng ra: “Trong lòng Điện hạ có gương sáng, ai đúng ai sai, Điện hạ nên rõ ràng.”
“Cô không cần rõ ràng.”
“Điện hạ! Ta là thứ mẫu của ngài!”
Xung quanh, các nô bộc đã bị đuổi đi hết, trong lòng ta tức giận đến cực điểm, Quách Cù giáo dục con trai thật tốt, lễ nghĩa liêm sỉ cũng không cần.
Ta chỉ có thể tháo cây trâm cố định búi tóc, đâm vào cánh tay của Quách Thuấn Minh. Cây trâm cài tóc đâm rách da thịt, Quách Thuấn Minh đau đớn, buông bàn tay đang nắm chặt tay ta ra.
Ta không để ý đến mái tóc rối bời, đội mũ trùm lên, vội vàng rời đi.
Ra khỏi Đông Cung, Thanh La thấy tóc ta rối bù, trâm cài tóc cũng không thấy đâu, dò xét sắc mặt ta, muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng.
“Trước tiên không trở về điện Ngọc Đường, đi theo bản cung đến điện Tiêu Phòng một chuyến.”
Từ Đông Cung đến Tiêu Phòng, dọc đường sẽ đi qua một rừng trồng hoa Ngọc Lan, những bông hoa lớn nở rộ, xa xa nhìn lại giống như tuyết phủ trên cành. Trong rừng, một bóng người bước ra, dưới ánh trăng, áo giáp phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Hạnh Nô khấu kiến tiểu thư.”
“Hôm nay là Kỷ tướng quân trực đêm à? Kỷ tướng quân vất vả rồi.”
“Đông Cung là nơi nhiều thị phi, tiểu thư vẫn nên ít đến thì tốt hơn.”
Ta nhìn ánh mắt của hắn ta vẫn giống hệt như xưa, nhớ đến sự việc vừa rồi, trong lòng không khỏi tức giận: “Tại sao ngươi lại trở về?”
“Sau khi Bệ hạ đăng cơ, thuộc hạ ở Mạc Bắc nghe tin cả nhà Đào gia bị...”
“Ngươi đã không còn là gia nô của Thiệu gia, không phải hộ vệ của ta nữa!”
“Tiểu thư...”
"Ra trận đánh giặc là tâm nguyện từ nhỏ của ngươi, ta đã giúp ngươi thực hiện.”
“Vậy nên thuộc hạ đến Biện Kinh là để thực hiện tâm nguyện của tiểu thư.”
“Ngươi không nên lội vào vũng nước đục này, ân tình của tằng tổ phụ, ngươi đã trả hết rồi.”
“Thuộc hạ không phải vì báo ân, chỉ là xuất phát từ trái tim mà thôi."
Hắn ta lấy từ trong tay áo ra một cây trâm vàng: “Tiểu thư được sắc phong Quý phi, thuộc hạ vẫn chưa gửi quà mừng.”
Trong đầu ta có ngàn vạn suy nghĩ, hốc mắt bỗng dưng thấy cay cay: “Ta đã từng hứa với ngươi, nếu một ngày ta ngồi lên Phượng vị, nhất định sẽ để Bệ hạ phong cho ngươi làm Đại tướng quân. Hiện tại là ta không giữ lời.”
“Tiểu thư không cần phải tự trách, ở trong lòng thuộc hạ, tiểu thư là tiểu thư tốt nhất trên thế gian này.”
Ta bình tĩnh lại cảm xúc: “Trong triều vẫn chưa ai biết ngươi có quan hệ với Thiệu gia, bây giờ ngươi là tâm phúc của Bệ hạ, càng cách xa Thiệu gia cách xa ta càng tốt. Nếu có cơ hội, hãy quay trở về Mạc Bắc đi.”
“Tiểu thư...”
“Ngươi nên sống vui vẻ tự do dưới chiến kỳ Mạc Bắc, không nên sống cuộc sống lừa người gạt mình ở Biện Kinh này.”
Những ngày tháng ta sống trong tòa thành này không có khói lửa của Bình Dương, không có bình minh của Mạc Bắc.
Những đàn ngỗng trời bay qua bầu trời vuông vức, không thể mang đi những nỗi nhớ và khát khao đã chất chứa ở đây.
Ánh trăng như dải lụa, không thể chiếu sáng những năm tháng khó khăn và kiên cường của Thiệu Lạc An.
8
Ta đợi mấy ngày, Đông cung vẫn không truyền ra tin tức Thái tử bị thương.
Ta không biết mình có nên thở phào nhẹ nhõm hay không.
Quách Thuấn Minh đã bày tỏ rõ ràng tâm tư của mình, ta cũng không hiểu đã xảy ra sai sót ở chỗ nào.
Ta và y vốn không gặp nhau nhiều, nếu có cũng chỉ là sự quan tâm mà một kế mẫu như ta nên dành cho con trai của Thái tử khi còn là Thái tử phi mà thôi.
Vậy tại sao y lại nảy sinh tâm tư như vậy?
Tối hôm đó, ta đứng trước bức họa chân dung của Vu Giáo Xuân trong điện Tiêu Phòng, nhìn vào gương mặt nàng ấy.
Cho dù các nữ nhân trong cung có ái mộ Quách Cù hay không cũng không thể phủ nhận tất cả chúng ta đều sống dưới cái bóng của Vu Giáo Xuân.
Khi nàng ấy còn sống, rõ ràng không thiện lương như vậy, không vĩ đại như vậy, không đảm đang dịu dàng như vậy nhưng sau khi nàng ấy mất, những câu chuyện về nàng ấy lại được người đời truyền tụng, biến nàng ấy thành hình mẫu mà mọi nữ nhân trên đời này ngưỡng mộ nhất.
Nàng ấy đã tạ thế hơn mười năm nhưng vị phu quân Cửu Ngũ Chí Tôn vẫn yêu nàng ấy, vẫn vì nàng ấy mà viết ra những bài thơ tình và văn tế để người người đều truyền tay nhau đọc.
Ta thương cảm cho nàng ấy, không biết lúc nàng ấy ch đi có hối hận vì đã tự tạo cho mình một cái lồng giam đẹp đẽ hay không.
Lúc trước khi ta cẩn thận nhận lấy Quách Thuấn Minh từ trong tay nàng ấy, ta không hề nghĩ tới ta và y sẽ rơi vào tình huống như ngày hôm nay.
Người làm quân vương phải từ bỏ tình cảm, tuyệt đối không có tình yêu.
Tình yêu của người có quyền lực chỉ là những đốm lửa vụt tắt ở chân trời, đã từng tồn tại nhưng chỉ đơn thuần là đã từng tồn tại mà thôi.
Một ngày nọ, Quách Cù và ta đang cùng nhau dùng bữa trưa thì cung nữ tiến vào thông báo có người từ Đông Cung đến cầu kiến, người tiến vào lại là thái giám lần nào cũng dẫn đường cho ta.
Hắn ta cúi đầu, cầm một cái hộp gỗ tinh xảo trên tay.
“Thật là chuyện hiếm có, không phải lễ tết gì mà Thuấn Minh lại tặng đồ đến chỗ nàng, chẳng nhẽ có chuyện vui gì sao?”
Ta thấy sắc mặt hắn không có chút bất thường nào: “Thần thiếp cũng thấy kỳ lạ, có thể đúng như Bệ hạ suy đoán, Đông Cung nghe nói Bệ hạ ở chỗ thần thiếp, nên tới đây thông báo chuyện vui.”
Quách Cù gật đầu, ra hiệu cho tên thái giám kia giải thích lý do.
Thái giám nói: “Bẩm Bệ hạ và nương nương, mấy ngày trước, Điện hạ được Bệ hạ ban thưởng, trong đó có nhiều trâm vòng trang sức. Điện hạ nói Đông Cung không có nhiều nữ quyến, để lâu cũng chỉ bám bụi, nên đã sai đám nô tài đưa đến cho các nương nương trong hậu cung, mượn hoa cúng Phật.”
Quách Cù nghe xong thì rất vui vẻ, ta bảo Thanh La nhận lấy hộp gỗ kia, thái giám xong việc liền hành lễ lui ra.
“Bây giờ Thuấn Minh đã có Lương đệ, cũng biết quan tâm người khác rồi, nghe nói trẫm ở chỗ nàng, quanh co lòng vòng là muốn xin trẫm lập Thái tử phi đấy.”
“Thẩm Lương đệ... Việc lần trước đã đối xử không tốt với Thái tử Điện hạ, Điện hạ đã đến cầu xin thần thiếp, thần thiếp nhất định phải giúp Điện hạ nói tốt trước mặt Bệ hạ.”
Quách Cù vỗ nhẹ tay ta: “Trước kia trẫm rất coi trọng sự hiền hoà của nương gia nàng*, cuối cùng lại bị con trai của Chương Kiến Nam nhanh chân tới trước.”
*ý nói Thiệu Gia Quý
Ta chỉ cười nói: “Tứ công tử là người mà tiên đế chọn làm lương tế, Bệ hạ đã ban cho ân huệ có mối hôn sự tốt như vậy, cũng đã là coi trọng rồi.”
Hắn gật đầu, rồi lại hỏi ta: “Trong tiệc Bách Hoa, nàng cũng đã nhìn qua con gái của các nhà, có ưng ý người nào không?”
“Bệ hạ lại đề cao thần thiếp rồi, Thái tử phi sao có thể đến lượt thần thiếp ưng ý?”
“Trẫm vì Xuân Nhi không lập kế hậu, thật là thiệt thòi cho nàng...”
Ta vội vàng đứng dậy, liên tục nói “Thần thiếp không dám”, Quách Cù nâng cánh tay của ta, đỡ ta đứng dậy: “Nàng không cần sợ hãi, khi ở Đông Cung, nàng là Thái Tử Phi, đã tận tâm tận lực với Thuấn Minh, những điều này trẫm đều nhìn thấy trong mắt, nàng cũng coi như là một nửa mẫu thân của hắn, nàng bàn bạc việc chọn Thái tử phi cũng không có gì không hợp lý.”
Ta ngồi trên ghế nhỏ ở bên tay phải của hắn: “Trong tiệc Bách Hoa, người đến đều là con gái ưu tú nhất của các thế gia, thần thiếp nhìn đến hoa mắt. Trước đây Bệ hạ và thần thiếp từng nhắc đến Nhị cô nương của phủ Thừa Ân công, khi còn ở Đông Cung, thần thiếp thường nhìn thấy nàng ấy, sau này lớn hơn thì được trong nhà nâng niu dạy dỗ. Lần trước thần thiếp gặp được, quả nhiên là huệ chất lan tâm, còn nhỏ tuổi mà đã rất ổn trọng.”
Hắn uống một ngụm canh, gật đầu nói: “Đúng vậy, trẫm đã nói với nàng vài lần, trẫm rất yên tâm về cô nương Vu gia.”
“Vu nhị cô nương và Thái tử Điện hạ là thanh mai trúc mã, lại là biểu huynh muội, phủ Thừa Ân Công là nhà mẹ của Hoàng hậu Ý Đức, đương nhiên là không sai được.”
“Thái tử chọn phi, trong triều chúng thần bàn tán ầm ĩ, Vu gia nhờ vào Xuân Nhi mà được tước vị công hầu này nhưng dù sao căn cơ cũng mỏng, trong tộc cũng không có tử đệ xuất sắc, không thể giúp đỡ gì cho Thuấn Minh cả.”
“Bệ hạ đây là phụ thân lo lắng cho con trai thôi, nói cho cùng vẫn là Thái tử Điện hạ chọn phi, Điện hạ thích mới là quan trọng nhất, những thứ khác đều không quan trọng. Bệ hạ vẫn chưa tin vào mắt nhìn của Thái tử Điện hạ sao? Nhất định Điện hạ sẽ chọn cho Bệ hạ một người con dâu xứng đáng.”
Quách Cù nghe xong rất hài lòng, còn bảo người bế Tư Di, trêu đùa con trai: “Trong cung này, chỉ có nàng làm trẫm cảm thấy thoải mái nhất, Tư Di cũng được nàng dạy dỗ rất tốt.”
Ta nhìn hắn trêu đùa Tư Di, chậm rãi hạ khóe miệng xuống, mượn ống tay áo che chắn, lau đi mồ hôi đã chảy ướt trong lòng bàn tay.
Sau khi Quách Cù rời đi, ta mở cái hộp gỗ do Đông Cung đưa đến, dưới đáy có cây trâm cài tóc mà ta đã đâm vào tay y vào buổi tối hôm đó.
Ta nhắm mắt lại, gọi Thanh La: “Ngươi đi nói với Kỷ Sưởng, làm theo kế hoạch ban đầu.”
Một ngày nọ, trong buổi triều sớm, Ngự Sử đài vạch tội con trai của Thị lang bộ Binh Trình Quảng Mẫn là Trình Hạo Nguyên đã tiêu xài hoang phí ba nghìn lượng bạc để mua một đêm của nữ tử thanh lâu.
Dương Ngự sử đương triều mắng Trình Hạo Nguyên hành vi đạo đức suy đồi, trong khi vạch tội Trình Quảng Mẫn tuy lời lẽ tương đối uyển chuyển nhưng cũng chẳng khác gì việc chỉ tay vào mặt mà nói ông ta tham ô, lừa gạt Thánh thượng.
Trình Quảng Mẫn bị dọa sợ đến mức liên tục dập đầu, chỉ nói mình không biết dạy con, đồng thời bày tỏ tấm lòng trung thành, nói mình ngàn vạn lần không dám lừa trên gạt dưới, chẳng qua trong nhà có tài sản tích lũy mấy đời.
Ngự Sử đài giám sát mọi chuyện trong thiên hạ, báo cáo về sự sai trái của bách quan, khuyên can Hoàng đế làm việc sai trái, từ trước đến nay có danh xưng là “Đầu Sắt đài”. Quách Cù thường dùng các quý tộc mới nổi, lần này Dương Ngự sử dâng tấu vạch tội cũng là người không có bối cảnh thế gia, ghét kẻ ác như thù, nhất là không thể nhìn nổi thói xa hoa truỵ lạc của các nhà huân tước.
Thị lang bộ Binh Trình Quảng Mẫn là một trong những đại diện của thế gia huân quý ở kinh thành, là đệ đệ ruột của phủ Phong Thành hầu.
Phủ Phong Thành hầu dòng dõi không đông, Phong Thành hầu không có con cái, trên dưới cả phủ đều rất chiều chuộng Đại công tử Trình Hạo Nguyên này, đã nuôi dưỡng hắn ta thành một người không biết thi thư lễ nghĩa, chỉ biết ăn chơi phóng túng.
Sau khi Quách Cù đăng cơ, vô cùng coi trọng tác phong của các quan nhưng phủ Phong Thành Hầu không quản lý được con trai Trình Hạo Nguyên, đã trực tiếp chọc vào chỗ đau của Quách Cù.
“Bệ hạ xử trí như thế nào?”
“Vũ Nghị hầu ở giữa nói đỡ vài câu, Bệ hạ không nói xử trí như thế nào, sau buổi triều chỉ triệu Vũ Nghị hầu và Trình Thị lang vào điện Tuyên Thất diện kiến.”
“Trọng Hầu gia đã về kinh rồi sao?”
“Vâng.”
“Mang đĩa bánh hoa hồng này đến điện Chu Kính đưa cho Đào Mỹ nhân.”
Sau khi tiên đế băng hà, Quách Cù kế vị tại linh đường.
Cũng chính vị Dương Ngự sử này, ở dưới cửa khuyết đã đánh trống Đăng Văn tố cáo Thượng thư bộ Binh Đào Ký xem mạng người như cỏ rác, trưởng tử là Quang Lộ tự Đào Cảnh Lâm trắng trợn cướp đoạt dân nữ, thứ tử là cát sĩ Hàn Lâm viện, Đào Cảnh Hoằng buông thả với nữ tử thanh lâu trong thời gian cả nước để tang.
Quách Cù sai người điều tra, có người nói Đào gia có quan hệ thân thiết với Phế Thái tử, có ý đồ mưu phản.
Một cơn giận của thiên tử sẽ khiến ngàn vạn thây chất chồng, máu của người Đào gia đã nhuộm đỏ thành Biện Kinh trong một ngày mùa đông đổ đầy tuyết trắng.
Quách Cù rất cần một cơ hội, có người đưa thanh đao vào trong tay hắn, hắn chỉ cần nhẹ nhàng vung lên, tất cả uy vọng và lòng dân sẽ theo đó mà đến.
Bách tính Đại Uyên không cần biết sự thật, bọn họ chỉ cần biết rằng đế vương của mình là một vị Hoàng đế tốt, biết phân biệt trung gian, biết suy nghĩ cho dân.
Ngày đó ta ở Đông Cung đứng ngồi không yên, Đào gia và Thiệu gia có quan hệ thông gia, phụ thân nhất quyết từ chối tất cả thỉnh cầu của ta, đưa văn thư cắt đứt quan hệ cho trưởng tỷ đang ở trong ngục.
Trưởng tỷ t ự sát, có một ngục tốt từng nhận ân huệ của Thiệu gia đã đưa bức thư viết bằng máu của trưởng tỷ cho ta, nhờ ta bảo vệ huyết mạch của Đào gia.
Ta lực bất tòng tâm, Quách Cù vừa nghi ngờ vừa đề phòng ta, ta hao hết tâm lực bảo vệ đứa con nhỏ của trưởng tỷ và tỷ phu, sắp xếp ổn thỏa.
Các nữ quyến và tiểu bối của Đào gia đã được đưa vào đình Dịch U, ta cũng chỉ có thể âm thầm giúp đỡ.
Mây mùa hè tản mát, gió mát nổi lên.
Ngày hội săn bắn mùa thu rất nhanh đã đến.
Vì đây là lần đầu tiên Quách Cù tổ chức săn bắn kể từ khi đăng cơ nên sự kiện được chuẩn bị cực kỳ long trọng, mấy phi tần chúng ta được sắp xếp ở tại hành cung Thanh Hà cách bãi săn bắn không xa.
Mấy người Thanh La vừa dọn dẹp xong, đã nghe được thông báo rằng Đào Cảnh Xu đến.
Tâm trạng nàng ấy rất tốt, ta để mọi người lui ra, rồi lại cho Thanh La lặng lẽ đưa Kỳ Hy vào.
“Mấy ngày nay ở trong cung, bản cung hiếm khi nhìn thấy ngươi cười.”
“Ở trong cung này, cười cũng không phải do mình quyết định. Chỉ có ở chỗ này của tỷ tỷ, ta mới thực sự có thể cười một chút thôi."
Nàng ấy thấy Kỳ Hy đi theo Thanh La tiến vào, hai cô cháu lại ôm nhau khóc lóc một hồi.
“Mấy ngày này, Bệ hạ cùng Thái tử và các quan sẽ đi vào trong bãi săn, đến khi mặt trời lặn mới trở về. Ta đã sắp xếp ổn thỏa, ngươi không cần lo lắng.”
Bọn họ nghe xong lời này, nước mắt lại rơi như mưa: “Tỷ tỷ lo lắng hết lòng cho chúng ta, Cảnh Xu không biết phải báo đáp thế nào.”
Ta cười nói: “Ngươi là sủng phi của Bệ hạ, muốn báo đáp thì sau này tự nhiên sẽ có cơ hội.”
Khi tâm trạng của bọn họ đã bình tĩnh, ta lại nhìn thấy bên ngoài có người đi tới đi lui: “Thanh La, ngươi đi xem thử.”
Chẳng bao lâu sau, Thanh La hốt hoảng quay trở lại: “Nương nương, Mỹ nhân, sau khi Thẩm Lương đệ dùng bữa xong không cẩn thận bị ngã, truyền Thái y chẩn trị, nói là nàng ta đã mang thai được hai tháng.”
“Thẩm Lương đệ này quả là có bản lĩnh, chỉ sợ rằng Thẩm Tú Lan kia lại nổi điên lên rồi."
“Tính tình Thẩm tần vốn là tuỳ tiện như vậy, ngươi cần gì phải so đo với nàng ta?” Ta quay đầu ra lệnh cho Thanh La: “Ngươi chọn mấy thứ đồ tốt mang đến Cẩm Tú hiên, hãy tự mình đi.”
“Cho dù đứa bé này của Thẩm Mạn Hoa là nam hay nữ, cũng là tôn tử đầu tiên của Bệ hạ, dù không phải là đích tử nhưng rốt cuộc cũng chiếm được chữ “trưởng”. Có lẽ Bệ hạ cũng đã biết tin tức này rồi, ngươi đang được thánh sủng, mau chóng trở về, chuẩn bị mấy phần lễ vật mang đến Cẩm Tú Hiên đi.”
“Muội hiểu rồi.”
Gió thu nổi lên, tà áo lạnh lẽo, sóng lớn dâng trào, trong lòng cảm thấy buồn man mác.