3

Khi ta bước vào điện Tiêu Phòng, điều đầu tiên nhìn thấy là bức họa còn lớn hơn cả người thật, trên đó vẽ Vu Giáo Xuân mặc triều phục Thái tử phi, thần thái không khác gì các vị tổ tông hoàng gia bên trong Tông Miếu.

Họa sĩ trong cung luôn vẽ những người bề trên này với vẻ uy nghiêm, lại muốn đôi mắt người trong tranh mang theo nét nhân từ, từ trên cao nhìn xuống con cháu đời đời dâng hương cúng tế cho bọn họ.

Ta bảo Thanh La dẫn các cung nữ đứng thật xa, một mình bước vào tòa cung điện vàng mà ta đã từng khát khao được sống trong đó.

Điện Tiêu Phòng là nơi ở của các Trung cung đời trước.

Quách Cù không lập kế hậu, lại nghênh đón bài vị của Vu Giáo Xuân, đặt bức họa chân dung của nàng ấy vào điện Tiêu Phòng.

Người trong thiên hạ đều biết Bệ hạ thâm tình, cả đời nhớ mãi không quên người thê tử đã mất.

Ta ngẩng đầu, muốn nhìn rõ hình dáng của Vu Giáo Xuân.

Nàng ấy cũng lạnh lẽo giống như cung điện này, dù có thắp bao nhiêu nén hương, đốt bao nhiêu kinh thư, cung điện này cũng chỉ là một ngôi mộ lạnh lẽo như băng.

Ta thắp ba nén hương, rút ra tờ giấy vàng đã chuẩn bị sẵn trong tay áo, ném vào chậu than trước bồ đoàn.

Mấy chữ “Một đời một kiếp một đôi” trên tờ giấy bị ngọn lửa từ từ thiêu rụi.

Ta không muốn chớp mắt, ta phải nhìn thấy tình yêu của bọn họ từ từ bị tháng năm nuốt chửng cho đến khi không còn dấu vết.

Khi ta bước ra khỏi điện Tiêu Phòng, trời đã về chiều, cả hoàng cung đều được bao phủ trong một màu vàng ấm áp.

Các cung nữ đứng xa xa bên dưới bậc thềm, còn ta đứng trên bậc thềm của tòa cung điện tĩnh mịch này, từ đây có thể nhìn thấy những cung điện lớn nhỏ xung quanh nhưng lại chẳng thể thấy được cảnh đẹp vô biên bên ngoài bức tường thành hoàng cung.

Quách Cù bận rộn việc triều chính, lại còn phải một mình đau buồn trong những kỷ niệm tình cảm với người thê tử yêu quý, có lẽ trong một tháng này sẽ không đặt chân đến hậu cung.

Khi ta còn đang vui vẻ hưởng thụ nhàn rỗi thì Thanh La lại tới báo phụ thân đã gửi thư vào cung.

Trong thư ông ấy nói rằng nhóm mưu sĩ của Thiệu gia cho rằng Thái tử tròn mười bốn tuổi, giờ đây đã vào triều nghe chính sự, vậy nên việc chọn Thái tử phi cũng nên được đưa vào mục nghị sự rồi. Ông ấy sẽ hợp lực cùng các đại thần, sau ngày giỗ của Vu Giáo Xuân, bọn họ sẽ dâng tấu đề nghị Thái tử lập phi.

Thiệu gia đã bắt đầu huấn luyện cho các thiếu nữ, muốn ta đi thăm dò nghe ngóng thử xem Quách Thuấn Minh thích kiểu người thế nào.

Đọc xong thư, ta tức giận đến mức mắng to hai tiếng “ngu xuẩn”, ngu xuẩn mà không biết tự lượng sức mình chính là nói đám thúc bá thân thích của ta.

Việc ta không được sách lập làm Hoàng hậu còn chưa đủ để khiến bọn họ mở mang tầm mắt sao?

Đó chỉ là vì ta không được Quách Cù sủng ái thôi sao?

Thế mà bây giờ bọn họ lại còn dám nhắm đến vị trí Thái tử phi của Quách Thuấn Minh, thật là một lũ ngu xuẩn!

Bọn họ nghĩ rằng Thiệu gia lục đục hành động, Quách Cù ngồi trên ngai vàng kia sẽ không đoán ra được bọn họ muốn làm gì chắc?

Nhưng ta là người của Thiệu gia, hơn nữa còn là đích nữ dòng chính.

Sau khi Quách Cù lên ngôi đã dùng thủ đoạn sấm sét để trừng trị không ít gia tộc lão thần, lấy đó làm gương, củng cố triều cục.

Từ nhỏ ta đã được tổ phụ dạy dỗ phải coi sự hưng thịnh của Thiệu gia là trách nhiệm của bản thân, cho dù ta không đồng tình với những hành động của bọn họ thì cũng không thể mặc kệ.

“Em nhân lúc cửa cung còn chưa đóng, đi đến phủ truyền lời, bảo mẫu thân ngày mai tiến cung một chuyến.” Ta nhìn ngọn lửa đang thiêu rụi bức thư rồi bảo Thanh La đi truyền lời cho mẫu thân.

Bầu trời đã dần tối, cho dù chưa đến ban đêm nhưng gió đã bắt đầu nổi lên, thổi rèm trướng trong điện lay động, cuối cùng trời cũng đã trở lạnh.

Mẫu thân tiến cung còn đưa theo hai cô nương, ta nghĩ sắc mặt của mình chắc chắn trông rất khó coi.

"Mẫu thân, đây là ý gì?"

“Đây là Quý Tỷ Nhi nhà Tam thúc Tiêu Ca Nhi của con, luôn được nâng niu cưng chiều, nhỏ hơn Thái tử Điện hạ một tuổi."

Trên khuôn mặt cô nương có tên Quý Tỷ Nhi mang theo vẻ kiêu ngạo.

Chỉ cần nhìn qua động tác hành lễ cũng biết nàng ta đã được Thiệu gia dạy dỗ kỹ càng: “Quý Nương xin thỉnh an cô cô.”

“Trong thư phụ thân có nói tộc Thiệu thị đã tuyển không ít nữ tử có độ tuổi phù hợp tiến kinh mà.”

Mẫu thân nghe vậy, liền để cô nương mặc áo vàng nhạt đứng phía sau tiến lên hành lễ với ta. Nàng ta cúi thấp đầu, ta mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc, trong lòng chợt thắt lại.

“Ngươi ngẩng đầu lên.”

Ta nhìn khuôn mặt của nữ tử kia, nụ cười lạnh đã hiện trên khóe môi. Nữ tử này có đến bảy, tám phần giống Vu Giáo Xuân.

Ta vô cùng tức giận, đứng dậy phất tay áo khiến chén trà rơi xuống đất.

Hai nữ tử lập tức sợ hãi quỳ xuống, chỉ có mẫu thân vẫn ngồi trên cái ghế bên dưới, không mảy may để ý mà chỉ khẽ nhấp ngụm trà.

“Trà ở chỗ của nương nương chắc là độc nhất trong cung. Nương nương cảm thấy so với trà ở điện Tiêu Phòng của Hoàng hậu nương nương khi tiên đế còn sống thì thế nào?”

Mẫu thân chậm rãi bước qua những mảnh vỡ trên sàn nhà, nói: “Lạc An, con là con gái của ta, Thiệu gia cần con. Vì Thiệu gia, chúng ta bắt buộc phải dùng đến những thủ đoạn đặc biệt.”

“Tiện Xuân là do Nhị cữu của con tốn rất nhiều công sức mới tìm được, không nói đến dung mạo, ngay cả tính cách cũng rất giống."

Ta nhìn nữ tử kia bị dọa sợ đến cả người run lẩy bẩy, đến đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ cảm thấy bất lực: “Mẫu thân cho rằng Bệ hạ là tiên đế sao? Chỉ dựa vào khuôn mặt này, Thiệu gia có thể yên tâm kê cao gối ngủ sao? Con là Thái tử phi được tiên đế ngự phong, là chính thê được Bệ hạ dùng tam thư lục lễ ghi vào ngọc điệp, bái tông miếu, mẫu thân cho rằng chỉ vì một Vu Giáo Xuân đã sớm không còn trên thế gian mà Thiệu Lạc An con không thể bước vào điện Tiêu Phòng sao? Vấn đề chưa bao giờ nằm ở nàng ấy.”

“Nếu chuyện trong điện ngày hôm nay, còn có nữ nhân này nữa, truyền đến tai Bệ hạ, mẫu thân nghĩ sẽ như thế nào?”

“Mẫu thân biết trong lòng con luôn không thoải mái nhưng xưa nay Hoàng đế đều là tam cung lục viện. Huống hồ trong cung này chẳng phải đã có bao nhiêu Tiệp dư, Mỹ nhân...”

Ta đột nhiên cảm thấy có chút nực cười.

Sự lo lắng của ta, con đường gian nan mà ta phải liên tục bước đi, trong mắt bọn họ chỉ là tranh giành tình nhân, chỉ là ghen tị với một nữ nhân đã chết nhiều năm.

“Mẫu thân!” Ta ngắt lời diễn thuyết thao thao bất tuyệt của bà. Có lẽ bà ấy chưa từng nhìn thấy sắc mặt ta nghiêm nghị như vậy bao giờ, nhất thời sững người nhìn ta: “Hôm nay đến đây thôi, làm phiền mẫu thân chuyển lời này đến phụ thân, nếu như bọn họ cứ cố chấp như vậy thì Thiệu gia chính là Đào gia tiếp theo.”

Ta không muốn nghe mẫu thân nói thêm một lời nào nữa, bảo Thanh La đưa ba người bọn họ quay về Thiệu phủ.

Sự thật chứng minh ta đã đánh giá quá cao sức ảnh hưởng của bản thân đối với Thiệu gia, cũng đánh giá quá thấp sự ngu xuẩn của đám đần độn trong gia tộc.

Một tháng sau ngày giỗ của Giáo Xuân là ngày tiết Vạn Thọ, tiết Vạn Thọ chính là sinh thần của Hoàng đế.

Bọn họ cảm thấy trong khoảng thời gian này, tâm trạng của Quách Cù sẽ tốt hơn.

Vì vậy, trong một buổi triều sớm, đám triều thần ào ào dâng tấu đề nghị Thái tử đã tham gia vào triều chính nên lập Thái tử phi.

Quách Cù không đồng ý cũng không bác bỏ, chỉ là sau buổi triều sớm, hắn gọi Quách Thuấn Minh vào điện Tuyên Thất, cánh cửa điện đóng kín, không ai biết phụ tử bọn họ đã nói những gì.

Thanh La chỉ nói sau khi ra khỏi điện, sắc mặt của Quách Thuấn Minh không tốt lắm, trở về Đông Cung liền tuyên bố không gặp ai hết.

Ta đột nhiên nhớ tới hồi còn nhỏ khi các huynh đệ trong nhà theo học tại học đường của gia tộc, tổ phụ bế ta ngồi trên đùi, cầm bút viết một câu: “Bên trong bảo vệ gia tộc, bên ngoài vang danh thiên hạ, núi cao đáng để ngưỡng vọng, người nay nào khác người xưa.”

Từ nhỏ ta đã được dạy bảo rằng mọi việc đều phải lấy lợi ích của gia tộc Thiệu thị làm đầu.

Ta phải từ bỏ sở thích cá nhân, buông bỏ những quyền lợi ít ỏi của mình, làm Hoàng hậu, làm linh vật đem lại vinh hoa phú quý trăm năm cho Thiệu gia.

Vị trí Hoàng hậu đối với ta mà nói rốt cuộc là cái gì?

Căn nguyên tai hoạ của con người là chỉ nhìn thấy một góc nhỏ nhưng lại mờ mịt trước đạo lý lớn.

Thiệu gia đã bước vào ván cờ, kinh thành hoa lệ này đã làm mờ mắt bọn họ.

Tổ phụ vốn ôm ngàn vạn tâm niệm, dũng cảm tiến lên giữa dòng nước xiết, cuối cùng bao nhiêu lời lẽ tâm huyết đều uổng phí hết.

Ông ấy cáo lão đổi lấy ngôi vị Thái tử phi cho ta nhưng đám hậu thế mà ông ấy đích thân dạy dỗ lại không thể hiểu được những suy tính sâu xa của ông ấy.

Một lần nữa ta lại dao động với những ước mơ và mục tiêu trước kia của mình.

Nhiều năm qua ta luôn không thể sống theo ý mình, còn gia tộc của ta, bọn họ đang nghĩ gì? Bản thân ta thật sự mong muốn điều gì?

“Núi đứng sừng sững ngàn trượng, không ham muốn thì mới mạnh mẽ kiên cường.”

Mong muốn của Vu Giáo Xuân là được bạc đầu giai lão cùng thiếu niên ngây ngô trong mùa xuân năm ấy, cho nên nàng ấy tình nguyện tự che mắt sống trong quá khứ.

Mong muốn của Quách Cù là nắm giữ hoàng quyền, chỉnh đốn sơn hà, làm chủ nhân nói được làm được của giang sơn thiên hạ, cho nên hắn bỏ qua nỗi đau khổ của người mình yêu, tự lừa mình dối người.

Còn thứ ta muốn là không phụ lòng mong mỏi của tổ phụ, lấy thân phận nữ nhi không vào quan trường cũng có thể đảm bảo sự thịnh vượng trăm năm của gia tộc, cho nên ta chỉ có thể đứng ngoài quan sát thế sự, tự vấn bản thân, sống một cuộc đời nực cười và trống rỗng.

Cho nên rốt cuộc chúng ta vẫn chỉ là những con người phàm tục, mang trái tim phàm trần, khó khăn đi từng bước một trong chốn cung đình đầy rẫy ánh đao bóng kiếm.

4

Quách Cù hạ chỉ rằng sau tiết Vạn Thọ sẽ tuyển Thái tử phi. Bất kể phẩm cấp, bất kỳ nữ tử nào trong độ tuổi từ mười ba đến mười tám trong nhà quan viên đều có thể báo danh tham gia tuyển chọn.

Chỉ dụ đột ngột này không chỉ khiến cho các thế gia trong kinh thành kinh ngạc mà còn khiến ta không kịp trở tay, bởi vì ta vẫn còn chưa nghĩ ra phải làm sao để Thiệu gia từ bỏ những suy nghĩ viển vông kia.

Đây là tiết Vạn Thọ đầu tiên từ sau khi Quách Cù đăng cơ, các ngày lễ lớn trong hậu cung đều bị ném cho ta lo liệu, giống như lời Thanh La nói, trong hậu cung từ tần vị trở lên chỉ có một mình ta là chủ tử nương nương, Hoàng thượng lại vô cùng nể trọng ta nên trong cung bất cứ ai có chút khôn ngoan đều xem ta như Hoàng hậu.

Ta biết Thanh La lại đang an ủi rằng ta và vị trí Hoàng hậu chẳng qua chỉ thiếu mỗi một danh phận mà thôi.

Nhưng hiện tại ta chẳng còn tâm trí để bận lòng về chuyện đó, bởi vì toàn bộ tinh thần của ta đều tập trung vào việc làm sao để ngăn cản nước cờ này của Thiệu gia.

Thời tiết càng ngày càng lạnh hơn, vào ban đêm, các nô tài trong cung ngoại trừ những người hầu hạ bên cạnh chủ tử, đều sớm tụ tập trong phòng bên hoặc trong nhà ngang, chẳng ai muốn đi lại ngoài trời trong cái lạnh thấu xương này.

Ta kéo thấp vành mũ áo choàng xuống, gió lạnh cứ tìm thấy khe hở là chui vào bên trong quần áo. Đèn lồng trong tay Thanh La cũng bị gió lạnh thổi đến mức chập chờn sáng tối.

Ta đứng dưới bức tường đỏ của Đông Cung đã gần một khắc rồi.

“Nương nương, chúng ta đã đứng ở đây lâu rồi, Thái tử Điện hạ lạnh lùng như vậy, sức khỏe của nương nương là quan trọng nhất, có lẽ vẫn còn cách khác."

“Đợi thêm một lát nữa.”

Cánh cửa nhỏ bên hông Đông Cung bị cành lá của cây đằng la che khuất đột nhiên mở hé ra, một tiểu thái giám cúi đầu cung kính bước ra: “Cực khổ cho Quý phi nương nương đã đợi lâu, mời nương nương đi theo nô tài.”

Ta và Thanh La đi theo tiểu thái giám kia xuyên qua hậu hoa viên Đông Cung, cuối cùng dừng chân trước điện Thanh Huy.

“Nương nương, đã đến nơi.”

“Thanh La, em cứ đợi ở ngoài điện đi.”

Vành mũ che khuất nửa tầm nhìn, ta nhìn ngắm cung điện quen thuộc này, trong lòng không khỏi có chút cảm thán.

Điện Thanh Huy là nơi ở của chính phi Thái tử, Vu Giáo Xuân từng sống tại đây ba năm.

Ta đã từng nhiều lần đến đây với tư cách khách mời.

Hai năm sau, ta lại lấy thân phận nữ chủ nhân bước vào tòa cung điện này rồi ở lại đó suốt mười năm.

Nó chứng kiến ta từ một Thiệu ngũ tiểu thư kiêu căng ngạo mạn trở thành Tĩnh Quý phi thận trọng từng bước.

Từ đầu đến cuối, những gì ta phô trương, những gì ta tranh đoạt, tất cả đều là giấc mộng đẹp mà Thiệu gia đã dệt nên cho ta.

“Tĩnh mẫu phi ghé thăm vào lúc đêm khuya, không biết vì việc gì?”

Quách Thuấn Minh đứng bên cửa sổ, dường như đang ngắm nhìn ánh trăng đêm nay.

“Hoàng thượng đã hạ chỉ tuyển phi cho Điện hạ, không biết Điện hạ đã có người trong lòng chưa?” Ta bỏ mũ trùm ra, bên trong điện Thanh Huy đèn đuốc sáng trưng, lại còn đốt địa long, không có chút hơi lạnh nào.

Lúc này Quách Thuấn Minh không chỉ là vị Thái tử có dung mạo giống hệt bậc Cửu Ngũ Chí Tôn, mà trên người còn hiện rõ vẻ sắc sảo và khí phách của phụ hoàng hắn năm xưa.

“Tĩnh Quý phi nương nương có ý gì?”

“Bản cung vốn không nên can thiệp vào việc Điện hạ chọn Thái tử phi, trong thiên hạ này, những cô nương vừa có gia thế vừa có nhan sắc lẫn tài học quả thực nhiều không đếm xuể. Bản cung xuất thân từ Thiệu thị ở Bình Dương, trong tộc có một nữ tử tên gọi là Như Quý.”

Quách Thuấn Minh lập tức nhìn sang, lúc này ánh mắt của y sắc bén như dao, bầu không khí trong phòng dùng chữ giương cung bạt kiếm để miêu tả cũng không đủ.

Ta dừng lại một lúc, trong điện Thanh Huy yên tĩnh đến nỗi có thể nghe rõ tiếng lá trúc ngoài cửa sổ bị gió thổi xào xạc.

Ta chậm rãi quỳ gối xuống đất, cúi đầu hành lễ, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Quách Thuấn Minh chỉ đứng cách ta vài bước chân: “Như Quý phúc mỏng, Thiệu gia không dám vọng tưởng ngôi vị Thái tử phi, chỉ mong đến ngày tuyển phi, Điện hạ có thể rộng lòng tác thành cho Như Quý."

“Quý phi là nữ nhi Thiệu gia, tổ tiên Thiệu gia cũng là cả nhà trung liệt, Thiệu Như Quý hoàn toàn xứng đáng với vị trí Thái tử phi này.”

Ta cúi đầu lần nữa, bàn tay chạm nhẹ vào trâm ngọc trên tóc, mắt nhìn chằm chằm xuống nền đá bóng loáng của điện Thanh Huy: “Hoàng thượng là thiên tử, đối với Điện hạ vừa là quân vương, vừa là phụ thân. Hoàng thượng quyền uy quyết đoán, không thích người khác nhúng tay vào. Điện hạ là đích trưởng tử, lại là thái tử trữ quân, thân phận tôn quý. Đối với Hoàng thượng mà nói, Điện hạ sớm đã không còn là đứa con nhỏ nuôi dưỡng bên người trong Đông Cung năm xưa nữa. Tư Di còn nhỏ tuổi, chỉ biết chơi đùa, không cầu mong ngày sau đại phú đại quý, chỉ mong nó được bình an khôn lớn."

“Tế Ninh hầu Chương gia đời đời sống tại đất Thục, nghe nói người con trai nhỏ yêu thích văn chương, giỏi âm luật. Tiên đế từng có ý muốn gả Công chúa Nghi Thành cho hắn ta nhưng công chúa yếu ớt, chưa đầy mười lăm tuổi đã yểu mệnh qua đời. Năm nay người con trai nhỏ đã đến tuổi thành niên, từng dâng tấu lên triều đình thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn nhưng Hoàng thượng vì bận rộn quốc sự vẫn chưa kịp định đoạt. Như Quý tuy không phải xuất thân từ dòng chính nhưng cũng là đích nữ của Thường tự thiếu khanh, rất xứng đôi với con trai nhỏ của phủ Tế Ninh hầu. Hoàng thượng để Điện hạ vào triều nghe chính sự, chính là muốn Điện hạ chia sẻ gánh nặng cùng ngài, bây giờ đã có một đối tượng thích hợp, mong Điện hạ tác thành.”

Quách Thuấn Minh yên lặng nhìn ta, ta không thể nhìn ra được cảm xúc trong đôi mắt của y. Đêm nay, ta đánh cược một phen không chỉ vì Thiệu gia, mà còn vì Tư Di.

“Đêm đã khuya, sàn nhà lạnh lẽo, Tĩnh Quý phi đứng lên trước đi.”

Trong lòng ta có chút thả lỏng, biết rằng việc này đã thành công được một nửa.

Quách Thuấn Minh ngồi ngay ngắn trước bàn trà, hương trà lượn lờ, làn khói mờ ảo cuộn quanh: “Quý phi ngồi đi!”

“Quý phi có biết trước đó phụ hoàng triệu Cô vào điện Tuyên Thất là vì việc gì không?”

“Ta không biết. Hoàng thượng và Điện hạ bí mật bàn bạc...”

“Phụ hoàng muốn Cô cưới con gái của Thường tự thiếu khanh, Thiệu Như Quý làm Thái tử phi.”

Trong lòng ta chấn động, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm như mực của Quách Thuấn Minh.

“Đêm nay Quý phi lại muốn Cô tâu lên phụ hoàng, ban hôn cho Thiệu Như Quý và Chương Bỉnh Thính. Tại sao Cô lại phải làm trái ý phụ hoàng, bảo vệ Thiệu gia thay Quý phi?”

Tâm trí ta rối bời, xem ra Quách Cù đã sớm quyết định ra tay với Thiệu gia, sự nhượng bộ của ta không đáng kể.

Hôm nay Thiệu gia có thể mưu đoạt Phượng vị tranh giành vị trí Thái tử phi, ngày mai có thể nâng đỡ Tư Di mang huyết mạch Thiệu gia, nhắm đến hoàng vị của hắn.

Dục vọng không thể phóng túng, tham vọng không được quá đà, chỉ có biết đủ thì mới là giới hạn.

Cảm giác bất lực trào dâng, ta đặt chén trà trong tay xuống: “Ta hiểu ý Điện hạ rồi, hôm nay cứ coi như ta chưa từng đến.”

Chó nhà có tang còn cần gì bày ra dáng vẻ Quý phi trước mãnh hổ.

“Phụ hoàng nhân từ, cho dù ngài có ra tay với Thiệu gia, cũng sẽ không liên lụy đến quý phi và Tư Di.”

Ta đang định đứng dậy thì y lại nói tiếp: “Ta có thể đồng ý với Quý phi, sẽ cố gắng thuyết phục phụ hoàng, xin ban hôn cho Thiệu Như Quý và Chương Bỉnh Thính.”

Y rót đầy chén trà của ta: “Vậy quý phi có thể hứa hẹn với ta điều gì đây?”

“Nếu như Điện hạ có điều gì cần sai bảo, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực.”

Ta biết, lần cúi đầu hứa hẹn này, ta và Quách Thuấn Minh xem như đã tạm thời kết thành đồng minh.

Đối với y, không có người của mình trong hậu cung chẳng khác gì bị mất đi một con mắt, không nhìn thấy được hết toàn cục.

Còn đối với ta, Thái tử là người duy nhất có sức mạnh đối đầu với Quách Cù, để bảo vệ Thiệu gia, đây là biện pháp tốt nhất.

Ta bước ra khỏi điện Thanh Huy, Thanh La lập tức tiến lên đón, chỉnh lại mũ trùm đầu cho ta. Vẫn là tên tiểu thái giám lúc đến dẫn chúng ta ra khỏi Đông Cung, bước qua cánh cửa hông kia, ta ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng cong cong trên cao, chỉ còn lại một nỗi bi thương trào lên trong lòng.

Ta đã từng nhìn thấy cái đầu gục xuống của Vu Giáo Xuân, hưởng thụ cảm giác cao ngạo ta là người duy nhất thanh tịnh giữa chốn thế gian nhiễu nhương này, bây giờ cũng là ta cúi đầu trước con trai của nàng ấy, lấy lễ bề tôi chịu đựng sự lạnh lẽo vô bờ bến.

Khoảnh khắc ấy ta đột nhiên hiểu ra, ngôi vị Hoàng hậu là nghiệp của ta.

Ta quá nóng lòng chứng tỏ bản thân, chứng minh rằng tổ phụ không hề chọn nhầm người, không phải ai khác mà chính là ta, chỉ có Thiệu Lạc An ta đây mới có thể dẫn dắt Thiệu gia đến một thời kỳ huy hoàng mới.

Hoá ra ta chưa từng thực sự muốn làm Hoàng hậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play