5

Tiết Vạn Thọ là sinh thần của các bậc đế vương qua các triều đại, thiên hạ cùng chúc mừng, Quách Cù cũng chính thức đổi niên hiệu thành Gia Xương.

Năm Gia Xương thứ nhất, khi năm mới vừa bắt đầu, bên ngoài điện Hàm Chương có mưa tuyết rơi rả rích nhưng trong điện lại tràn ngập cảnh ca múa thái bình.

Ta ngồi bên dưới Quách Cù, đối diện với Thái tử Quách Thuấn Minh.

Trên đài cao, ba người ôm ba tâm tư khác nhau lại phải diễn ra một cảnh tượng hòa thuận vui vẻ.

Ở phía dưới là chỗ ngồi của hoàng thân quốc thích và các văn võ bá quan.

Vĩnh Vương Quách Hành là con trai Hiền phi của Tiên đế, cũng là thứ đệ của Quách Cù.

Bởi vì hắn ta không thích đọc sách, lại say mê ca múa nữ sắc nên rất hợp ý với Tiên đế, trước đây được Tiên đế vô cùng sủng ái.

“Bệ hạ, mấy ngày trước thần đệ vội vàng quay về Biện Kinh để chúc thọ Bệ hạ. Khi đi ngang qua Bình Dương, vô tình gặp được một khối đá kỳ lạ. Khối đá này là do thiên nhiên tạo thành, nhìn từ xa giống như một chữ “Xương*”. Thần đệ lập tức lấy những thứ tầm thường khác ra đổi, mang đến dâng lên Bệ hạ, mong rằng khối đá này có thể phù hộ cho quốc vận Đại Uyên chúng ta hưng thịnh, cung chúc Bệ hạ vạn thọ vô cương.”

*Xương: hưng thịnh, hưng vượng, phát đạt.

Quách Cù nghe được những lời này của hắn ta, nhất thời không nói gì, ca múa trong điện cũng dừng lại.

Ta nhấc chén rượu nhấp một ngụm, ánh mắt thoáng liếc qua khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc của Quách Cù.

Trầm ngâm một lúc, hắn phất tay cho nhạc công và vũ cơ lui xuống.

“Đưa lên đây để trẫm xem thử.”

Quách Hành vốn chẳng bao giờ đoán được tâm tư vị hoàng huynh này của mình, nghe hắn lên tiếng lập tức sai thuộc hạ dâng lên một khối đá cao bằng người trưởng thành.

Khối đá được đặt ở giữa đại điện, nhìn từ xa, đúng là rất giống với chữ “Xương”.

Quách Cù nheo mắt nhìn một lúc, sau đó vỗ tay cười lớn: “Lão Tứ, khối đá này của ngươi quả nhiên không giống bình thường.”

Quách Hành vội vàng gật đầu lia lịa: “Chỉ cần hoàng huynh thích là tốt rồi, thích là tốt rồi.”

“Quý phi à, trẫm nhớ nàng đã lớn lên ở Bình Dương phải không?”

Ta đứng dậy hành lễ: “Thật không ngờ Bệ hạ vẫn còn nhớ. Quê gốc của thần thiếp ở Bình Dương, khi còn nhỏ theo tằng tổ phụ mẫu sống tại đó.”

Quách Cù chậm rãi bước xuống từ trên đài cao, các đại thần đều đồng loạt quỳ lạy, hắn đi từng bước đến trước khối đá.

“Bình Dương là một nơi tốt, địa linh nhân kiệt. Thiệu Các lão* có công, dạy dỗ ra một quý phi hiền thục cho trẫm, chia sẻ nỗi lo thay trẫm.”

*Các lão: cách gọi tôn trọng người giữ chức vụ Tể tướng, Thừa tướng.

“Thần thiếp không dám.”

“Các ngươi quỳ làm gì, tất cả đứng dậy hết cả đi.” Hắn suy nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: “Khi Tiên đế đăng cơ, Thiệu Các lão là đại thần phò tá, công lao đối với xã tắc không hề nhỏ. Bây giờ Thiệu khanh cũng nhiều lần chia sẻ nỗi lo cùng trẫm, thật sự vất vả.”

Hắn tiến lên đỡ phụ thân của ta đứng dậy. Trong lòng ta vô cùng bất an, chỉ có thể nắm chặt tay áo, im lặng không nói gì.

“Hôm nay Huyện chủ cũng dẫn tôn nữ vào cung sao? Trẫm thấy mặt nàng ấy không quen lắm.”

Ta lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bàn dưới, vì khoảng cách quá xa nên không thể nhìn rõ, chỉ có thể mơ hồ nhận ra đó chính là cô gái mà mẫu thân dẫn vào cung hôm trước.

“Hồi bẩm Bệ hạ, sau khi nương nương tiến cung, có đôi khi thần phụ rất nhớ nhung, nên mới đưa nữ tử trong nhà đến sống bên cạnh để bầu bạn cho đỡ buồn. Quý Nương rất ngoan ngoãn, lần này vào cung thần phụ liền dẫn nàng ấy theo.”

Quách Cù trầm ngâm: “Huyện chủ đúng là rất biết dạy dỗ các bé gái, sự hiền thục của Quý phi chắc chắn là nhờ công của Huyện chủ. Cô bé bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hồi bẩm Bệ hạ, năm nay Quế Nương vừa tròn mười ba.”

“Ừ, cũng đã đến tuổi bàn chuyện hôn nhân rồi. Quý phi đã sinh hạ long tử cho trẫm, lo toan cung vụ, trẫm vẫn luôn muốn ban thưởng cho Quý phi. Thiệu khanh đã tận tụy vì trẫm, cũng cần được ban thưởng. Hay là phong cho đứa trẻ này làm Huyện chủ nhị phẩm đi, phong hào cứ để bộ Lễ lo liệu.”

Ta liếc nhìn về phía Quách Thuấn Minh, thấy y khẽ lắc đầu.

Ta nhắm mắt lại, một lần nữa nở ra nụ cười: “Được Bệ hạ phong thưởng là phúc phận của đứa trẻ này, chỉ là vị trí Huyện chủ thường là dành cho con gái tôn thất hoặc công thần đại tướng, thần thiếp sợ đứa trẻ này không gánh nổi ân sủng to lớn của Bệ hạ.”

Quách Cù quay trở lại trên đài cao, đưa tay đỡ ta đứng dậy, lòng bàn tay áp lên mu bàn tay của ta: “Quý phi cần gì phải tự coi nhẹ bản thân thay cho đứa trẻ kia? Quý phi và Thiệu gia có công, đứa trẻ xứng đáng nhận vị trí Huyện chủ nhị phẩm này.”

Ta biết ý hắn đã quyết, không tiện nói thêm, đành phải cùng người Thiệu gia quỳ xuống cảm tạ ân điển.

Buổi tối hôm nay Quách Cù đột nhiên phong thưởng khiến ta cảm thấy nguy cơ đang từng bước tới gần, trực giác mách bảo ta rằng Quách Cù đang thu lưới.

Sấm sét hay mưa móc đều là ân sủng của bậc quân vương, quả ngọt mà Quách Cù ban thưởng không thể không ăn.

Hôm nay, hắn có thể ban cho Thiệu gia một Huyện chủ nhị phẩm, nâng cao thân phận, ngày mai ban thưởng một vị trí Thái tử phi cũng chẳng ai dị nghị, ngày kia lại tịch thu tài sản của Thiệu gia, mọi chuyện tự nhiên trôi chảy.

Khi ta quay về điện Ngọc Đường, đôi tay đã sớm lạnh buốt, lòng bàn tay trái đã bị ta siết chặt đến r ạ c h ra một vết thương sâu.

Thanh La thấy vậy liền vội càng sai người đi truyền thái y đến băng bó cho ta, ta phất tay ngăn lại.

“Chỉ là chút vết thương nhỏ, không cần triệu thái y, đừng kinh động đến Bệ hạ.”

Sau khi tiệc mừng kết thúc, Quách Cù liền đi đến điện Thanh Lương của Tưởng Tiệp dư. Hôm nay trọng thưởng cho Thiệu gia, đương nhiên hắn sẽ phải qua đó ân sủng thêm cho đứa con trai nhỏ của nàng ta.

“Bẩm nương nương, Đông cung gửi lời nhắn đến, giờ Tý điện Thanh Huy.”

Ta đưa tay tháo xuống trâm vòng lộng lẫy trên búi tóc, gương đồng dưới ánh nến hiện lên bóng hình mờ mờ ảo ảo, ta không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt mình: “Biết rồi, em đi chuẩn bị một chút đi.”

Ta đi dọc theo con đường đã đi lần trước, lại một lần nữa bước vào điện Thanh Huy. Quách Thuấn Minh đang đứng trước bàn vuông, vén tay áo lên viết chữ.

“Chuyện hôm nay Quý phi không cần lo lắng, Cô tự có tính toán.”

Đầu bút lông dần dần thu lại, trên giấy hiện lên một chữ “Thẩm” rõ ràng.

“Điện hạ có ý gì?”

“Tưởng Tiệp dư chỉ tạm thời nuôi dưỡng Tư Dư, Thẩm mỹ nhân vẫn còn sống, Thẩm gia sẽ không chịu bó tay chịu trói. Hoàng tử là ruột thịt của Thẩm gia chứ không phải của Tưởng gia.”

Ta đưa tay trái ra nhận lấy tờ giấy Quách Thuấn Minh đưa tới, nhìn vết thương trên tay trái chưa được băng bó, trong lòng ta hơi ngượng ngùng, muốn đổi tay cầm giấy.

Nhưng Quách Thuấn Minh lại đưa tay muốn chạm vào miệng vết thương của ta, ta lập tức buông tay ra, tờ giấy ghi chữ “Thẩm” kia liền rơi xuống nghiên mực, nhanh chóng loang ra một vệt mực lớn.

“Quý phi bị thương à?”

“Không sao, làm phiền Điện hạ quan tâm. Có cách phá giải cục diện từ chỗ Thẩm gia sao?”

Ánh mắt của Quách Thuấn Minh rời khỏi bàn tay trái của ta, dừng lại ở vết mực loang ra trên giấy: “Thẩm mỹ nhân tuy là con gái thứ xuất nhưng lại do ái thiếp của Thẩm Huân sinh ra. Tước vị Võ Định Bá là thế tập*, đến đời con trai ông ta thừa kế, tước vị sẽ bị giáng một bậc. Sao Thẩm Huân lại không có ý định khôi phục vinh quang của Võ Định công thời trước chứ?”

*Thế tập: tước vị cha truyền lại cho con trai trưởng kế thừa

“Chỉ những người lập được chiến công hiển hách hoặc có công với triều đình mới có thể được phong tước. Võ Định Bá không có chiến công, cũng chẳng có thành tích chính trị, làm sao để được phong hầu xưng công?”

“Mặc dù mẫu hậu đã qua đời nhưng sau khi phụ hoàng đăng cơ vẫn phong cho ngoại tổ phụ của ta làm Thừa Ân Công theo lệ tổ tông.”

“Tuy Thẩm mỹ nhân sinh hạ hoàng tử nhưng sau khi phụ hoàng đăng cơ lại chỉ được phong tần, mà Quý phi người cũng chưa từng được sắc phong làm Hoàng hậu. Thẩm Mỹ nhân chưa chắc đã không muốn tranh giành ngôi vị Hoàng hậu này.”

“Nếu như Thẩm Mỹ nhân không đủ tài cán, Thế tử nhà Võ Định Bá, Thẩm Kiến Tự, vẫn còn hai đứa con gái đang độ tuổi cập kê. Thái tử phi của Cô vẫn chưa chính thức định đoạt, nếu như vẫn không được thì có thể học theo con đường của vị cô cô thứ xuất của bọn họ, chỉ cầu một vị trí Lương đệ.”

Ta liếc nhìn ánh lửa nhảy múa của ngọn nến trên bàn, xem ra việc trước đây Quách Cù trừng phạt Thẩm mỹ nhân chính là một lời cảnh cáo ngầm, còn sự bảo vệ dành cho ta chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng đúng lúc mà thôi.

“Điện hạ muốn bản cung giải trừ lệnh cấm túc cho Thẩm Mỹ nhân sao?”

Quách Thuấn Minh cầm cây kéo đồng do cung nhân đặt bên ngọn nến, cắt đi một đoạn bấc nến, chỉ còn lại một làn khói xanh theo khói trà xoay vòng lơ lửng bay lên.

“Bản cung sẽ để cho Tư Dư trở về bên cạnh Thẩm mỹ nhân, chỉ là việc khôi phục vị trí cũ…”

“Thanh Châu đại hạn, con trai thứ của Thẩm Huân, Thẩm Kiến Khôn, gặp được một mưu sĩ, người này thần cơ diệu toán, đã giúp ngăn chặn và giảm bớt tai họa. Có lẽ trong vài ngày tới tấu chương sẽ được dâng lên long án của phụ hoàng.”

“Người có tài học như vậy lại chỉ cam lòng ở dưới trướng của một Huyện lệnh huyện Ngàn Thừa nhỏ bé như Thẩm Kiến Khôn. Quả nhiên người của Thái tử Điện hạ không tầm thường.”

“Quý phi đúng là thông minh, từ trước đến nay hợp tác với người sáng suốt luôn là làm ít công to.”

Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công*. Đối với Quách Thuấn Minh, Thẩm gia vốn đã không thể giữ lại. Trong lòng ta cũng hiểu rõ, bảo hổ lột da**, cùng lắm chỉ bảo toàn tính mạng cho mấy trăm nhân khẩu của Thiệu gia mà thôi. Vinh hoa chẳng qua chỉ là thứ ngoài thân, dù sao vẫn tốt hơn là mất mạng.

* Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công: dựa theo tích Hồng Môn Yến, ý chỉ những hành động hoặc lời nói nào đó bề ngoài có vẻ vô hại nhưng thực ra lại có âm mưu ẩn giấu.

** Bảo hổ lột da: nguyên văn “dữ hổ mưu bì”, ý chỉ bàn bạc việc có ảnh hưởng đến lợi ích của đối phương.

“Trời lạnh, nương nương vẫn nên mau mau quay trở về cung nghỉ ngơi đi.”

Trời lạnh luôn làm trái tim đóng băng, lòng dạ cứng rắn rồi mới có thể trang điểm lộng lẫy mà bước lên đài hát hí khúc.

6

Tháng tư sắp đến, khắp nơi trong hoàng thành đều tràn ngập sắc xuân. Việc tuyển phi cho Thái tử cũng âm thầm được đưa lên nghị sự.

Để tỏ ra khiêm tốn, Quách Cù đã lấy danh nghĩa của ta để chuẩn bị tiệc Bách Hoa tại điện Phi Hương, phía nam Ngự Hoa Viên, mở tiệc chiêu đãi tiểu thư các nhà, nói là ngắm hoa nhưng thực chất là để ngắm người.

Đồng thời, tại điện Phong Lai ở phía bắc cũng diễn ra tiệc Tầm Anh, các bậc thiếu niên tài tuấn tụ hội chung một chỗ, rất có tâmthế kết dây tơ hồng.

So với những lão thần đầy tâm tư tính toán, những người được Quách Cù liên tục đề bạt đều là những người trẻ tuổi, căn cơ chưa vững, lại luôn chăm chỉ cẩn trọng.

Quách Cù cũng có ý nâng đỡ những con cháu thế gia đã suy tàn hoặc vẫn còn tước vị ở kinh thành nhưng lâu nay luôn im hơi lặng tiếng.

Mâu thuẫn giữa quý tộc cũ và mới dưới sự dẫn dắt của Quách Cù ngày càng trở nên gay gắt.

Khi ta dẫn theo Thiệu Như Quý đến điện Phi Hương, Thẩm Tần, Tưởng Tiệp dư, Ngụy Mỹ nhân và Dương Tài nhân đều đã ngồi ở một bên đại điện.

Ngoài cửa, đám thái giám cao giọng truyền báo: “Tĩnh quý phi nương nương đến.”

Cả căn phòng đông nghẹt người đồng loạt quỳ gối hành lễ, những giọng nói nhỏ nhẹ hoà lẫn với nhau, chấn động đến lỗ tai của ta ù ù, vô cùng nhức nhối.

“Đứng lên cả đi. Hôm nay ngắm hoa, mọi người không cần phải câu nệ.”

Thẩm Tần nghiêng người tựa vào cái bàn nhỏ: “Trước đây trong buổi yến tiệc tiết Vạn Thọ của Bệ hạ, thần thiếp không có phúc được diện kiến Huệ Hòa Huyện chủ. Hôm nay Huyện chủ theo hầu bên cạnh nương nương, thần thiếp nhìn thấy, câu nói chất nữ tiểu cô quả không sai.”

Sau tiết Vạn Thọ, Lễ bộ đã dâng lên phong hào cho Như Quý, Quách Cù chọn hai chữ “Huệ Hòa”, khen dịu dàng thông tuệ, tỏ lòng cảm kích và ghi nhớ nghĩa quân thần Thiệu gia đã nỗ lực vì hắn.

Trong một thời gian ngắn, Thiệu gia nổi danh khắp Kinh Thành.

Hai tháng trước, vào ngày sinh thần của Tư Dư, ta đã đề nghị Quách Cù giải trừ lệnh cấm túc cho Thẩm Mỹ nhân.

Quách Cù vung tay một cái, tỏ ý mấy chuyện nhỏ nhặt này không cần bẩm báo với hắn.

Đến khi tin tức Thẩm Kiến Khôn không chỉ ngăn chặn được tình hình thiên tai mà còn trấn an lưu dân lan truyền khắp triều đình, Quách Cù lập tức hạ chỉ lệnh thăng chức cho Thẩm Kiến Khôn làm Tri Châu của Thanh Châu, đồng thời phục hồi chức vị cho Thẩm Mỹ nhân.

Vì vậy, lần này ta cố ý bàn bạc với Quách Cù về việc tổ chức tiệc Bách Hoa, đã nói là ngắm hoa thì cứ mời tất cả các tỷ muội trong cung đến cùng nhau vui vẻ.

Sân khấu kịch đã dựng xong, diễn viên phải sắp xếp đâu vào đó mới có thể diễn ra được một vở kịch trọn vẹn.

Trong điện mỹ nhân lộng lẫy xa hoa, ngoài điện tràn đầy hương thơm, người đã vào chỗ, chỉ còn chờ đến thời khắc khai cuộc.

"Nghe nói tiểu thư phủ Võ Định Bá cũng tới phải không?"

Hai thiếu nữ mặc xiêm y lụa màu hồng phấn và màu tím khói đi đến giữa điện: “Tĩnh Quý phi nương nương vạn phúc kim an.”

“Quả nhiên tướng mạo xinh đẹp.”

Tưởng Tiệp dư nghe ta khen ngợi dung mạo của hai cô nương Thẩm gia, liền nói: “Thẩm tam cô nương dung mạo hơn người, nghe nói trong lễ Thượng Tị, Thế tử Chu gia chỉ liếc nhìn từ xa đã đem lòng cảm mến.”

“Thế tử Chu gia? Là Thế tử phủ Tương Dương Hầu sao?” Ngụy Mỹ nhân hỏi: “Người ta đều nói vị Thế tử Chu gia là một người phi phàm, thanh nhã như lan ngọc, như vậy chẳng phải là duyên lành trời định sao?”

“Tưởng Tiệp dư nói đùa rồi, lời đồn đại ngoài phố xá cũng không sợ làm bẩn tai của Quý phi nương nương sao?” Thẩm Tần lộ vẻ không vui: “Ngụy Mỹ nhân có thời gian nghe đám tiểu nhân bàn tán, còn không bằng bỏ ra chút tâm tư giữ chân Bệ hạ thì hơn.”

Ta thấy mấy người bọn họ lại sắp cãi nhau, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực: “Được rồi, bây giờ cảnh xuân đang đẹp, cũng không cần phải gò bó trong đại điện này, các ngươi có thể tự do ngắm cảnh trong Ngự Hoa Viên."

Ta đi đến thiên điện, chỉ để Thanh La và Họa Ảnh ở lại.

"Nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ không rời khỏi Huyện chủ nửa bước.” Họa Ảnh biết chút công phu quyền cước, tuồng vui ngày hôm nay Thiệu gia không thể ra mặt, nàng ấy trông chừng Như Quý, ta mới có thể yên tâm.

Đợi Họa Ảnh rời đi, Thanh La mới mở lời: “Mọi việc đã chuẩn bị xong, nương nương định đợi ở thiên điện này sao?”

“Đến Quan Trúc Các đi.”

Quan Trúc Các là một tòa lầu nhỏ ở góc phía bắc của Ngự Hoa Viên, xung quanh trồng đầy trúc Phượng Hoàng, bóng trúc lay động, là nơi tĩnh tâm rất tốt.

Hôm nay cả hai yến tiệc cùng tổ chức, Quách Cù lại đích thân đến dự tiệc tại điện Bồng Lai, Cấm vệ quân là đội cận vệ của Thiên tử, trên đường từ điện Phi Hương đến Ngự Hoa Viên, thỉnh thoảng lại thấy từng đội Cấm vệ quân mang kiếm đi qua.

Chỉ trong một thời gian ngắn, cánh cửa nhỏ phía sau Quan Trúc Các đã bị người khác mở ra. Ta chỉ cảm thấy kỳ lạ, liền đi về phía cửa, lại thấy Quách Thuấn Minh với vẻ mặt khác thường.

Ta còn chưa kịp ngạc nhiên vì sao y lại xuất hiện ở đây thì đã bị y nắm lấy tay phải, mạnh mẽ kéo một cái, ta hoàn toàn không đề phòng, liền bị y ôm vào trong lòng.

Ta nhất thời hoảng hốt, y đã đưa tay gạt đi một lọn tóc rối bên thái dương của ta: “Lạc An…”

Ta không để ý đến nghi ngờ trong lòng, gắng sức đẩy y ra, y dường như không trụ vững, phải vịn một tay vào cột trụ mới không ngã nhào xuống đất.

Ta nhớ tới chén trà Long Tỉnh Tây Hồ còn chưa uống trên bàn, lập tức bước nhanh đến, cầm chén trà hắt thẳng vào mặt Quách Thuấn Minh.

“Bây giờ Điện hạ vẫn còn tỉnh táo chứ?”

Y lặng lẽ nhìn ta, đưa tay phủi đi lá trà còn dính trên mặt: “Ta rất tỉnh táo, đa tạ Quý phi.”

Ta nhớ tới dáng vẻ lúc nãy của y, chỉ cảm thấy rất hoang đường: “Điện hạ trúng chiêu rồi, nên chạy đến trước mặt Bệ hạ đòi lại công đạo đi.”

Y chắp tay hành lễ với ta, sau đó rời đi từ cửa hông.

Cả người ta dường như lập tức mất hết sức lực, vội vàng bảo Thanh La đỡ mình ngồi xuống.

Ta cũng không phải là thiếu nữ ngây thơ, vừa rồi Quách Thuấn Minh đã vượt quá giới hạn, lại không mảy may bận tâm, mặc dù trong lòng ta đã nổi lên sóng to gió lớn, trên mặt cũng không thể biểu hiện chút gì.

Khi ta quay trở lại điện Phi Hương đã thấy Tưởng Tiệp dư đang đứng bên ngoài điện nhìn quanh, thấy ta thì vội vàng bước lên đón.

"Nương nương, xảy ra chuyện rồi."

"Vừa rồi ở điện Bồng Lai truyền đến tin tức, Thái tử Điện hạ gặp chuyện.”

Ta đang định ra hiệu cho nàng ấy nói tiếp thì Thôi Hải bên cạnh Quách Cù đã đến.

“Quý phi nương nương, Bệ hạ truyền người và Thẩm tần nương nương đến điện Tuyên Thất gặp thánh giá.”

Ta giả vờ vô tình hỏi: “Thôi công công có biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Những nếp nhăn trên khuôn mặt Thôi Hải không nhúc nhích chút nào, chỉ nở nụ cười lấy lòng nói: "Nô tài chỉ đến để truyền ý chỉ, tâm tư của Bệ hạ, nô tài nào dám đoán mò. Hai vị nương nương vẫn nên nhanh chóng đi thôi.”

Còn chưa đến trước cửa điện Tuyên Thất, chúng ta đã nhìn thấy đám cung nữ thái giám đều đứng xa xa bên ngoài điện, ta bình ổn lại cảm xúc trong lòng, đi từng bước từng bước lên thềm đá cung điện.

Trước cửa điện có một nam nhân mặc áo giáp sáng bóng, quân phục Cấm vệ quân, nhìn thấy đoàn người chúng ta đi về hướng điện Tuyên Thất, hắn ta đã đưa tay nắm chặt thanh kiếm bên hông.

Thôi Hải thấy vậy liền tiến lên cười nói: “Kỷ tướng quân, ý chỉ của Bệ hạ, truyền Tĩnh quý phi và Thẩm tần nương nương yết kiến.”

“Quý phi nương nương đừng trách, Kỷ tướng quân luôn đóng quân tại Mạc Bắc, trước đây chưa từng vào cung, Bệ hạ quý mến tài năng Kỷ tướng quân, vừa được điều chuyển làm thống lĩnh Cấm vệ quân.”

“Thần Kỷ Sưởng bái kiến Tĩnh quý phi nương nương, Thẩm tần nương nương.”

“Không sao.” Ta thấy hắn ta dường như có chút lúng túng: “Trách nhiệm của Kỷ tướng quân là bảo vệ Bệ hạ, canh giữ cung điện, không cần phải bận tâm.”

Ta và Thẩm tần cùng bước vào điện Tuyên Thất, Quách Cù ngồi trên ngai rồng, trong điện có hai nữ tử đang quỳ gối, khóc như hoa lê dưới mưa.

“Mạn Hoa? Uyển Hoa? Sao các ngươi lại…” Thẩm tần kinh ngạc thốt lên, ta bước tới gần mới phát hiện đúng là hai vị cô nương Thẩm gia, Thẩm Mạn Hoa và Thẩm Uyển Hoa.

“Xin Bệ hạ thứ tội, bọn họ là lần đầu tiên vào cung, nếu có lời nói hay hành động nào không đúng mực, mạo phạm đến Bệ hạ, cầu xin Bệ hạ thứ tội.”

Quách Cù nghe xong lại hừ lạnh một tiếng, cầm lấy nghiên mực trên bàn ném về phía Thẩm tần, bởi vì Thẩm tần quỳ gối cách bàn không xa, nghiên mực nặng nề đập thẳng vào trán nàng ấy, khiến trán Thẩm tần bị rách một đường, máu chảy đầm đìa.

Trong chốc lát, trên đầu nàng ấy đã chảy máu ướt đẫm, hòa với nước mắt và lớp trang điểm trên khuôn mặt, trở nên vô cùng đáng sợ.

Thẩm tần đã hôn mê bất tỉnh, Thẩm Mạn Hoa và Thẩm Uyển Hoa hoảng sợ đến ngừng khóc.

Quách Cù nhìn nữ nhân ngất dưới mặt đất, trong ánh mắt chỉ còn lại vẻ chán ghét, lớn tiếng truyền Thôi Hải vào. Thôi Hải nhìn thấy Thẩm tần ngã trên mặt đất, lập tức gọi hai tiểu thái giám dìu nàng ấy ra ngoài.

Ta nhìn vết máu đỏ thẫm trên nền gạch, chỉ cảm thấy buồn nôn, dưới hoàng quyền, sắc đẹp, tài sản, quyền lực đều là xiềng xích, hôm nay người bên gối nâng niu ngươi như trân bảo, ngày mai lại ghét bỏ ngươi giống như vết bụi bẩn đất vô cớ dính trên áo, không biết tất cả những giọt máu và nước mắt qua các đời trong điện Tuyên Thất này dính trên cái ngai rồng kia có thể gột rửa sạch được hay không.

“Xin Bệ hạ bớt giận, là lỗi của thần thiếp, để hai vị cô nương Thẩm gia mạo phạm Bệ hạ.”

Ta cảm nhận được ánh mắt của Quách Cù dừng lại trên người ta hồi lâu, mới “ừ” một tiếng: “Quý phi không cần tự trách, lỗi không phải ở nàng. Là phủ Võ Định bá có ý đồ xấu, hành thích Thái tử.”

Hai vị cô nương Thẩm gia nghe thấy hắn nói như vậy, vội vàng hoảng hốt kêu lên mấy câu kiểu như “Oan uổng”, “Bệ hạ thứ tội”.

Ta khom người hành lễ: “Bệ hạ, có phải có hiểu lầm gì trong chuyện này không? Khi thần thiếp quay trở lại điện Phi Hương, nghe Tưởng tiệp dư nói Thái tử gặp chuyện, công phu của Điện hạ ngay cả Bệ hạ cũng phải hết lời khen ngợi, lại thêm hôm nay trong cung bảo vệ nghiêm ngặt, hai vị cô nương thân thể mảnh mai làm sao có thể hành thích được?”

Quách Cù vẫy gọi ta tiến lên phía trước, ta đi đến bên cạnh hắn, hắn cầm một túi hương trên bàn đưa cho ta: “Quý phi có biết đây là gì không?”

Ta lắc đầu: “Xin tha thứ cho thần thiếp ngu dốt, chỉ là một túi hương...”

Quách Cù giật lấy túi hương từ trong tay ta, ném tới trước mặt hai cô nương Thẩm gia, Thẩm tam cô nương kia lập tức cả người run rẩy.

“Quý phi từ nhỏ đã được Thiệu các lão dạy bảo, lại được nghe lời dạy dưới gối Thái Hoàng Thái Hậu, tất nhiên không biết đến những thứ dơ bẩn như Hợp Hoan Tán này!”

“Không biết bây giờ Thái tử Điện hạ thế nào?”

Khi nhắc đến con trai, khuôn mặt Quách Cù trở nên hòa hoãn hơn một chút: “Nhờ có Kỷ Sưởng phát hiện kịp thời, Thái y đã dùng kim châm giải độc. Hợp Hoan Tán cũng có độc tính, có lẽ phủ Võ Định bá không hài lòng với việc trẫm sủng ái trưởng tử, đối xử bất công với thứ tử! Thôi Hải! Đưa bọn họ xuống trước đi!”

Ta thấy hắn nói sang chuyện vị trí thừa kế, chỉ làm như không nghe thấy, lại thấy hắn sai người tạm giam Thẩm Mạn Hoa và Thẩm Uyển Hoa mới tiện đường nói: “Bệ hạ, chuyện này không nên làm ầm ĩ, nếu như áp giải hai vị cô nương Thẩm gia vào đình Dịch U, chỉ sợ mấy ngày nữa thôi Biện Kinh sẽ đồn đại ầm ĩ.”

Quách Cù cũng không ngắt lời ta: “Thái tử là nhân trung long phượng*, một cô nương trẻ có lòng ngưỡng mộ cũng là chuyện bình thường. Chỉ là sau đó đã dùng phương pháp không đứng đắn nhưng thần thiếp thấy thần sắc của hai vị cô nương kia, hình như chỉ có Thẩm tam cô nương là vô cùng sợ hãi.”

*Nhân trung long phượng: Rồng phượng giữa loài người, ý chỉ những người ưu tú, kiệt xuất giữa những người bình thường.

Quách Cù gật đầu: “Là Thẩm Uyển Hoa hạ thuốc, còn Thẩm Mạn Hoa là người dìu Thuấn Minh đi tìm Kỷ Sưởng.”

Ta rũ mí mắt xuống: “Nói như vậy, Thẩm đại cô nương này là có công rồi.”

Quách Cù tỏ vẻ tức giận: “Phủ Võ Định bá này chỉ là đang diễn kịch cho trẫm xem!”

“Hoàng thượng, trong quá trình thần thiếp chuẩn bị danh sách cho Bách Hoa Yến, có nghe nói Thẩm Đại cô nương và Tam cô nương tuy đều là đích nữ của Thế tử phủ Võ Định bá nhưng Đại cô nương là con của phu nhân đã qua đời, ở trong nhà có bất hòa Tam cô nương, cũng có nhiều bất mãn với kế phu nhân. Thiết nghĩ có lẽ Thẩm đại cô nương chỉ tình cờ gặp được Thái tử.”

Quách Cù nhìn ta chằm chằm: “Lời nói của nàng hình như có vẻ bênh vực Thẩm Mạn Hoa nhiều hơn.”

“Bệ hạ nói đùa rồi, Thẩm tần là sinh mẫu của Tam hoàng tử, dù sao Bệ hạ cũng nên nể mặt mũi của Tam hoàng tử, hai vị cô nương Thẩm gia cũng coi như là biểu tỷ của Tam hoàng tử, huống chi Thẩm Đại cô nương cũng không tham gia vào, Bệ hạ trừng phạt nặng như vậy, chỉ sợ là không thoả đáng lắm.”

Quách Cù trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Lời này của Quý phi có lý, nếu đã như vậy thì để Thẩm Uyển Hoa đi chùa Linh Hối tĩnh tâm suy nghĩ, không có ý chỉ của trẫm không được ra khỏi chùa, về phần Thẩm Mạn Hoa, nếu như nàng ta đã có duyên với Thuấn Minh thì ban cho làm Lương đệ cho Thuấn Minh cũng được.”

“Hôm nay trẫm vốn là muốn tuyển phi cho Thuấn Minh, thế mà lại bị quấy rầy.”

“Bệ hạ cũng không cần phải nhất thời nóng vội, vị trí Thái tử phi này cũng phải do bản thân Thái tử thích mới được. Bệ hạ là một phụ thân nhân từ, việc gì cũng muốn lo lắng cho Thái tử.”

Quách Cù nghe xong thì vỗ tay cười lớn: “Trẫm rất mong Tư Di nhanh lớn lên, để trẫm có thể chọn cho nó một người thê tử vừa ý.”

Ta gật đầu nói được.

Khi đi ra khỏi điện Tuyên Thất, ánh trăng đã lên cao, cho dù đã sang xuân nhưng sau khi mặt trời lặn, gió vẫn lạnh buốt đến thấu xương.

Thanh La khoác thêm áo choàng cho ta, một nhóm cung nhân vây quanh ta đi về phía điện Ngọc Đường.

Nhìn những ngọn đèn cung đình lúc sáng lúc tối trên đường, ánh trăng ở chân trời vẫn khuyết không chịu tròn cùng với chút ánh sáng cuối cùng còn sót lại chưa muốn tắt, ta không biết có nên thở phào nhẹ nhõm hay không.

Ta quay đầu nhìn về phía điện Tuyên Thất trong màn đêm, gõ gõ móng tay vào nhau, rũ bỏ số bột trắng còn sót lại bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play