Trong lúc ăn, Cố Khanh Khanh thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi đối diện, cổ tay phải quấn băng trắng, ngón tay vào đũa, ăn một cách chậm rãi không nhanh không chậm, không phát ra tiếng động.
Hoàn toàn trái ngược với Cố Thanh Liệt đang nhai củ cải bên cạnh.
Cách ăn của Cố Khanh Khanh ở nhà không khác mấy so với anh trai Cẩn Đản của cô là bao nhiêu, cô liếc nhìn người đàn ông đối diện đang nhai chậm rãi, phồng má, khoai tây vốn là cắn hai lần là ăn xong, vậy mà giờ cắn đến tận 5, 6 lần mới xong, Cố Thanh Liệt xem đến sửng sốt, sửng sốt.
Đây có còn là em gái của hắn hay không?!
Sau khi ăn xong, Cố Thanh Liệt cầm hộp cơm đi rửa sạch, tiện tay lau lau hai tay lên mông, túm lấy em gái đi ở phía sau Sở Đại ——
"Chúng ta đi điện ảnh đi!"
Binh Đoàn không có cái gì nhiều, nhiều nhất chính là đất trống.
Một cái sân rộng lớn đầy người, Cố Khanh Khanh đưa mắt nhìn xung quanh, đều là quân nhân trạc tuổi anh hai cô, cũng có cả những quân nhân bằng tuổi với cô.
Trên khoảng sân rộng dựng hai cọc tre, treo một tấm màn lớn, người chiếu phim đoàn Văn Công điều chỉnh máy chiếu, máy phát điện ầm ầm kêu vang, ánh đèn chiếu chiếu vào màn sân khấu, cả khoảng sân trống sáng rực.
“Các đồng chí!” Một nữ quân nhân tóc ngắn tinh nghịch lên tiếng: “Phim sắp bắt đầu rồi, mọi người tìm một chỗ ngồi xuống, đừng đi qua lại!"
Cố Khanh Khanh được Cố Thanh Liệt kéo lên hàng ghế đầu, ngồi dựa gần Sở Đại, bên phải là anh trai cô.
Cô quay lại và nhìn xung quanh, nhìn thấy Tôn Thục Phân đang ôm Tiểu Thỏ và Tiểu Húc, bên cạnh đi theo là Hứa Niệm.
Tiểu Húc trong lòng tay Tôn Thục Phân lăn qua lộn lại cho nên đành phải thả Tiểu Húc xuống dưới.
Dư Húc chính mình tìm một chỗ ngồi xổm phía sau xi xi, bị mấy anh lính trẻ nhìn thấy chọc chọc.
Thần sắc của Hứa Niệm có chút không thích hợp, Tôn Thục Phân cười mắng Dư Húc là một thằng nhóc thúi, vậy mà Hứa Niệm cũng không lên tiếng.
Cố Khanh Khanh định đứng dậy, nhưng lại bị bàn tay to lớn của Cố Thanh Liệt giữ chặt: "Phim đang chiếu, em đừng có chạy lung tung, sao lại không thể ngồi yên được thế này."
Cố Khanh Khanh: "..." Được rồi, Cẩu Đản, không làm em khó chịu anh không thoải mái đúng không?
Bọn họ ngồi là trên một băng ghế dài, thỉnh thoảng có người ngồi nhét vào đầu băng ghế, Cố Thanh Liệt bị ép vào bên trong, Cố Khanh Khanh đã dán sát vào cánh tay Sở Đại, chân gắt gao dựa gần chân của anh ấy.
Nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt của người đàn ông cách màn vải mỏng xuyên vào trái tim cô, thân thể Cố Khanh Khanh cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám.
Ý thức được sự kỳ lạ của cô gái nhỏ bên cạnh, Sở Đại muốn kêu những người bên cạnh ngồi ngồi nhích sang một bên một chút, ngẩng đầu nhìn lên, cả đám người giống như một thùng cá mòi, dính dính vào nhau.
Cố Thanh Liệt hùng hùng hổ hổ mắng: "Đừng đến đây! Đi bày băng ghế dài ra phía sau đi! Chen chúc chen chúc sao không ngồi lên đùi tôi lên đây này."
Lời thì nói như vậy binh linh phía sau vẫn không ngừng gia nhập vào chen chúc.
Hầu như toàn bộ sức nặng của cơ thể Cố Khanh Khanh đều dồn lên người đàn ông bên cạnh, cô lặng lẽ ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy đường xương hàm gọn gàng của anh ấy.
Người đàn ông phảng phất như không nhận ra điều đó, lưng thẳng, hai tay đặt trên đầu gối.
Phim đang chiếu, tiếng nô đùa ồn ào đột ngột dừng lại, mọi người mải mê chăm chú nhìn lên màn ảnh.
Cố Khanh Khanh cũng cố nén cảm giác kỳ quái trong lòng mà nhìn thẳng vào tấm màn lớn.
Phim kể về một người quân nhân lẻ loi một mình canh giữ biên thùy tiểu đảo, vợ một mình ở nhà nuôi nấng con cái, con cái đến khi 10 tuổi khóc lóc muốn gặp ba, vợ mang con ngồi thuyền ra biển, kết quả gặp phải gió lốc ...
Tâm tư Cố Khanh Khanh từ khi hai mẹ con ngồi thuyền ra biển vẫn luôn treo ở đó, khi sóng biển đột nhiên đột kích, nữ nhân gắt gao che chở đứa con, gương mặt không hề sợ hãi.
“Cho dù là sóng gió đều không thể ngăn cản mẹ con em chạy về phía anh." Đây là câu đầu tiên người phụ nữ ngàn khó vạn khó đến được hải đảo nói với chồng.
Trái tim Cố Khanh Khanh phảng phất như bị thứ gì đó nhẹ nhàng đâm vào, cô vô thức quay đầu lại, nhìn cái sườn mặt cương nghị thon gầy của người đàn ông.
“Làm quân tẩu thật không dễ dàng." Không biết người nào đột nhiên lãnh khốc mà thở dài.
Quân nhân vì quốc gia mà trả giá, quân tẩu vì gia đình nhỏ của mình mà trả giá.
Sau khi chiếu phim, Cố Khanh Khanh đi đầu vỗ tay, Sở đại lặng lẽ liếc mắt sang cô gái bên cạnh, cũng vươn tay ra vỗ vỗ.
Tiếng ồn ào dần biến mất, những người lính chuyển ghế dài về lại bên chỗ quân nhu, có lẽ là vì bộ phim làm cảm động rồi, Dư Phú Quý ôm con trai, tay nắm con gái, cười cười với vợ nói cái gì đó, nhìn ra được Tôn Thục Phân thực vui vẻ.
Về phần Hứa Niệm, chị lặng lẽ rời đi sau bộ phim, và ngay cả Cố Khanh Khanh cũng không chú ý đến chị ấy.
“Anh A Đại!” Một giọng nói lanh lảnh như chim vàng anh thì thầm bên tai, Cố Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một nữ quân nhân tóc ngắn, đôi mắt linh động.
Đúng là nữ quân nhân của Đoàn Văn Công kêu mọi người tìm chỗ ngồi lúc nãy.
Sở Đại đứng dậy, gương mặt cũng mang theo vài phần ý cười: "Như thế nào lại đến nữa?"
Bạch Dung lè lưỡi nhìn, chắp tay sau lưng nói: "Làm sao vậy? Anh có thể đến em không thể đến?"
"Không phải. Em đến quá thường xuyên, chú Bạch không nói gì em?"
"Em đây là đến theo tổ chức an bài để cấp các đồng chí Biên Quan giải trí, cha làm sao nói em nha!"