11
Ban đêm là buổi tiệc rượu sau khi săn bắn, ta phải ngồi bên cạnh Quách Cù, tự nhiên phải trang điểm thật đậm.
Ta đã đuổi hết những người không liên quan ra ngoài, chỉ để lại Thanh La và Họa Ảnh giúp ta thay y phục.
“Vừa rồi Trác Bình trở về, nói là đi được nửa đường, Bệ hạ đã triệu Trọng Hầu gia đi, hắn liền trở về phục mệnh với nương nương.”
Ta gật đầu, Họa Ảnh dường như có chút không hiểu, hỏi: “Hôm nay Hầu gia là cố ý chờ ở đó để gặp nương nương sao?”
Thanh La trừng mắt nhìn nàng ấy một cái, thấp giọng nói: “Nói ra lời này mà không sợ mất đầu à?”
Ta giơ tay, ngăn nàng ấy nói ra mấy lời sắc bén: “Bên cạnh Thẩm Mạn Hoa có người của chúng ta không?”
Họa Ảnh nói: “Có một người hầu hạ trong phòng tên là Ngân Phán.”
“Tìm cơ hội hỏi nàng ấy thử xem giữa Thái tử và Thẩm Mạn Hoa có gì không ổn không."
Thanh La dường như đã hiểu ra điều gì đó: “Nương nương là đang nghi ngờ Thái tử Điện hạ biết điều gì đó sao?”
Ta nhìn hai người bọn họ chỉnh lại nếp gấp trên áo, quay đầu nói: “Trọng Nguyên Thanh sẽ không nói năng lung tung, hôm nay đột nhiên nhắc lại đến hàng quý hiếm, trong lòng ta có chút nghi ngờ, suy nghĩ kỹ lại, có lẽ là đang nhắc nhở ta rằng Thái tử đã biết một số chuyện về Thẩm Mạn Hoa rồi."
Lã Bất Vi buôn bán ở Hàm Đan, nhìn thấy Dị Nhân, nói: “Đây là món hàng quý hiếm.” Lã Bất Vi nâng đỡ Tần Trang Tương Vương, từ bỏ ái thiếp Triệu Cơ, vì vậy trong sử sách thường nói, Tần Thủy Hoàng không phải là con của Dị Nhân, sợ rằng là con của Lã Tướng.
Thẩm Mạn Hoa bí mật gặp gỡ Chu Như Hội, đứa bé trong bụng này là của ai, có lẽ cũng chỉ mình nàng ấy biết.
“Ở trong cung chúng ta cũng chọn một người thông minh nhanh nhẹn một chút theo dõi bên phía Đông Cung, đừng để xảy ra sai sót gì.”
Bữa tiệc tối tuy không long trọng như tiết Vạn Thọ nhưng bởi vì đồ ăn đều là mọi người săn bắn được ở bãi săn ngày hôm nay nên trên bàn ăn có thể nói là không thiếu món nào, thật sự rất tươi ngon.
Ta ngồi bên cạnh Quách Cù, Quách Thuấn Minh ngồi ở phía dưới Quách Cù, Thẩm Mạn Hoa ngồi ở phía sau Quách Thuấn Minh.
“Thái tử, Thái Y Viện vừa nói với trẫm là Thẩm Lương đệ cần phải được yên tĩnh để dưỡng thai, hôm nay đông người, đừng để động đến thai khí.”
Thôi Hải và Kỷ Sưởng lặng lẽ đứng ở phía dưới, ta tự tay gắp thức ăn cho Quách Cù.
“Bẩm phụ hoàng, nhi thần đã biết.”
Thẩm Mạn Hoa cúi đầu, mặt mày dịu dàng hiền hòa, cầm chén canh trước mặt uống từng ngụm nhỏ.
Quách Cù uống mấy chén rượu, vẻ mặt hài lòng, quay sang nói với ta: “Hôm nay trẫm thấy Chương Tứ kia rất tốt, Quý Phi cứ yên tâm.”
Ta vội làm ra bộ dạng kinh sợ: “Thần thiếp có gì không yên tâm, mắt nhìn người của Bệ hạ không bao giờ sai.”
Quách Cù gật đầu hài lòng, nâng ly rượu lên, nói lớn với tất cả các quan viên ở dưới: “Chu Như Hội!”
Một nam tử mặc áo màu xanh lam bước vào giữa đại điện, quỳ lạy hành lễ.
“Quý phi có biết hắn không?”
Ta đặt đôi đũa bạc xuống, cười nói: “Bệ hạ đừng trêu ghẹo thần thiếp nữa, mấy ngày trước Bệ hạ đã khen ngợi với thần thiếp là văn chương của Thế tử Tương Dương hầu rất tốt, sao đảo mắt đã lại hỏi thần thiếp?”
Quách Cù bảo Thôi Hải rót cho ta thêm một chén rượu, vỗ tay cười nói: “Quý phi không thể chịu nổi chút thiệt nào! Nàng có biết hôm nay hắn đã săn được linh dương không?”
“Có thể thấy mấy ngày trước Bệ hạ đã khen hơi sớm, Chu Thế tử quả nhiên là văn võ song toàn.”
“Tương Dương hầu rất biết dạy con.”
Một người nam tử trung niên vội vàng đứng dậy hành lễ: “Khuyển tử chỉ có chút tài mọn, đã khiến Bệ hạ và nương nương phải chê cười.”
Quách Cù nhấp một ngụm rượu: “Trước đây trẫm đã ban hôn Huệ Hòa Huyện chủ cho con trai thứ tư của Tế Ninh hầu, vì thấy hắn là một lương phối tốt. Tương Dương hầu, con trai của ngươi đã định chuyện hôn sự chưa?”
“Bẩm Bệ hạ, vẫn chưa.”
Quách Cù gật đầu, gọi một bên khác: “Hứa Quốc công!”
Một nam tử trung niên có râu dê cũng bước vào giữa đại điện, chính là Hứa Quốc công Hứa Chính Mậu.
“Hôm nay trẫm sẽ làm mai, làm chủ cho hai phủ các ngươi một mối hôn sự, thế nào?”
Ta biết đã đến đoạn chính, liền nói: “Chu Thế Tử và Hứa cô nương đều ở đây, sao Bệ hạ không hỏi thẳng ý kiến của bọn họ?”
Hứa Chính Mậu thấy ta lên tiếng, cũng phụ họa theo: “Bệ hạ biết thần yêu thương Nguyệt Nhi nhất, chuyện hôn nhân đại sự cũng phải nghe ý kiến của tiểu nữ nhi.”
Quách Cù gật đầu: “Chu Như Hội, trẫm ban hôn Hứa cô nương cho ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Chu Như Hội lớn tiếng trả lời: “Hứa cô nương xuất thân thế gia, thông minh, hiền thục, có thể cưới Hứa cô nương làm thê tử là phúc của thần!”
Quách Cù cười lớn, rõ ràng là rất hài lòng với kết quả này: “Biểu muội này của ta là người hiền lành nhất, ngươi phải đối xử tốt với nàng ấy!”
Ta cũng cười phụ họa: “Chúc mừng Chu Thế tử và Hứa cô nương, quả thực là một đôi người ngọc…”
“Lương đệ, người làm sao vậy? Lương đệ!”
Ta còn chưa nói xong thì đã nghe thấy bên dưới ồn ào hỗn loạn.
"Có chuyện gì vậy?"
Một cung nữ hoảng hốt hành lễ với chúng ta: “Bệ hạ, nương nương, Lương đệ đột nhiên ngất xỉu.”
Trong chốc lát, tiếng nhạc ca múa trong đại điện im bặt, các vũ cơ và nhạc công vội vàng quỳ xuống.
Thẩm Mạn Hoa bị các cung nhân vây quanh.
Ta cau mày nói: “Còn không mau chuyển nàng ấy sang Thiên điện, triệu Thái Y Viện đến.”
Quách Cù nheo mắt nhìn về phía đó, nói với Quách Thuấn Minh: “Thái tử, con đi chăm sóc Lương đệ đi, một người đang khoẻ mạnh sao lại đột nhiên ngất xỉu?”
Thôi Hải vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Bệ hạ minh giám, đồ ăn của Lương đệ đều được làm riêng, trước đó đã trình lên cho các thái y xem qua, đám nô tài cũng đã kiểm tra nhiều lần, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu thưa Bệ hạ!”
“Bệ hạ, đợi thái y kiểm tra xem tình trạng của Thẩm Lương đệ rồi xử trí cũng không muộn.”
Quách Cù “Ừ” một tiếng, nặng nề đặt chén rượu xuống, khiến đám cung nhân đang quỳ dưới đất đều rùng mình một cái.
Không khí trong đại điện dường như đông cứng lại, mọi người đều biết Bệ hạ rất coi trọng đứa trẻ này, vì vậy mọi người đều cẩn thận hít thở thật nhẹ nhàng, sợ chạm phải vảy ngược của Thiên tử.
Thẩm tần nhờ vào cái thai này của Thẩm Mạn Hoa mà xem như đã trở mình được một nửa, lúc này nàng ấy đứng ngồi không yên, cái khăn cầm trong tay cũng bị xoắn lại không còn hình dạng. Nàng ta không ngừng nhìn về phía Thiên điện, sợ rằng sẽ có tin tức xấu sẽ truyền đến.
Ta rũ mắt xuống, không nhìn biểu cảm khác nhau của những người trong điện.
Ban đầu ta nghĩ rằng khi hai nhà Chu Hứa bàn bạc hôn sự, Thẩm Mạn Hoa chắc chắn đã nghe được phong thanh, chẳng lẽ hai nhà lại giấu kín đến không lộ chút tin tức nào, đến hôm nay Thẩm Mạn Hoa mới biết được Chu Như Hội sẽ cưới Hứa Minh Nguyệt sao?
“Bệ hạ, Thẩm Lương Đệ là vì ưu tư quá độ, tích tụ trong lòng nên mới ngất đi.”
“Sao lại ưu tư quá độ?”
Thái y nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể cúi đầu thật sâu chờ nhận quở trách.
Ta liếc nhìn Quách Cù: “Bệ hạ, có lẽ Thẩm Lương đệ là lần đầu mang thai, trước đó lại bị ngã một lần, bị dọa cho kinh sợ, cho nên mới thường xuyên lo lắng.”
Thái y đang quỳ bên dưới lập tức nói: “Nương nương nói rất có lý, thần sẽ lui xuống ngay để bốc thuốc an thần bổ khí cho Lương đệ.”
Sau khi Thái y rời đi, Quách Thuấn Minh cũng quay trở lại đại điện: “Phụ hoàng, Lương đệ đã tỉnh lại, đứa trẻ không có gì đáng ngại, phụ hoàng yên tâm.”
Khi Quách Thuấn Minh đứng dậy, ánh mắt chúng ta giao nhau, ta né tránh ánh nhìn của y, thu lại tâm tư trong mắt, lại lần nữa nở ra nụ cười.
“Hoàng huynh! Có thể thấy hoàng huynh ban cho hôn sự này rất tốt, Tiểu Hoàng tôn trong bụng Thẩm Lương Đệ cũng rất đồng tình!”
Quách Hành nói xen vào, mọi người lập tức nhao nhao chúc mừng cho Tương Dương hầu và Hứa quốc công.
Quách Cù lại cầm chén rượu lên, chỉ vào Quách Hành cười nói: “Lời hay đều để cho đệ nói hết!”
Sau khi trở về cung sau buổi săn mùa thu, cảnh thu càng đậm nét, thời tiết cũng ngày càng lạnh.
Ba ngày trước, Thiệu Như Quý ngồi xe ngựa cùng Chương Bỉnh Thính đến đất Thục, mẫu thân không đến tìm ta nữa, Thiệu gia cũng không tiếp tục gửi tin tức vào cung.
Ngược lại, Hứa Quốc công đã cầu xin ân điển, để Hứa Minh Nguyệt thường xuyên tiến cung nghe ta dạy bảo.
Hiện tại, hậu cung của Quách Cù không có Hoàng hậu, cũng không có Thái hậu, các Thái phi cũng không thể tự tiện can thiệp vào công việc hậu cung của tân đế, nhìn lại ít nhất bây giờ hậu cung chỉ có ta là tối cao.
Vinh quang của phủ Hứa Quốc công được giữ vững không phải chỉ dựa vào quan hệ thân tộc, Hứa gia có rất nhiều nhân tài, có thể thảo luận chính sự trong triều, cũng có thể thảo luận chiến sự ngoài sa trường.
Lúc trước Quách Cù có thể đánh bại các huynh đệ khác để nắm giữ vị trí Thái tử không thể không nhắc đến công lao của Hứa gia, sau này hắn thuận lợi đăng cơ cũng có sự trợ giúp rất lớn từ Hứa gia.
Địa vị của Hứa Chính Mậu trong lòng Quách Cù là vững chắc không thể lay chuyển.
Hứa Minh Nguyệt tuy là con gái độc nhất của Hứa Chính Mậu nhưng trên người lại không có vẻ kiêu ngạo, nàng ấy rất tự nhiên hào phóng, là một tiểu thư khuê các thực thụ.
Nàng ấy lấy danh nghĩa là nghe ta dạy bảo, thực chất ta cũng không có gì để dạy, chỉ coi như mỗi hai ngày lại có người nói cười cùng ta mà thôi.
Bởi vì mùa đông giá rét sắp đến, Thượng Phục cục đã đưa rất nhiều vật liệu da cho các cung để chế tác quần áo mùa đông.
Một ngày nọ, Quách Cù nghỉ lại điện Ngọc Đường, sau khi ta tắm xong mở cửa sổ nên bị cảm lạnh, ngày hôm sau thức dậy đã hơi sốt.
Quách Cù nhớ đến chuyện này, lần này ban cho ta thêm vài miếng da chồn tía, dặn dò ta làm một bộ áo choàng thật dày, không được để bị lạnh nữa.
Khi Hứa Minh Nguyệt đến, Đào Cảnh Xu đang cùng ta lựa chọn những chất liệu vải vóc da thú, nói rằng kiểu dáng này thì hợp thời, chất liệu kia thì mềm mại.
Ta nhìn thấy Hứa Minh Nguyệt chỉ đứng im lặng bên cạnh, liền bảo nàng ấy cũng đến chọn vài món, để Thượng Phục cục cùng làm.
Ta thấy nàng ấy đặc biệt thích một mảnh vải xanh nhạt có hoa văn chìm, liền bảo nữ quan giúp nàng ấy đo kích thước, làm một bộ xiêm y.
“Mảnh vải này là từ đất Thục tiến cống, chỉ dâng lên nương nương trước tiên, hoa văn chìm này là thêu hình hoa quỳnh, dưới ánh trăng sẽ vô cùng đẹp mắt!”
Đào Cảnh Xu nghe lời nữ quan nói, cũng xem xét cẩn thận, gật đầu nói: “Hoa quỳnh này thêu rất đẹp, Hứa cô nương có thích hoa quỳnh không?”
Hứa Minh Nguyệt mỉm cười, nói: “Ngọc khiết, băng thanh, không nhiễm bụi trần, thi sĩ phong lưu một mình lặng lẽ.”
Ta vẫy tay cho các nữ quan lui xuống, nắm tay nàng ấy nói: “Phù dung sớm nở tối tàn cũng khuynh thành, một cái nhìn của mỹ nhân có thể khuynh quốc, hoa quỳnh rất hợp với ngươi, chỉ là hoa quỳnh không phải là thứ lâu dài, việc vui của ngươi sắp đến, ngươi mang mảnh vải này về nhà đi, sau này may thành y phục.”
Hứa Minh Nguyệt gật đầu đồng ý.
“Nói đến hoa quỳnh, hiện nay trong cung bên cạnh điện Diên Anh có hoa quỳnh nở vào ban ngày đấy!”
Hoa quỳnh có thời gian nở ngắn, lại chỉ nở vào ban đêm, chỉ ngắn ngủi mấy canh giờ, mấy cung nữ vì muốn làm vui lòng quý nhân, đã đặc biệt nghĩ ra cách thay đổi thời gian nở của loài hoa này, cho nở vào ban ngày, miễn cho các quý nhân phải thức khuya ngắm hoa có nhiều chỗ bất tiện.
Ta thấy Hứa Minh Nguyệt rất muốn đi xem, liền sai người đi đến điện Diên Anh sắp xếp ổn thỏa trước, một đoàn người rầm rộ đi về phía điện Diên Anh.
Điện Diên Anh nằm gần hoàng cung cũ của ngoại triều, là một tòa điện nằm ở ranh giới giữa ngoại triều và hậu cung.
Cung cũ từng bị một trận hỏa hoạn lớn trong cung thiêu rụi hơn phân nửa, từ đó đến nay vẫn luôn bị bỏ hoang, cũng ít có người đặt chân đến nơi đó.
Chúng ta vừa bước đến điện Tiêu Phòng đã nhìn thấy Quách Thuấn Minh từ trong điện đi ra.
Mọi người lập tức quỳ xuống hành lễ, ta và Đào Cảnh Xu đều là thứ mẫu của hắn, chỉ cần hành nửa lễ.
“Tĩnh quý phi, Đào Mỹ nhân, biểu cô* cũng ở đây sao? Các người định đi đâu thế?”
*Biểu cô: Cô họ
Hứa Minh Nguyệt tỏ vẻ phục tùng đáp: “Thần nữ đang đi đến Tuỳ Thanh Các ngắm hoa cùng hai vị nương nương.”
Quách Thuấn Minh nghe xong cũng cảm thấy rất hứng thú, ánh mắt y sáng lên: “Nhi thần cũng muốn ngắm nhìn cảnh đẹp phù dung sớm nở tối tàn, Tĩnh mẫu phi không ngại ta quấy rầy chứ?”
Ta mỉm cười đồng ý.
Quách Thuấn Minh không mang theo tùy tùng bên người, có lẽ là một mình đến điện Tiêu Phòng tế bái.
Y lặng lẽ đi bên cạnh ta, ngọc bội và túi hương đeo bên hông va vào nhau, phát ra tiếng leng keng nhịp nhàng.
“Phù dung sớm nở tối tàn là một cảnh đẹp hiếm có, cho dù hoa không nở lại nữa, cảnh tượng ấy cũng đã khắc sâu trong lòng.” Quách Thuấn Minh nhìn về phía trước nhẹ nhàng nói, nếu không nhìn thấy đôi môi y khẽ động đậy, ta còn tưởng mình nhất thời nghe nhầm.
“Điện hạ nghe nhiều biết rộng, những cảnh đẹp trên đời đều có thể ghi nhớ trong lòng, một cảnh hoa quỳnh nhỏ nhặt như vậy cũng chẳng đáng nhắc đến.”
Ngón tay Quách Thuấn Minh gõ nhịp nhàng lên ngọc bội, sau đó không nói gì thêm.
Bởi vì cung nhân đều đi theo khá xa ở phía sau, nên khi bốn người chúng ta đến gần mái hiên của điện Diên Anh, Quách Thuấn Minh đột nhiên dừng bước lại.
Ta hơi nghi ngờ, chỉ có thể dừng lại theo: “Điện hạ?”
Quách Thuấn Minh giơ ngón trỏ lên môi, khẽ nghiêng đầu, nhìn về cửa một cánh cổng vòm nhỏ.
Trên cánh cổng quấn đầy những dây leo không rõ tên đã khô héo, bên trong là cỏ dại mọc um tùm, vách tường đổ nát, đây là một lối vào cung cũ.
“Mọi người có nghe thấy âm thanh lạ không?”
Mấy người chúng ta nhìn thấy sắc mặt y nghiêm túc, cũng cố gắng nín thở, quả nhiên nghe được vài tiếng động ngắn ngủi.
“Cung cũ đã lâu không có người ở, chẳng lẽ có thứ gì đó không sạch sẽ!”
Ta thấy Đào Cảnh Xu bắt đầu suy nghĩ lung tung, liền thấp giọng trách mắng: “Giữa ban ngày ban mặt, làm gì có thứ không sạch sẽ? Đừng nói năng lung tung.”
Quách Thuấn Minh đi về phía trước mấy bước, thuận thế định kéo cửa ra.
Ta vội vàng bước theo phía sau, muốn ngăn lại: “Điện hạ, chỉ là cung cũ không có người sửa chữa, mùa thu gió thổi qua, có chút tiếng động thôi.”
Nhưng y chẳng hề để ý đến ta, trực tiếp kéo mạnh cửa ra: “Quý phi không nghe thấy đó là tiếng người sao?”
Đào Cảnh Xu nghe vậy thì mặt mày biến sắc: “Người nào lại đến cung cũ này?”
Ta thấy cung nhân phía sau vẫn chưa đuổi theo tới nơi, Quách Thuấn Minh cũng đã đi vào bên trong, chỉ có thể gọi Đào Cảnh Xu và Hứa Minh Nguyệt cùng tiến vào theo.
Chúng ta đi vòng qua một ngọn giả sơn và vài cảnh quan, âm thanh kia đột nhiên rõ ràng hơn, là tiếng nói chuyện của một nam một nữ!
Nơi cung cũ vắng vẻ không một bóng người lại có một nam một nữ, gương mặt mọi người lập tức biến sắc.
Loại chuyện gì cần cô nam quả nữ trao đổi bàn bạc nơi không người như vậy?
Chúng ta vừa mới chuẩn bị bước thêm vài bước nữa thì lại nghe thấy trong một gian phòng vẫn còn tương đối nguyên vẹn phía trước phát ra mấy tiếng rên rỉ.
Ta và Đào Cảnh Xu tự nhiên đều hiểu đó là âm thanh gì, ngay cả Hứa Minh Nguyệt sau khi suy nghĩ một hồi cũng tỏ vẻ hoảng sợ.
Ta vỗ nhẹ lên tay nàng ấy trấn an.
Nếu trong hậu cung xảy ra chuyện dâm loạn, với trách nhiệm quản lý lục cung, đây là việc trong bổn phận của ta phải xử lý.
Âm thanh đó cứ vang lên từng hồi, khiến mọi người cảm thấy vô cùng lúng túng.
Nhưng Quách Thuấn Minh lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào bên trong phòng, sau đó sải bước đi nhanh về phía trước.
Ta nhìn thấy liền cảm thấy có chuyện không hay, trang phục trong cung rườm rà, khó mà theo kịp bước chân gần như chạy của Quách Thuấn Minh.
Còn chưa kịp đến cửa thì đã nghe thấy y giận dữ gầm lên một tiếng “Tiện phụ!”
Cánh cửa vốn đã yếu ớt bị Quách Thuấn Minh dùng sức đá mạnh thì đổ sập xuống.
Y đi đến gần nhìn vào, thấy trên giường lớn trong phòng có một nam một nữ quần áo không chỉnh tề đang ôm lấy nhau, dưới đất còn rơi vãi mấy món y phục, cảnh tượng vô cùng ám muội.
Ta chưa kịp ngăn Đào Cảnh Xu và Hứa Minh Nguyệt bước đến gần thì nữ nhân trên giường đã dùng chăn mền che kín mặt, còn nam nhân để trần nửa thân trên, không cách nào né tránh, chính là vị hôn phu của Hứa Minh Nguyệt, Chu Như Hội.