Nghe cuộc trò chuyện của họ, Cố Khanh Khanh nghĩ đến thanh mai trúc mã trong miệng anh lính trẻ hôm nọ, chắc chắn là người trước mặt.
Mà thanh mai trúc mã này tính tình giống như là xấp xỉ cô nha, còn cô thì không trắng bằng người ta, không gầy bằng người ta, thoạt nhìn không xinh đẹp như cô ấy.
Cố Khanh Khanh tổng kết bản thân lại, bỗng nhiên có chút xíu nản lòng, cô đưa tay lên vỗ vào cánh tay Cố Thanh Liệt đang nói chuyện với đồng đội, héo ủ rũ: "Anh ơi, em mệt quá, đi về ngủ trước đi!"
“Đi, đi đi.” Cố Thanh Liệt xua tay, căn bản không rảnh phản ứng cô.
Cố Khanh Khanh tiến lên hai bước, vừa nhìn lại đã thấy Sở Đại còn đang tán gẫu với thanh mai trúc mã đằng kia, thở dài theo ánh trăng trở về khu nhà quân nhân.
Đơn giản đánh chút nước rửa mặt, bên ngoài bắt đầu hạ nhiệt độ, Cố Khanh Khanh lạnh đến run run, nhanh chóng thu chậu rửa mặt về phòng nghỉ ngơi.
Đóng hết cửa sổ, cô không bật đèn mà ngồi ở mép giường.
Binh đoàn có máy phát điện diesel riêng, trong mỗi căn nhà đều có bóng đèn, nhưng cô không muốn sử dụng, nương theo ánh trăng nhìn ảnh chụp trong tay.
Người đàn ông ở bên ngoài giống hệt như trong ảnh, khí chất ngời ngời, kiêu ngạo khó thuần.
Hình như bức ảnh chụp làm dịu đi khí chất của anh ấy, anh ấy có vẻ nhu hòa đi vài phần.
Cô vẫn còn nhớ sáng nay người đàn ông trong xe nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt, con ngươi sâu không thấy đáy, làm cô có cảm giác bị nhìn thấu.
Trong đầu cô nghĩ đến rất nhiều thứ, Cố Khanh Khanh loạng choạng ngủ thiếp đi trên giường tay vẫn cầm chặt tấm ảnh. Cô tỉnh dậy một lần vào nửa đêm, kéo chăn bông lên đáp lên người, tiếp tục nằm mơ.
Ngủ một giấc mơ đến giữa trưa, cuối cùng cũng dưỡng đủ tinh thần.
“Khanh Khanh!” Thấy cô vươn vai đi ra ngoài, Tôn Thục Phân treo quần áo lên sào phơi đồ tre: "Buổi sáng anh hai cháu đánh cơm về cho cháu, để ở bên cửa sổ, giữa trưa lại đến một hồi, đem cơm sáng ăn rồi, cơm trưa để ở chỗ đó."
"Cháu mau đi rửa mặt, đánh răng, ăn cơm."
“Ai, vâng!” Cố Khanh Khanh dụi dụi mắt, cầm hộp cơm bằng nhôm trên bệ cửa sổ vào nhà, mở ra, bên trong là hai khối hành chiên trứng, hành lá xanh xanh, phần của Cố Thanh Liệt e là cũng chừa lại cho cô rồi."
Ngoài ra còn có một ít thịt bò hầm với khoai tây và vỏ củ cải, còn một ít dưa chua nữa.
Cố Khanh Khanh ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, thật đói bụng, cô chạy lon ton rửa mặt, xoa xoa tay ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn cơm.
Dưa cải chua đã lên men rất tốt, chua quá ê cả răng, Cố Khanh Khanh cau mày nhét cơm vào miệng, kẹp dưa chua vào trong cơm.
Sở Đại tiến vào thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người ăn cơm mà thống khổ như vậy, dưa hấu đặt lên trên bàn, "lạch cạch" một tiếng.
Cố Khanh Khanh ngơ ngác nhìn lên.
"Em gái." Trong mắt Sở Đại mang theo ý cười: "Anh trai em nhờ anh đưa dưa."
Cố Khanh Khanh nhanh chóng lau miệng, đứng dậy kéo cái ghế đẩu cho anh ấy: "Anh ngồi đi."
Sở Đại khẽ lắc đầu: "Anh còn có việc, em tiếp tục ăn cơm đi."
"Ồ." Trong lòng Cố Khanh Khanh hơi chút mất mát.
Nhưng nghĩ đến dưa hấu là do anh ấy đưa đến, đáy lòng nhịn không được nhảy nhót.
Hôm nay đưa dưa, không chừng ngày mai xử đối tượng đâu!
Sở Đại đi tới cửa, đột nhiên lùi lại hai bước nói: "Anh trai em nhờ chuyển lời, lưu lại cho hắn một chút."
Cố Khanh Khanh ngoan ngoãn gật đầu: "... Vâng, cảm ơn anh trai."
Bóng lưng của người đàn ông cao lớn dần dần biến mất ở cổng sân, đi về phía sân huấn luyện.
Cố Khanh Khanh sau khi ăn xong, dùng ngón tay vê vê hạt gạo trên bàn đưa lên miệng, lẩm bẩm nói: "Hình như lúa chiêm thì phải."
Cô cầm quả dưa hấu trên tay thử ước lượng, còn rất nặng, không biết Cẩu Đản từ nơi nào lấy ra.
Suy nghĩ tối chia sẻ với thím Dư cùng chị A Niệm ăn, Cố Khanh Khanh đánh một xô nước, đem dưa hấu ngâm vào trong nước.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, cô vỗ tay nhìn thoáng vào khoảng đất trống trãi ở sân sau, nghĩ ra điều gì đó, về phòng lấy ra danh sách rau dưa anh Mạnh Nam đưa, còn đám hạt giống chính mình mang đến, lại đi đến chỗ quân nhu mượn một cái cuốc.
Bạch Dung tình cờ đi ngang qua sân sau, muốn vào nhà ăn lấy nước nóng thì thấy cô gái hôm qua bên cạnh anh A Đại đang hự hự cuốc đất.
Cô tò mò đi tới, nhìn một hồi, nhịn không được hỏi: "Xin chào, đồng chí, cậu đây là đang làm cái gì vậy nha!"
"A, xin chào." Cố Khanh Khanh đưa tay lau mồ hôi, thấy Bạch Dung thì rất ngoài ý muốn, mặt cười xán lạn đáp: "Trồng rau nha! Xới đất để rải hạt giống!"
Mặc dù rất ngưỡng mộ ý tưởng này của cậu ấy, nhưng Bạch Dung nhịn không được mà nhắc nhở: "Ngoại trừ bí đỏ, bí đao, khoai lang, khoai tây, thì ở nơi này không thể mọc được các loại cây khác."
“Haizz, thì thử xem sao, vạn nhất mọc ra được thì sao." Cô gái nhỏ cười quá chân thành, đôi mắt trong veo.
Bạch Dung bật cười: "Được rồi, chúc cậu thành công, tớ đi nhà ăn đây."
"Được, cậu vội đi!"
Chờ người đi xa, Cố Khanh Khanh tiếp tục khom lưng cuốc đất.
Hai chị em Dư Thỏ cùng Dư Húc chạy ra sân sau chơi đùa, thấy Cố Khanh Khanh cũng ở đó, Dư Thỏ nắm tay em trai sang, mềm mại hỏi: "Chị ơi, trồng rau ạ?"
Cô bé đã gần mười tuổi rồi, ở cái tuổi này ở nông thôn có thể làm nửa công việc người lớn rồi, cô bé ở nhà không thiếu cắt cỏ heo đổi công điểm, giúp đội sản xuất thả trâu, xuống đất các công việc không thiếu làm.
“Đúng vậy, chị muốn trồng một ít rau xanh cho các anh bộ đội ăn nha." Cố Khanh Khanh muốn xoa đầu bé Thỏ, thấy trên tay dính đầy đất bẩn, cô rụt tay lại, cười gượng, tròng mắt vừa chuyển đánh chú ý lên cậu bé bên cạnh.
"Tiểu Húc, thanh mai ăn ngon không nha?"
Dư Húc vỗ tay, giọng nói non nớt: "Ăn ngon, ăn hết rồi!"
“Vậy thì Tiểu Húc có muốn ăn nữa không?"
"Muốn!"
"Như vậy Tiểu Húc ngày nào cũng đến khối đất trồng rau này xi xi, chị cho Tiểu Húc một bình thanh mai nữa, được không?"
Cố Khanh Khanh vẫn không biết Binh Đoàn có nuôi heo, còn lo chuyện phân bón nữa, chỉ có thể trông cậy vào Dư Húc thôi.
"Vâng ~ Tiểu Húc mỗi ngày sẽ đến đây xi xi!"